Tung Hoành Cổ Đại

Chương 494: Cắn càn



Trương Tiên Huy nhìn Trần Nguyên Khánh đang nổi trận lôi đình. Lúc này ông ta không thể nào ngăn được sự hoảng loạn dâng lên từ tận đáy lòng nữa.

Đồng minh trước kia luôn hỗ trợ lẫn nhau giờ đây lại tan tành ở chốn triều đường, ông ta trở thành kẻ không nơi bấu víu.

Ông ta sớm biết rõ Lương Khuê với mình đối địch với nhau, nhưng còn Trần Nguyên Khánh, sao hắn lại...? Mấy năm năm hắn ta luôn đối nghịch với hoàng thượng, sao hôm nay lại...?

“Hoàng thượng, chuyện này không phải do lão thần làm, lão thần có mười mấy là gan đi chăng nữa cũng không dám làm ra những chuyện như thế này, ai lại không biết hoàng tử hiện giờ là con trai nối dõi duy nhất của người, liên quan đến tương lai và vận mệnh quốc gia, thần sẽ không hồ đồ đến mức mưu hại hoàng tử đâu ạ, thần...” Trương Tiên Huy cố gắng giải thích, thậm chí còn định đổ tội lên đầu Lương Khuê, nhưng rồi một kẻ tính toán kỹ lưỡng như ônng ta lại không biết phải làm thế nào nữa?

“Trần tướng quân, thật sự không phải lão thần làm, hôm qua hoàng thượng đã hạ lệnh, chỉ cần Lương Quý phi sinh sẽ mang đứa bé đến chỗ Lan Quý phi, đó không còn là cháu ngoại ta nữa rồi, ta không nhất thiết phải vì hắn ta mà làm chuyện thiên hạ bất dung như thế, thật đó, ta....” Trương Tiên Huy cuống quýt giải thích.

“Hoàng thượng, lão thần biết rồi, là Lương Khuê, ông ta chắc chắn đã nhân lúc người khác chưa biết chuyện nên đã tính toán cho đứa bé trong bụng Lương Quý phi, diệt trừ hoàng tử cùng công chúa, sau đó đứa bé trong bụng Lương Quý phi chính là huyết thống duy nhất của hoàng thượng, hoàng thượng, chắc chắn là vậy, thích khách chắn hẳn đã khai rồi, là do Lương Khuê sai bảo hắn đúng không? Hoàng thượng, đây là do Lương Khuê dồn thần vào chỗ chết, hoàng thượng cứu mạng” Trương Tiên Huy thảm thiết kêu gào, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nhìn ông ta như người mất trí.

Cắn càn kiểu này, thật là...

Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt, đó là vị trọng thần đã không biết bao lần trên triều đường can ngăn y, y dường như không dám tin, đây có thực sự là Trương Tiên Huy kết bè kéo cánh suy nghĩ thấu đáo hay không?

“Trương Tư Không thật là biết cắn càn, vì cháu ngoại của ngươi, mà ta lại đi giết hoàng tử, ngươi thật là...” Lương Khuê tức đến mức nói không nên lời, cho dù bè cánh với Trương Tiên Huy đã đổ bể, nhưng bọn họ vẫn chưa đối địch đến mức đó? Tại sao Trương Tiên Huy lại dồn ông ta vào chỗ chết như thế?

“Rõ ràng là ngươi mưu hại hoàng tử, là ngươi vu oan giá họa cho ta, là ngươi, ngươi…” Trương Tiên Huy nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Khuê, ông ta rất rõ, chỉ cần đổ hết tội lỗi lên đầu Lương Khuê, ông ta mới có khả năng xoay ngược tình thế, nhưng ông ta lại quên mất rằng, không phải cứ cắn càn ngậm máu phun người thì tội danh giết người này sẽ rơi vào người Lương Khuê, nhiều khi, chứng cứ mới là quan trọng nhất.

Hiện giờ chứng cứ rõ ràng, cho dù Trương Tiên Huy đổi trắng thay đen, ông ta có đổ cho Lương Khuê thì cũng chỉ như đang cắn càn mà thôi.

Không ai ngờ được, người cả đời giảo hoạt như Trương Tiên Huy lại diễn một vở kịch vụng về như vậy ngay trên triều đường, hay cả Lương Khuê cũng có chút ngạc nhiên, ông ta không dám tin, đây là người đã đứng chung chiến tuyến với ông ta 5-6 năm nay.

Vào thời khắc sinh tử, ông ta lại phô bày ra trước mặt bọn họ sự ích kỉ cùng ti tiện của bản thân mình?

“Trương đại nhân, chứng cứ rõ rành rành ra đấy, ngài vẫn còn...” Cuối cùng, một người trong phe cánh của Trương Tiên Huy không nhìn nổi nữa, từ từ bước đến bên cạnh Trương Tiên Huy, cúi người nhắc nhở.

“Ai nói là chứng cứ rõ ràng, rõ ràng thích khách nói người sai khiến hắn ta là Lương Khuê, không phải ta, các người dựa vào đâu mà dám nói là ta, dựa vào đâu?” Trương Tiên Huy cuống cuồng la lớn, trước khi hành động, ông ta đã căn dặn tất cả đám thích khách đêm qua rằng, nếu như bị bắt, bọn chúng chính là người của Lương Khuê, vậy nên ông ta mới lớn tiếng như vây.

