Tung Hoành Cổ Đại

Chương 484: Tên ngu ngốc nào



“Trọng Lâu, dắt mẹ vào thăm tỷ tỷ trước đã, bây giờ điều khiến mẹ lo lắng nhất là tỷ tỷ ra sao rồi chứ không phải con bé ngu ngốc thế nào.”

“Nhưng mà tỷ tỷ thật sự rất ngốc, con chưa tùng nhìn thấy ai ngốc như tỷ ấy đâu.” Trọng Lâu nói một cách nghiêm túc, rồi nắm tay Ôn Yến dắt cô đi vào phòng.

Vừa vào đến phòng đã nghe thấy Kinh Mặc nói với Trọng Lâu bằng giọng yếu ớt: “Đệ mới là đồ ngu ngốc đó, đệ có nhìn thấy tỷ tỷ nào không bảo vệ em mình không, tỷ bảo vệ đệ là lẽ đương nhiên thôi.”

“Bảo vệ đệ đó hả? Tỷ có tài cán thế nào mà đòi bảo vệ đệ? Tỷ tự bảo vệ mình được chưa? Đệ chẳng cần tỷ bảo vệ đệ đâu, đệ...” Trọng Lâu sốt sắt tranh cãi với Kinh Mặc, mặc dù sắc mặt Kinh Mặc trắng bệch, nhưng cô bé vẫn có vẻ căng thẳng.

Gia Cát Minh ngồi ở đầu giường tủm tỉm cười nhìn hai đứa bé cãi nhau một cách hăng say, rồi nhẹ nhàng nói với Ôn Yến: “Bây giờ cô đã yên tâm chưa?”

“Ồn ào quá, Gia Cát Minh, ngươi có thể nghĩ cách cho bọn chúng nhỏ thêm ít máu, để nhìn cho giống người đang dưỡng thương.” Ôn Yến nở nụ cười bất đắc dĩ với Gia Cát Minh.

“Ta đã nói gì nhớ không, quả nhiên người không phải là mẹ ruột của chúng ta.” Kinh Mặc nghe Ôn Yến nói thế, bèn bảo với Trọng Lâu một cách nghiêm túc.

Trọng Lâu nhìn Ôn Yến rồi nghiêm túc gật đầu đồng ý.

“Bởi thế, vào thời khắc quan trọng thì tỷ tỷ phải bảo vệ đệ, mặc dù đệ có năng lực thần kỳ nhưng trong mắt tỷ, đệ chỉ là đệ đệ của tỷ mà thôi, cho dù tỷ có mất mạng thì cũng phải bảo vệ đệ.” Lời nói của Kinh Mặc chứa đầy ẩn ý giống như người lớn đang dặn dò con trẻ của mình, hiếm lắm mới không thấy Trọng Lâu phản bác.

“Kinh Mặc, ta biết tỷ muốn tốt cho ta, nhưng sau này ta không cần tỷ bảo vệ. Phụ hoàng nói rồi, con trai phải bảo vệ con gái, sau này ta sẽ bảo vệ tỷ, ta sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp tỷ đâu.” Trọng Lâu nói với Kinh Mặc một cách nghiêm túc.

Sự cảm động dậy lên trong lòng Kinh Mặc, đôi mắt cô bé ươn ướt, vào giờ phút này, có đánh chết cô bé cũng không ngờ Trọng Lâu lại bảo đảm một cách chân thành như thế, chỉ giới hạn vào trước lúc cậu bé gặp được người mình thích, lúc ở cạnh nữ nhân mà Trọng Lâu thích, bản thân cô bé chẳng là cái thá gì cả.

Chỉ có điều, đó đều là chuyện của sau này.

Ôn Yến đã quen với việc hai đứa con mình yêu nhau lắm cắn nhau đau, khi nãy còn hận sao đối phương không chết vì ngốc đi, bây giờ lại thành tỷ đệ tốt, bởi vậy cô còn không buồn nghe chúng nói chuyện, chỉ cẩn thận kiểm tra thương thế cho hai con.

