Những ngày tháng Ôn Yến ở trong cung trở nên bộn bề mà yên ả.
Mỗi sáng đều có tin truyền ra, Quân vương từ đây không lâm triều, Lan Quý Phi ỷ vào được sủng mà kiêu, đám phi tần nhao nhao muốn dùng mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng.
Đương nhiên nghe những tin đồn này xong Ôn Yến chỉ cười, không ai biết Quân vương không lâm triều là tham luyến sự ấm áp bên mình, càng không có ai biết sự thương yêu, cưng chiều mà Lan Quý Phi được nhận trong mắt bọn họ ấy Tống Vĩnh Kỳ đều dành cho cô, mà dù đám nữ nhân kia có ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng không thu hút được sự chú ý của Tống Vĩnh Kỳ, ngoài xử lý việc triều chính, toàn bộ sự chú ý của chàng đều dành cho cô.
Mỗi tối Thải Vi cung đều yên tĩnh, mỗi buổi tối Ôn Yến đều sẽ làm thức ăn rồi đợi Tống Vĩnh Kỳ tới, cùng chàng nghe tiếng nhạc vọng lại từ Lan Chi cung, ăn uống, trò chuyện sau đó xử lý công việc trong tay.
“Thật muốn đời này cứ như vậy, cùng chàng ở trong tiểu viện này, hạnh phúc tới già.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ đã ăn no, vẻ mặt thoả mãn, Ôn Yến không khỏi cảm thán.
“Nàng chỉ có chút tiến bộ này thôi à, cứ lén lén lút lút thế này đã thoả mãn rồi, mặc dù khả năng thành công của ta cũng không lớn nhưng ta vẫn mong có thể quang minh chính đại trở thành phu thê với nàng, khi chết rồi nàng cũng chỉ được mang họ ta, nằm chung quan tài với ta.” Tống Vĩnh Kỳ vừa chê cười Ôn Yến vừa nhẹ giọng nói.
Măc dù lời nói đơn giản nhưng đây là lý tưởng duy nhất của chàng, Hoàng đồ bà nghiệp gì đó, thiết huyết hùng tâm gì đó với chàng mà nói chẳng qua cũng chỉ tô điểm cho cuộc đời, có người dắt tay đồng hành thì cuộc đời mới không cô đơn, cô độc, trời xanh đối xử với chàng không tệ, cuối cùng cũng tìm được người mình thích, hơn nữa còn được ở bên nhau.
“Bây giờ chúng ta là phu thê, mãi mãi là phu thê.” Ôn Yến biết chấp niệm trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, mặc dù cô cũng hy vọng có thể trở thành phu thê chân chính với chàng nhưng kết quả thật sự là tất cả đều vui vẻ sao?
Mấy ngày nay nhàn hạ Ôn Yến nghĩ nhiều hơn rất nhiều, thân phận cô vẫn luôn không may, cho dù không có Tống Vân Lễ, cho dù không có sự phản đối trên triều đình thì cô cũng không thể trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Tống Vĩnh Kỳ, chỉ cần vẫn còn quan niệm thế tục thì họ không tránh được âm thanh chửi bới sau lưng.
Cho nên Ôn Yến thật sự đã rút lui, cô cảm thấy có thể ở bên Tống Vĩnh Kỳ như này đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
“Đợi chúng ta giải quyết xong chuyện triều đình, ta sẽ thỉnh di chỉ Thái tổ, đến khi đó nàng chính là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận của ta, không ai có thể cản được.” Tống Vĩnh Kỳ không biết Ôn Yến đang nghĩ gì, chàng nhẹ giọng bảo đảm.
Di chỉ Thái tổ cần mở lăng tẩm Thái tổ mới lấy được, họ không dám phạm sai lầm lớn như vậy nhưng vì Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đợi đến khi triều đình không còn hàng ngũ Lương Khuê, Trương Tiên Huy nữa thì hẳn là chàng có thể thuyết phục triều thần mở lăng tẩm Thái tổ.
Ôn Yến biết rõ có thể mình không bao giờ đợi được tới ngày đó, thậm chí cô không biết có đợi được tới khi triều đình thái bình hay không, cô còn quá nhiều chuyện chưa làm nhưng thân thể cô…
Cho nên cô có thể coi lời Tống Vĩnh Kỳ là một giấc mộng đẹp, không bao giờ theo đuổi được nhưng lại soi sáng cuộc đời.
“Hoàng thượng, bên phía Lương quý phi nương nương phái người tới nói bụng nàng đau dữ dội, mời người qua một chuyến.” Lộ công công sốt ruột đi ra, khi nói cúi thấp đầu, ông biết mình tới không đúng lúc nhưng người của Lương quý phi cứ náo loạn mãi, Lan Quý Phi đã sắp không ngăn cản nổi, nếu Hoàng thượng không ra mặt, vậy…
Mấy ngày nay Lương quý phi đố kỵ Lan Quý Phi được sủng ái, thường xuyên lấy chuyện đứa bé ra khiến Tống Vĩnh Kỳ không thể không bỏ Lan Quý Phi lại mà tới tìm ả, vì tiết mục này thường xuyên được ả diễn nên nghe thấy chuyện của Lương quý phi là Tống Vĩnh Kỳ lại không kiên nhẫn.
