Tung Hoành Cổ Đại

Chương 495: Hy vọng của trương tiên huy



Triều đường chìm trong sự yên tĩnh, văn văn võ toàn triều dường như chỉ vang vọng tiếng kêu gào tuyệt vọng của Trương Tiên Huy.

Ai cũng không ngờ, Trương Tiên Huy ở trong triều nhiều năm vậy mà sẽ kết thúc theo cách này.

Xúi giục con gái của mình mưu sát môn chủ của Phi Lông Môn, mình thì phái sát thủ hành thích Hoàng tử, sau khi âm mưu bại lộ còn cắn trả đồng liêu.

Diễn xuất của ông ta không được như hăm hở giống như Tư Không đại nhân của ngày hôm qua ở trên triều nữa, ông ta lúc này, tuyệt vọng nhìn đồng liêu xung quanh đã từng cùng ông ta chạm ly, đã từng giúp đỡ ông ta, ông ta lặp lại những chuyện ông ta không có làm.

Nhưng chứng cứ đã đầy đủ.

Mãi đến khi ông ta mất tiếng, khóc lóc quỳ ở giữa triều, hét lên với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, thần một lòng trung thành, thần...”

Lời của ông ta cuối cùng vẫn chưa có nói hết, bởi vì bản thân ông ta hiểu hơn bất cứ ai, ông ta sớm đã không có trung tâm với Hoàng thượng nữa.

Lòng trung thành của ông ta từ lâu đã biến chất, mang theo dã tâm bừng bừng, chỉ nghĩ của gia tộc của mình, mấy năm nay ông ta luôn cật lực để gia tộc của ông ta bành trướng hơn, cản trở quyết định của Hoàng thượng, cho nên, lúc này, ông ta biết rất rõ, mặc kệ ông ta kêu khóc như thế nào, Hoàng thương cũng sẽ không tha cho ông ta.

Đám người Tiêu tướng luôn chờ đợi để bắt chỗ sai của ông ta, mấy năm nay ông ta và Lương Khuê hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau mới đi đến ngày hôm nay, ai cũng không ngờ sẽ có kết cục như thế này.

Ông ta cười nhìn Lương Khuê, dùng giọng nói khản đặc: “Lương Khuê, ngày hôm nay của ta cũng sẽ là ngày mai của ngươi, khi ngươi quyết định phản bội ta thì đã định sẵn rồi, ta đợi ngươi, đợi ngươi...”

Trương Tiên Huy gào như điên như dại, trong giọng nói mang theo vài phần dị thường, giống như một con chim sắp chết đang kêu khóc tuyệt vọng.

Giọng nói của Trương Tiên Huy khiến đáy lòng của Lương Khuê nảy sinh một trận hàn ý, có điều ông ta vẫn đứng thẳng người, nhìn Trương Tiên Huy.

Cái gọi là phản bội, là từ lúc Trương Tiên Huy bắt đầu, đối phó An Nhiên và Kinh Mặc đây cũng là ám chiêu mà Trương Tiên Huy sau khi phá vỡ đồng minh với mình, chuyện này không liên quan đến ông ta, ông ta chỉ cần tiếp tục ở trên triều cẩn thận kinh doanh thì chắc chắn sẽ mãi tốt đẹp.

Có điều lời nói tuyệt vọng này của Trương Tiên Huy cũng có tác dụng cảnh tỉnh, ông ta cũng phải cẩn thận, không thể giẫm lên vết xe đổ, không thể động thủ với Ôn Yến và Hoàng tử Công chúa.

Bởi vì đây đều là tội chém đầu.

“Người đâu, Trương Tiên Huy mưu sát Hoàng tử Công chúa, cố tình mưu sát môn chủ của Phi Long Môn, tội chứng đầy đủ, tước bỏ chức quan, giam vào tử lao.”

Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, lại không ngờ Trương Tiên Huy trong lúc tuyệt vọng đột nhiên đứng dậy, gào lên với Tống Vĩnh Kỳ đang ngồi trên Long ỷ: “Hoàng thượng, Ôn Yến vốn dĩ không có trúng độc, nàng ta trúng độc là giả, cho nên Lương Quý phi bị oan uổng, người không thể xử tội thần, nếu như không phải người để thần biết được tin tức giả, thần cũng sẽ không làm liều, là Hoàng thượng người hại thần, người đào một cái hố cho thần, Hoàng thượng, thần đối với nhất lòng trung thành, người làm như vậy, thần không phục.”

Giọng nói của Trương Tiên Huy rất to, mọi người trên triều không khỏi sững sờ, bọn họ vốn tưởng Trương Tiên Huy nản lòng, lại không ngờ đột nhiên nhảy ra lời mấy lời này.

Nếu như Ôn Yến thật sự không có trúng độc, vậy về sau Trương Tiên Huy chó cùng đứt dậu, muốn hành thích Hoàng tử và Công chúa, mặc dù chuyện mưu nghịch là đại tội, nhưng cũng có nguyên nhân, giữ được một mạng chắc không vấn đề gì.

Đây là nguyên nhân Trương Tiên Huy cật lực phản biện.

Chỉ là nói đến Ôn Yến, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ bỗng trở nên băng hàn, cũng là vào lúc này y mới hiểu tại sao Ôn Yến muốn dùng độc, chính vì để lời phản biện của Trương Tiên Huy lúc này trở nên vô hiệu.

Tống Vĩnh Lỳ vừa chuẩn bị mở miệng, Trần Nguyên Khánh luôn im lặng nhìn Trương Tiên Huy chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện môn chủ Ôn Yến trúng độc, chắc không phải là thật, đêm qua mạt tướng ở phủ Trấn Bắc Vương đã nhìn thấy nàng, không giống bộ dạng trúng độc.”

