Tung Hoành Cổ Đại

Chương 641: Phát hiện tung tích



Thải Vi Cung vẫn giống như hồi Ôn Yến còn ở đây, bối cảnh bài trì không có bất kỳ thay đổi gì.

Thiên Sơn cũng giống Tống Vĩnh Kỳ, vẫn luôn tin tưởng Ôn Yến có thể quay trở lại, thế nên mỗi ngày nàng ta đều sẽ tự mình quét dọn Thải Vi Cung, cho dù có xuất cung tìm kiếm Ôn Yến, nàng ta cũng sẽ tìm người đến chuyên môn quét dọn.

Tống Vĩnh Kỳ bước vào Thải Vi Cung, chầm chậm đi đến tẩm thất, yên lặng ngồi lên cạnh giường, trên giường sớm đã không còn nữ tử an tĩnh ấy nữa, nhưng chỉ có ngồi ở đây, Tống Vĩnh Kỳ mới có thể cảm thấy lòng mình thanh thản phần nào.

“Ôn Yến, ta đã về rồi, thật xin lỗi, không thể đưa nàng về cùng, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

“Lần này ta trở về, là bởi vì Tử Húc Quốc cùng Nam Chiếu Quốc gửi thư hàng cho chúng ta, Đại Lương chúng ta hai năm nay xem như mở mày mở mặt giữa các nước, vị tướng trẻ mà nàng nhắc đến, tên là Tô Diễn ấy, bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía trên chiến trường Tử Húc Quốc rồi, Kinh Mặc của chúng ta cũng càng ngày càng giống chiến thần chuyển thế rồi, kỳ thực tiểu nha đầu này á, mới đầu đều do vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ thôi, sau này nhờ có Trần Nguyên Khánh bày mưu tính kế cho đấy, chắc nàng không ngờ đến đâu nhỉ, Trần Nguyên Khánh vậy mà lại hàng phục tiểu nha đầu kia đấy.”

“Còn có Trọng Lâu của chúng ta quả thực phù hợp làm người kế vị, hơn nửa năm ta không ở đây này, mọi việc chính sự nó đều tham dự, mấy người Tiêu Tướng đều khen nó, nói rất có phong phạm của ta năm đó đấy, đúng là hậu sinh khả úy, hai đứa nhỏ này đều khiến ta kiêu ngạo.”

“Còn Niệm Y của chúng ta, bây giờ đã biết nói chuyện rồi đấy, từ đầu tiên nó nói được chính là ‘mẹ’, đáng tiếc nàng không được nghe......”

“An Nhiên hơn một năm này đều ở trong dân gian hành y cứu người, bây giờ dân gian đều đang lưu truyền nó là thần y chuyển thế.”

“Thái hậu vẫn ổn, hoàng huynh cùng hoàng tẩu cũng thế, Chung Phục Viễn thật sự đi ngao du ngắm nhìn thế giới rồi, chẳng qua hắn ta dẫn cả Đầu Than và Mao chủ nhiệm theo, thế nên chắc nàng cũng biết đúng không, hắn ta là đi tìm nàng đấy. Lần trước nàng không chết liền tìm đến Chung Phục Viễn, lần này không được lại thiên tư như thế đâu, phải xuất hiện trước mặt ta trước tiên đấy nhé, bây giờ Tống Vĩnh Kỳ ta đã có thể bảo vệ nàng thật tốt, đã có thể cho nàng mọi thứ nàng muốn rồi.”

“Ôn Yến, hôm nay bọn họ đề nghị ta liên hôn với công chúa của Tử Húc Quốc, ta từ chối rồi, hậu cung của ta ngoại trừ nàng sẽ không có bất kể nữ nhân nào khác, ta sẽ đợi nàng, cho dù nàng ngày mai xuất hiện, hay năm sau, thậm chí đợi đến khi chúng ta đều già rồi nàng mới xuất hiện, ta cũng vẫn đợi nàng, chỉ là Ôn Yến, ngày tháng không có nàng, thật sự quá buồn tẻ, nhạt nhẽo giống như uống một cốc nước trắng vậy.