Nhưng tiếng la này có lớn cách mấy cũng không thể này thay đổi được sự thật, mà chỉ khiến cho mọi người nhận ra rằng thích khách mưu sát hoàng tử quả thật là âm mưu của Trương Tiên Huy.

“Theo như ta biết, Trương đại nhân chưa từng gặp đám thích khách đó, bọn chúng cũng không phải do ngươi thẩm tra, không biết ngươi lấy tin tức từ đâu ra mà lời nói lại chắc nịch như thế?” Trần Nguyên Khánh khinh thường nhìn chằm chằm Trương Tiên Huy, hắn ta vẫn luôn cho rằng Trương Tiên Huy là kẻ thông minh giảo hoạt, nhưng không ngờ lại ngu xuẩn đến thế, đến nước này rồi mà vẫn còn...

Hơn nữa hắn ta lại lớn tiếng la lên những lời dặn dò đám thích khách, như vậy càng chứng tỏ hắn tỏ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện.

Tất cả mọi người đều biết rõ mười mươi, chỉ có Trương Tiên Huy, ông ta vẫn cho rằng đây là pháp bảo để ông ta lật ngược thế cờ.

“Ta đoán vậy, chỉ có Lương Khuê là có khả năng là kẻ đứng đằng sau mọi việc, nên ta mới...” Trương Tiên Huy bị Trần Nguyên Khánh thẳng tay chỉ ra sơ hở, sắc mặt ông ta khẽ biến, hồi lâu sau mới từ từ bĩnh tĩnh lại, nhẹ giọng giải thích.

Nhưng lời giải thích này không đáng tin, chỉ là phỏng đoán...

Trương Tiên Huy lại dựa vào một lời phỏng đoán mà muốn cướp đi tính mạng của Lương Khuê, đây quả thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ.

Lương Khuê cười lạnh, trong lòng cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm qua của mình, may mà ông ta đã sớm vạch sẵn ranh giới với hạng người như Trương Tiên Huy, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ bị ông ta tính kế.

Tống Vĩnh Kì cũng mỉm cười nhìn một màn diễn ra ngay trước mắt, y không ngờ được kế hoạch của y lại tiến hành một cách thuận lợi như thế, chưa tính đến việc Lương Khuê cùng Trần Nguyên Khánh liên thủ giúp sức thì Trương Tiên Huy cũng đã tự đào hố chôn mình.

“Trương đại nhân, chứng cớ nay đã rõ ràng, ngươi không thể nào rũ sạch tội danh mưu hại hoàng tử được đâu, mau ngoan ngoãn nhận tội đi” Lương Khuê tốt bụng nhắc nhở Trương Tiên Huy, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ giễu cợt.

Trương Tiên Huy nhìn Lương Khuê, cao giọng chất vấn: “Chuyện này không phải do ta làm, sao ta phải nhận tội, rõ ràng là ngươi, ngươi làm tất cả chuyện này. Ngươi mau nhận tội đi, ngươi...” Trương Tiên Huy nhìn Lương Khuê, trên mặt ẩn chứa vẻ gấp gáp, ông ta thông minh cả một đời, cho dù trong lòng hoảng loạn, nhưng cũng hiểu ra rằng, bản thân không thể quay đầu được nữa.

Kết cục định sẵn là thất bại, nhưng không cần Lương Khuê đến nhắc nhở ông ta, hai bọn họ thì khác gì nhau, trước kia ông ta cũng bị hoàng thượng trừng trị, ông ta lấy đâu ra tư cách nói mình, ông ta...

Trương Tiên Huy không phục, ông ta nổi giận đùng đùng nhìn Lương Khuê, như thể Lương Khuê là kẻ thù không đội trời chung vậy.

Lương Khuê chỉ cười, sau đó cúi đầu xuống, hiện giờ ông ta cũng chẳng buồn xem dáng vẻ tự cho mình là thông minh của Trương Tiên Huy nữa.

“Lương Khuê, tất cả đều do ngươi sắp đặt, là con gái của ngươi hãm hại Lương Quý phi, là ngươi khiến ta không nhịn được mà ra tay, là ngươi, chính là ngươi...” Nụ cười của Lương Khuê kích động Trương Tiên Huy, ông ta la lớn, xong đó xông về phía Lương Khuê.

Thấy Trương Tiên Huy muốn động thủ, các vị triều thần đều vội vàng ra tay ngăn cản, trong phút chốc, triều đường trở nên hỗn loạn, chỉ có Tống Vĩnh Kỳ yên lặng ngồi trên ngai vàng, y trầm mặc nhìn thần tử của mình, vẻ mặt vô cùng khó tả.

Y vui vì có thể trừ khử được Trương Tiên Huy, nhưng niềm vui này đến quá nhanh khiến y có chút không thích ứng kịp.

Đối với những quần thần trung thành với y mà nói, việc Trương Tiên Huy rớt đài là chuyện đáng vui mừng, nhưng không hiểu vì sao, y không thể nào vui nổi.

Nghĩ đến chuyện Trọng Lâu cùng Kinh Mặc sợ hãi không thôi, nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Ôn Yến, trong lòng y cảm thấy tội lỗi dâng trào, y muốn thay máu toàn bộ triều đường, nhưng y lại không muốn mang sự an nguy của vợ con ra đánh đổi.

Tống Vĩnh Cung vẫn chăm chú quan sát Tống Vĩnh Kỳ, hai người họ dường như tách biệt ra khỏi chốn triều đường này, hắn hiểu rõ tâm tư của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng hắn ta vẫn muốn nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.