“Trần Nguyên Khánh ngươi...” Hảo cảm của Chung Phục Viễn đối với Trần Nguyên Khánh vừa tăng lên thì khi hắn ta mở miệng đã biến mất dạng.

“Bản tướng chỉ nói sự thật, sao hả, Chung hầu gia muốn ta ngay cả lời thật lòng cũng không được nói sao? Ta không phải người của Ôn Yến, ta tại sao phải nói dối giúp nàng ta chứ?” Trần Nguyên Khánh bộ dạng đàng hoàng, khi nhìn Chung Phục Viễn trên mặt đều là ý cười.

Sự phẫn nộ của hắn ta đối với Trương Tiên Huy là bởi vì Trương Tiên Huy lại dạm ra tay với Kinh Mặc, hắn ta chỉ cần nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đó của Kinh Mặc, trái tim liền đau âm ỉ, nhưng đối với Ôn Yến, hắn ta tự nhận không có giao tình gì với cô, hoặc nói, bọn họ có thù oán.

Cho nên, về chuyện của Ôn Yến, hắn ta chính là muốn bỏ đá xuống giếng.

“Trần tướng quân ngươi quản cũng quá rộng rồi, Ôn Yến môn chủ có trúng độc hay không, chúng ta có thể gọi Ngự ý đến, để bọn họ nói cho ngươi biết kết quả chẩn mạch ngày hôm qua của Ôn Yến môn chủ, chỉ là nhớ kỹ, đừng tiếp tục làm ra chuyện uy hiếp như ngày hôm đó với Thế tử An Nhiên.” Tống Vĩnh Kỳ tự nhiên không dung tha cho bất cứ ai nói không tốt về Ôn Yến, cho nên sau khi Trần Nguyên Khánh hung hăng nói xong, y bất mãn mở miệng.

“Nếu đã là âm mưu hãm hại, vậy Thái y nói không chừng cũng là Hoàng thượng sắp xếp từ trước, thần không tin.” Trần Nguyên Khánh khi nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ nói đến chuyện hắn ta uy hiếp Thế tử An Nhiên, sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn ta trừng mắt nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, dáng vẻ như biết rõ nội tình.

“Vậy ngươi nói thế nào mới được?” Trần Nguyên Khánh thẳng thắn từ chối đề nghị của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không tức giận, lại khẽ hỏi một câu.

Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên biết rõ Ôn Yến thật sự trúng độc, cho nên không sợ ai kiểm tra, cho nên y ngay cả tức giận cũng không có, lúc này y càng muốn xem Trần Nguyên Khánh lần này làm trò hề sẽ như thế nào.

Các triều thần giống như Tống Vĩnh Kỳ đều nhìn Trần Nguyên Khánh, ngay cả Trương Tiên Huy, cũng tràn đầu hy vọng nhìn Trần Nguyên Khánh, lúc này ông ta hy vọng nhất Trần Nguyên Khánh có thể nói ra cách, ông ta hy vọng cách này có thể chứng minh mình bị Hoàng thượng và Ôn Yến câu kết hãm hại, hắn cần sự thật này để giúp mình thoát tội.

Trần Nguyên Khánh thấy tất cả mọi người nhìn mình, trên mặt lại có vài phần khó xử, vừa rồi hắn ta phản bác Tống Vĩnh Kỳ, thuần túy là vì Tống Vĩnh Kỳ nói đến chuyện của Thế tử An Nhiên đã kích thích đến hắn ta, hắn ta không thể không thừa nhận, đề nghị của Tống Vĩnh Kỳ thật sự là một cách rất hay.

Nhưng bây giờ, rất rõ ràng, cách đó không thể dùng.

“Vậy tìm Thái y bắt mạch cho Ôn Yến đại phu chắc có thể nhìn ra Ôn Yến đại phu có thật sự trúng độc hay không.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói.

“Thái y, đó cũng là người trong cung của Hoàng huynh, ngươi không sợ Thái ý sớm đã bắt tay với Hoàng thượng, đến lúc đó nói không thàng có, đến lúc đó Trương đại nhân không dễ thoái tội, mặt mũi của Trần tướng quân ngài cũng không dễ nhìn.” Chung Phục Viễn không thích nhìn thấy dáng vẻ trong mắt không có ai của Trần Nguyên Khánh, khi nghe hắn ta phản bác Tống Vĩnh Kỳ còn tưởng hắn ta có thể nói ra được cái chủ ý gì hay, lại không ngờ chú ý đó không có khác biệt gì với Tống Vĩnh Kỳ, cho nên anh ta không nhịn được mà chế giễu.

Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh đỏ bừng, hắn ta tức giận trừng mắt với Chung Phục Viễn, giống như tự ra đề làm khó cho mình, Chung Phục Viễn vĩnh viễn đều vui vẻ.

“Vậy thì tìm đại phu trong dân gian, để hắn chẩn mạch cho Ôn Yến môn chủ.” Trần Nguyên Khánh lần nữa mở miệng.

“Thủ lĩnh ngự lâm quân đâu, lập tức phái người đi tìm mười vị đại vị trong dân gian đến, cái gì cũng không được nói với họ.” Nếu đây là sự thật mà Trương Tiên Huy và Trần Nguyên Khánh yêu cầu, y tự nhiên nguyện ý thành toàn, Ôn Yến đã dùng cơ thể của mình để tranh thủ cơ hội cho y đánh bọn họ, y đương nhiên phải khiến cho sự tình càng trở nên lớn hơn, lớn đến mức khiến Trương Tiên Huy và Trần Nguyên Khánh đều trở thành cho người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.