“Đi đi.” Ôn Yến thấy Tống Vĩnh Kỳ không có ý định rời đi thì khuyên nhủ.
“Ôn Yến, nữ nhân Lương phi này ta thật sự sắp không chịu nổi rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nghe lời Ôn Yến nói thì bất đắc dĩ thở dài.
“Phụ thân ả trên triều đình làm khó chàng bao nhiêu năm như vậy, chàng đều nhịn được, có điều nữ nhân này còn cáo già hơn cả phụ thân mình.” Ôn Yến cười khuyên Tống Vĩnh Kỳ, cô biết Tống Vĩnh Kỳ ghét Lương phi nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc ngả bài với ả ta.
“Hôm nay ta tới sẽ tiết lộ sự bất mãn của mình với Trọng Lâu.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến đã đứng dậy chuẩn bị tiễn mình đi thì đột nhiên nhớ tới điều gì, chàng nhẹ giọng nói.
“Mấy ngày nay chàng ân cần hỏi thăm ả, quan tâm ả và đứa bé, nếu nói ra sự bất mãn của chàng với Trọng Lâu thì ả sẽ vui vẻ đến phát điên, Trương Tiên Huy cũng sẽ vui mừng nhảy dựng lên.” Ôn Yến nhàn nhạt nói.
Đây là điều cô và Tống Vĩnh Kỳ đã bàn bạc từ trước, lung lay dã tâm của Trương Tiên Huy bà Lương quý phi trước sau đó họ làm chuyện gì thì mình mới có thể nắm được sơ hở.
“Nàng cử thêm người của Phi Long môn đi bảo vệ Trọng Lâu đi, ta sợ Trương Tiên Huy sẽ vì đứa bé trong bụng Lương quý phi mà bí quá hoá liều.” Tống Vĩnh Kỳ mới đi hai bước thì nhớ ra, quay đầu nói với Ôn Yến.
“Hộ vệ của Phi Long môn rất nghiêm mật, chàng yên tâm đi, hơn nữa Trọng Lâu không phải đứa bé ai muốn tính kế là có thể làm được, đừng thấy lần nào Kinh Mặc cũng bắt nạt nó, khi có chuyện gì lớn người chỉ huy thật sự vẫn là nó.” Ôn Yến hiểu sự lo lắng của Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là cô thấy những lo lắng này có hơi dư thừa.
“Trẫm thật sự hối hận đã bảo Lam ngự y nói Lương quý phi mang thai bé trai.” Mặc dù đã tính toán hết từ trước, mặc dù đã bắt đầu hành động nhưng chỉ cần nghĩ đến hành động của họ có khả năng sẽ làm tổn thương tới Trọng Lâu và Kinh Mặc là Tống Vĩnh Kỳ lại hối hận không thôi.
Con của chàng, chàng thương yêu còn không kịp nhưng lại phải lấy chúng ra thu hút sự chú ý của người khác.
Tống Vĩnh Kỳ nở nụ cười khổ rời đi, Ôn Yến dịu dàng nhìn bóng lưng chàng một lúc rồi đột nhiên nhũn người ngã xuống ghế.
Bây giờ đến sức để đứng thẳng cô cũng không có, đi lại cũng cảm thấy mệt. Cô nhẹ nhàng xoa phần bụng dần nổi lên, nhẹ giọng nói với đứa bé trong bụng: “Con nhất định phải kiên trì, nhất định phải khoẻ mạnh ra ngoài ngắm nhìn thế giới này, chắc chắn chúng ta sẽ làm được.”
Ôn Yến nói xong thì dùng kim châm cứu cho mình, mặc dù không biết rốt cuộc cơ thể mình bị sao nhưng thuật châm cứu có thể làm giảm mệt mỏi cơ thể cô cũng có thể khiến cô có tinh thần đi ứng phó một số chuyện.
Thời gian này phần lớn thế lực của Phi Long môn đều theo dõi Tống Vân Lễ, không ai tin Tống Vân Lễ sẽ ngừng công kích, Ôn Yến cũng vẫn luôn đợi Tống Vân Lễ có hành động gì lớn nhưng điều khiến họ buồn bực là thời gian này con sói trên đỉnh cao đó vẫn luôn an phận thủ thường, an phận đến mức làm cho lòng người nảy sinh sợ hãi.
Không bộc phát trong im lặng mà diệt vong trong im lặng, chỉ là Ôn Yến biết Tống Vân Lễ chính là một con thú tuỳ cơ ứng biết, hắn sẽ im lặng nhưng tuyệt đối không diệt vong, hắn chỉ đang đợi một thời cơ, thời cơ lật đổ Phi Long môn, một thời cơ thay đổi kết cấu triều đình.