Mặc dù bây giờ hai đứa trẻ rất có tinh thần đánh nhau, nhưng lúc thích khách đột nhập vào phòng ngủ, bọn chúng vẫn sợ hãi, Kinh Mặc che chắn trước mặt Trọng Lâu theo bản năng, còn Trọng Lâu, sau khi nhìn thấy vết thương của tỷ tỷ, cậu bé đột nhiên nổi cơn tam bành, dùng dị năng của mình để đánh tên thích khách làm tỷ tỷ bị thương đến xém chết.

Sau khi nghe thấy tiếng, thị vệ trong Trấn Quốc Vương Phủ quyết đấu với bọn thích khách, cuối cùng bọn chúng phải bỏ chạy trong nhục nhã, còn tên thích khách bị thương nặng bị đồng bọn vứt bỏ ở lại.

Gia Cát Minh kể tóm tắt lại những chuyện xảy ra ban nãy, nhưng lại khiến cho Ôn Yến run rẩy, chỉ có điều, sau cơn lo lắng và sợ hãi, trong lòng cô cảm thấy rất được an ủi, mặc dù bình thường hai tỷ đệ song sinh vẫn thường cãi nhau, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại...

“Mẹ ơi, Trọng Lâu ồn ào quá, mẹ dẫn đệ ấy đi đi, con muốn đi ngủ.” Kinh Mặc cảm thấy mệt mỏi, cô bé ráng tỏ ra mạnh khỏe cãi nhau với Trọng Lâu là để cho Ôn Yến yên tâm.

Đương nhiên Kinh Mặc không qua mặt Ôn Yến nổi, cô mỉm cười vỗ vai con bé, sau khi bắt mạch xong mới dẫn Trọng Lâu ra khỏi phòng. Vào đúng lúc này thì Tống Vĩnh Kỳ -vừa đi gặp Tống Vĩnh Cung về đang vừa lúc đi vào.

“Kinh Mặc không bị sao cả chỉ hơi yếu ớt mà thôi, bây giờ đã ngủ rồi, khi nào con bé dậy rồi anh gặp con bé đi.” Ôn Yến kéo Tống Vĩnh Kỳ lại rồi nhẹ nhàng nói với anh.

“Phụ hoàng, người không biết đâu, Kinh Mặc yếu ớt lắm, chỉ chảy có một tí máu thôi đã nằm rũ ra ngồi, đúng là nữ nhân khiến người khác đau đầu thật đó.” Trọng Lâu thấy Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày lo lắng, bèn vội vàng cất tiếng nói, giọng điệu của cậu bé toát ra vẻ chê bai.

Cô hơi khó hiểu, vốn dĩ muốn an ủi Tống Vĩnh Kỳ mà sao cứ phải công kích người khác.

Cuối cùng thì cô vẫn không nhịn được, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Trọng Lâu, nhắc nhở cậu bé bây giờ Kinh Mặc vẫn còn chưa ngủ đâu, nếu như để Kinh Mặc nghe thấy lời Trọng Lâu nói, chỉ sợ là cô bé sẽ không chịu để yên.

“Mẹ à, nữ nhân trong miệng con không bao gồm mẹ đâu, trong lòng con mẹ chính là siêu nhân.” Trọng Lâu hiểu nhầm ý cô, cậu bé nghĩ Ôn Yến muốn hỏi vặn mình.

“Trong mắt phụ thân mẹ con cũng là nữ nhân tốt đẹp nhất, bởi thế con mới xem mẹ là siêu nhân.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến mù tịt, y bèn vội vàng lên tiếng ủng hộ cô.

“Siêu nhân mà Trọng Lâu nói là nữ nhân giỏi giang về tất cả mọi mặt.” Đương nhiên Chung Phục Viễn cũng hiểu lý do vì sao Ôn Yến lại ngẩn người, ở nơi bọn họ đã từng sinh sống có người được gọi là siêu nhân.

