Tung Hoành Cổ Đại

Chương 651: Muốn Gặp Mẹ



Lộ công công bị Huyên Nhi làm cho tỉnh mộng rồi, ông ta ngơ ngác nhìn nàng ta, gần như không tin vào tai mình.

Chủ tử của ông ta, dù không quá phong lưu phóng khoáng, vô cùng tiêu sái, nhưng cũng khí phách hiên ngang, lúc nào cũng mang theo phong độ đế vương. Ông ta chưa từng liên tưởng chủ tử mình với con cóc, e là tất cả người Đại Lương đều không dám liên tưởng Hoàng Thượng với thứ như thế, vậy mà cô gái nhỏ trước mặt này lại có thể nói ra điều đó một cách hùng hồn như vậy.

"Sao ngươi có thể nói như vậy chứ, ngươi biết chủ tử chúng ta là ai không? Sao ngươi dám..." Lộ công công không kìm được mà kiên quyết bảo vệ chủ, kẻ khác không được phép khinh nhờn chủ tử của ông ta, cho dù là thị nữ bên cạnh chưởng môn Ôn Yến cũng không được.

"Ngươi biết chủ tử chúng ta là ai không? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cút, nếu không ta không tha cho các ngươi." Huyên Nhi căm tức hét lên với Lộ công công.

"Vị công tử này, ta đã có hôn ước, cho nên ta không thể lấy thân báo đáp được, nhưng nếu công tử cần ta làm việc khác, thì ta sẵn sàng giúp một tay." Công chúa Ôn Tư dịu dàng nói với Tống Vĩnh Kỳ, rồi kéo Huyên Nhi còn đang tức giận rời đi. Lần này, Tống Vĩnh Kỳ không đuổi theo nữa, mà phân phó Lộ công công, sai người của bọn họ đuổi theo, nhất định phải tra ra nàng là ai.

"Hoàng thượng người yên tâm, lần này thần nhất định sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa, nhất định sẽ để Hoàng Thượng đưa được Hoàng hậu nương nương hồi cung." Sau khi cam đoan xong, Lộ công công lập tức đi sắp xếp ám vệ đi theo công chúa Ôn Tư và Huyên Nhi, còn ông ta thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Hoàng Thượng đang thừ người nhìn về phía xa, giống như một hòn vọng phu đầy dịu dàng.

Tống Vĩnh Kỳ không dám rời đi, sợ mình rời đi rồi thì tất cả những gì vừa xảy ra đều là giấc mộng.

Dù chàng biết rõ, người phụ nữ có gương mặt giống hệt Ôn Yến này không biết mình là ai, nhưng có thể nhìn thấy mặt nàng, có thể nghe được lời nói hết sức bình tĩnh của nàng, có thể thấy được nụ cười của nàng, chàng đã cảm thấy mình sống thật rồi.

Ôn Yến của chàng vẫn còn sống, ngày mai chàng sẽ không đến mức không còn muốn sống như hôm nay.

"Hoàng Thượng, chúng ta đi về trước đi, hôm nay cô nương Thiên Sơn sẽ dẫn tiểu chủ tử Niệm Y tới, đã sắp một tháng người chưa gặp tiểu chủ tử rồi, người..." Lộ công công do dự mãi, cuối cùng vẫn không kìm được nhắc nhở.

"Ừm, nên để Niệm Y nhìn mẹ mình một chút rồi." Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đến gì đó, khẽ nói.

Nhìn ánh mắt tràn đầy dịu dàng lúc nói chuyện của chủ tử nhà mình, Lộ công công chỉ cảm thấy lòng mình quặn thắt từng đợt, mẹ tiểu chủ tử còn chưa biết ở nơi nào nữa, còn mẹ của tiểu chủ tử?

"Đều tại ngươi, nếu không hôm nay ta nhất định có thể nói thêm cùng nàng mấy câu." Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra được sự ngập ngừng của Lộ công công, chàng không kìm được trách cứ.

"Hoàng Thượng thần..." Lộ công công còn định giải thích, nhưng ông ta biết rõ, hôm nay tất cả địch ý của chưởng môn Ôn Yến đối với Hoàng Thượng đều là vì mình, khi Hoàng Thượng bắn phi tiêu ra không hề có ý định thu thù lao gì, tất cả đều do ông ta tự chủ trương.