Tống Vĩnh Kỳ nói nói, đầu dần dần cúi xuống, y dùng tay che kín mặt, không một ai trông thấy nước mắt tràn ra từ kẽ ngón tay y.

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần đợi Ôn Yến một năm, mười năm, thậm chí cả đời, nhưng y đã sắp không chịu nổi những ngày tháng không có Ôn Yến này rồi.

Tim đều như bị khoét rỗng vậy.

Tống Vĩnh Kỳ ở lại Thải Vi Cung một đêm, ngày hôm sau khi y xuất hiện, thần sắc đều tiều tụy, ở trong căn phòng đầy ngập hồi ức ấy, bất kể y mở to mắt hay nhắm chặt mắt lại, trông thấy đều là quãng thời gian tươi đẹp khi mình và Ôn Yến còn ở bên nhau.

Thật giống như phong cảnh cùng ánh dương tươi đẹp nhất đời này đều nằm ở quãng thời gian ấy vậy.

“Hoàng thượng, Phi Long Môn chúng ta nhận được tin tức của Lý Tuân, nói là trông thấy môn chủ ở Tử Húc Quốc, vì thế ta muốn đi một chuyến tới Tử Húc Quốc.” Thiên Sơn cuống cuồng chạy vào Thải Vi Cung, hưng phấn nói với Tống Vĩnh Kỳ.

Con ngươi tĩnh lặng của Tống Vĩnh Kỳ lóe lên một tia sáng mỏng manh, y đứng bật dậy, nói với Thiên Sơn: “Ta cũng lập tức qua đó.”

“Hoàng thượng, lần này ngài trở về là để cùng Nam Chiếu và Tử Húc Quốc hòa đàm, bây giờ mà ngài rời đi......” Thiên Sơn có hơi lo lắng, nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại vẫn một bộ không cho là đúng.

“Thiên Sơn, hơn một năm này ngươi vẫn luôn bận rộn sự vụ của Phi Long Mông, có lẽ không biết, triều đường cùng Đại Lương bây giờ, đã không còn giống như nửa năm trước nữa rồi, không có ta, mấy người Tiêu Tướng vẫn có thể tranh thủ cho chúng ta lợi ích lớn nhất, ngươi yên tâm.” So với Thiên Sơn lo lắng không thôi, Tống Vĩnh Kỳ lại tuyệt không lo lắng chút nào.

Tất cả những nỗ lực của y sau khi đăng cơ, vì hơn một năm này không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, nên bây giờ đều đã được quán triệt thực hành rất tốt rồi, quốc lực của Đại Lương vì thế cũng đã hơn xa trước kia, quốc lực là sức mạnh tốt nhất, cũng là câu trả lời tuyệt vời nhất y có thể dành cho Ôn Yến.

“Những thứ đó đều nhờ vào trả giá của môn chủ các ngươi, ta muốn đón nàng ấy trở về, để ngắm nhìn thử mảnh đất mà nàng ấy thương yêu.” Giọng Tống Vĩnh Kỳ lúc nói chuyện dẫn theo mấy phần xúc động, khiến Thiên Sơn nghe được nhịn không được rơi nước mắt.

Thực vậy, mảnh đất Tây Lương này mới là nơi môn chủ thương yêu nhất, trước khi dùng máu của chính mình cứu lấy bách tính trong dịch bệnh, nàng đã sắp xếp ổn thỏa tất thảy những tích lũy qua bao nhiêu năm của Phi Long Môn.

Mấy trăm năm tích lũy đều được lấy ra hết, chỉ để cho bách tính được an khang, cuộc sống được đảm bảo.

Nguồn vốn đầy đủ, quan viên có năng lực, chính sách mới xuất phát từ người dân, trong thời gian ngắn đã cho ra hiệu quả nhất định, an cư lạc nghiệp, nước giàu dân mạnh, thậm chí cả hệ thống chăm sóc sức khỏe mà môn chủ nhắc đến trong lúc lâm bệnh nặng, quá trình thiết lập cũng rất thông thuận.