“Đương nhiên mẹ con là siêu nhân rồi, chứ bằng không sao phụ thân lại yêu mẹ chứ.” Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy thế, y bèn vội vàng sửa lời. Trọng Lâu thấy phụ hoàng mình đổi giọng, bèn nói một cách bất đắc dĩ: “Nam nhân ấy mà, vừa gặp phải nữ nhân mình thích đã nói chuyện trái với lòng rồi, đúng là buồn thật.”

“Trọng Lâu, bây giờ thì con nói thế, chứ biết đâu chừng sau này cũng sẽ trở thành nam nhân tội nghiệp thì sao.” Nghe Trọng Lâu nói xong, Chung Phục Viễn có lòng tốt nhắc nhở cậu bé.

Chung Phục Viễn nói một cách thành khẩn, mặc dù anh ta chưa từng có mối tình oanh oanh liệt liệt nào, nhưng chỉ cần nhìn Tống Vĩnh Kỳ là biết ngay, một khi nam nhân rơi vào lưới tình thì sẽ trở thành vở kịch buồn đến mức nào.

“Cha nuôi, cha đang trù ẻo con à? Con vừa mới thoát khỏi cái chết, cha là cha nuôi của con, vậy mà...” Trọng Lâu muốn bỏ đi, trông có vẻ như cảm thấy rất thất vọng về cha nuôi của mình vậy, Ôn Yến lại nhìn Chung Phục Viên, cô lắc đầu một cách bất lực.

“Chắc chắn nhóc con tinh quái này học theo cô đấy.” Chung Phục Viễn tỏ vẻ khó xử.

“Thực ra bọn chúng học theo tôi đấy.” Lúc Ôn Yến định gật đầu thừa nhận, Tống Vĩnh Kỳ bèn nhẹ nhàng nói.

“Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ nhìn ngươi ù lì như thế mà hồi nhỏ nghịch ngợm lắm à? Ngươi không thể làm vậy được, đến cái tội lúc còn nhỏ của vợ mình mà cũng muốn gánh giùm...”

Gần đây Chung Phục Viễn nhìn màn ân ái của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đến no mắt rồi, thấy Tống Vĩnh Kỳ muốn bảo vệ Ôn Yến, trong lòng anh ta vừa cảm thấy được an ủi, vừa cảm thấy mình bị ngược đãi.

“Ôn Yến, ta phải đi rồi, nhiều năm nay ta đối xử với cô như thế nào thì cô đều thấu tỏ, nhưng mà ta không thể chịu nổi cẩu lương của mấy người nữa, mấy người...quá quắt ghê.”

Trước đây anh ta còn ráng nhẫn nhịn vì thấy bọn họ khổ tận cam lai, cuối cùng cũng trùng phùng, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi.

“Chung Phục Viễn, ta còn chưa tìm ngươi đâu đấy. Ôn Yến nhờ ngươi chăm sóc cho hai đứa trẻ, ngươi chăm sóc như thế này đây hả?” Tống Vĩnh Kỳ giở giọng chất vấn như thể không nghe thấy tiếng oán hận trong llòng Chung Phục Viễn vậy.

“Bây giờ tình thế vẫn còn chưa ngả ngũ, ai mà ngờ chúng lại ra tay với hai đứa trẻ kia chứ, khi nãy Trọng Lâu còn nói Kinh Mặc ngốc, ngươi cảm thấy tên ngốc nào sẽ ra tay với hai đứa trẻ vào giờ phút này?” Chung Phục Viễn hỏi một cách bất đắc dĩ.

Mặc dù cách dùng từ của Chung Phục Viễn hơi..., nhưng Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đều không thể không thừa nhận, kẻ ra tay vào giờ phút này đúng là đồ ngu ngốc.

Chưa nói đến chuyện hao binh tổn tướng, còn có thể bị đối thủ chính trị công kích, làm xong việc cũng không đoạt được món lời gì, làm hỏng việc sẽ thành tấm ván cho người ta đi.

“Kỳ, y cảm thấy là tên ngu ngốc nào?” Ôn Yến nhẹ giọng hỏi han Tống Vĩnh Kỳ, trong lúc lên tiếng, cô cảm thấy hai từ ngu ngốc rất hợp với kẻ chủ mưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.