Tất cả đều giống như những gì trước kia môn chủ từng miêu tả cho mình, chỉ là mỗi lần trông thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt những người xung quanh, đầy ngập cõi lòng Thiên Sơn đều là tiếc nuối, tiếc nuối vì môn chủ không thể trông thấy cảnh tượng hài hòa, trật tự này.

“Thiên Sơn, nước chiến bại cũng không mạnh như ngươi nghĩ đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền đứng dậy chuẩn bị, hơn một năm này y vẫn luôn tìm kiếm tin tức về Ôn Yến, lại không ngờ, Ôn Yến sẽ xuất hiện ở Tử Húc Quốc, nếu sớm biết là như vậy, y việc gì phải lục tung giang sơn Đại Lương lên làm gì.

“Vậy để thuộc hạ đi cùng ngài đi, chúng ta...” Thiên Sơn có chút kích động xoa xoa tay, ý cười trên mặt đã không còn có thể che giấu được nữa.

Tống Vĩnh Kỳ dẫn theo mấy người Thiên Sơn đi suốt đêm đến Tử Húc Quốc, bọn họ đi quá vội vàng mà không biết rằng, người bọn họ muốn tìm lại ở Kinh Mặc Thành lướt ngang qua họ.

Tống Vĩnh Kỳ gấp không chờ được mà tìm gặp Lý Tuân, Lý Tuân vẫn chưa tìm được con trai mình, nhưng cũng đã nghe ngóng được tin tức, nói rằng con trai hắn đang ở Tử Húc Quốc, vì thế hắn đã tiếp nhận thế lực trên tay Phi Long Môn, một mặt làm việc cho Phi Long Môn, mặt khác tra xét tin tức về con trai mình.

“Ôn Yến đang ở đâu? Ngươi là người trông thấy nàng, hay là......” Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột nhìn Lý Tuân, tin tức hắn ta mang về quá đơn giản, đã khiến cho bọn họ vẽ ra không biết bao nhiêu khả năng trong đầu, nhưng đến khi gặp được Lý Tuân, điều y muốn biết nhất chính là chân tướng rốt cuộc là gì.

“Cái người đó trông rất giống Ôn Yến môn chủ, khí chất trên người tựa như tiểu thư con nhà giàu, hôm ấy nàng ta nâng rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, ta cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi, sau đó người của chúng ta bám theo, lại không tìm được bóng dáng nàng ta.” Lý Tuân có chút tiếc nuối nói, sau chuyện đó hắn ta gần như đã tra hết một lượt các tiểu thư khuê các ở thủ phủ Li Thành của Tử Húc Quốc này rồi, lại vẫn không tìm được tung tích người kia.

Cũng chính vì như vậy, nên hắn ta có chút hối hận vì tin tức còn chưa xác thực đã gửi ra ngoài, lại không ngờ tin tức này không chỉ dẫn thị nữ của Phi Long Môn môn chủ tới, mà cả hoàng thượng cũng tới đây rồi.

Chỉ là giờ khắc này, tươi cười cứng ngắc trên mặt cùng với thất vọng nới đáy mắt họ, khiến cho Lý Tuân cảm thấy mình như đã phạm phải tội ác tày trời vậy.

“Thuộc hạ vô năng, không tìm được tung tích vị tiểu thư kia, có điều lực lượng canh phòng của chúng ta đã gia tăng, chỉ cần nàng ta xuất hiện ở Li Thành này, thì sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay của chúng ta.” Lý Tuân nỗ lực giải thích, hắn ta hiểu ra nỗi thất vọng khi không tìm thấy người của hoàng thượng và Thiên Sơn, lại không ngờ hắn ta vừa nói xong lời an ủi, Tống Vĩnh Kỳ đã nhẹ buông một câu: “Không được gây khó dễ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.