"Hoàng Thượng, chưởng môn Ôn Yến tức giận chính vì lúc đó người nói nàng chưa tự mình biết mình." Rõ ràng Lộ công công cảm thấy quá oan ức, ông ta không kìm được nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, nếu không phải chàng biểu hiện ác ý trước, thì dù có mười lá gan ông ta cũng không dám làm loạn.

Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt với Lộ công công, cười nói: "Nếu ngươi thích đoán tâm tư của ta như thế, thì sau này hãy đi theo Tiểu Niệm Y đi, nếu như hầu hạ không tốt xem ta làm sao trừng trị ngươi."

Dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ xoay người rời đi, Lộ công công chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vù vù sau lưng. Gặp được chưởng môn Ôn Yến vốn là chuyện rất hạnh phúc, nhưng tại sao tính khí Hoàng Thượng vẫn thất thường như cũ. Ông ta sợ tiếng khóc của Hoàng tử nhỏ, ông ta vẫn muốn phục vụ Hoàng Thượng người có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả hơn Hoàng tử nhỏ thỉnh thoảng dùng tiếng khóc để phát tiết cảm xúc kia.

Khi Tống Vĩnh Kỳ đến tiểu viện tạm thời, Niệm Y đang cầm tấu chương xem như sách tranh nhỏ mà nhìn, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ tới, nó từ từ chạy một mạch đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, ôm lấy chân chàng, nũng nịu gọi: "Phụ hoàng."

Tống Vĩnh Kỳ cúi người ngồi xuống, cười nhìn gương mặt cực kỳ giống Ôn Yến của tiểu Niệm Y trước mặt, đang định ôm nó lên thì tay chàng lại ngừng lại, gương mặt non nớt nhìn có vẻ hơi bất mãn, môi đỏ đầy đặn nũng nịu thốt ra ba chữ: Mẹ đâu ạ?

Lần này, nghe tin Tống Vĩnh Kỳ vội vã chạy đến, sợ đường đi quá cực khổ nên không mang theo Niệm Y, lúc ấy chàng nói cho nó biết lý do chính muốn tìm được mẹ cho nó, nhưng không nghĩ đến vừa vừa gặp mặt, nó đã muốn đòi nợ.

"Phụ hoàng đã tìm được mẹ rồi, nhưng mà mẹ đã quên chúng ta, cho nên tạm thời vẫn chưa thể trở về, yên tâm, phụ hoàng nhất định sẽ mang mẹ về." Tống Vĩnh Kỳ trở nên hết sức dịu dàng, chàng ôm Niệm Y khẽ nói, ánh mắt đầy kiên định.

Dù con đường phía trước hết sức gian nan, chàng cũng phải tìm Ôn Yến trở về, dù nàng đã sớm quên mình, chàng cũng sẽ nhắc lại từng chuyện từng chuyện đã qua cho nàng.

"Vậy phụ hoàng, con muốn mẹ, gặp mẹ." Âm thanh bi bô của Niệm Y khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

Nhất là Thiên Sơn, khi nghe Niệm Y nhắc đến mẹ, rốt cuộc nước mắt không kìm được rơi xuống.

Từ khi bắt đầu biết gọi mẹ, Niệm Y vẫn luôn gọi mẹ, Kinh Mặc và Trọng Lâu, còn có An Nhiên đều từng kể chuyện của Ôn Yến cho Niệm Y nghe, có lẽ nó còn nhỏ chưa hiểu được, nhưng rõ ràng số lần gọi mẹ lại nhiều hơn.

Ai cũng hiểu rõ Niệm Y cần một người mẹ, nhưng ngoài Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ cũng không muốn để bất cứ ai trở thành mẹ của Niệm Y nữa.

Vì vậy, Niệm Y vẫn đang tìm mẹ, đang gọi mẹ, nó biết phụ hoàng vẫn đang tìm mẹ, nên sau khi nhìn thấy phụ hoàng, vấn đề đầu tiên nó hỏi chính là mẹ.

"Trước tiên ngươi hãy ngủ ngoan đã, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp mẹ." Nếu như chưa gặp Ôn Yến, có lẽ Tống Vĩnh Kỳ sẽ không tùy tiện nói như vậy, nhưng bây giờ chàng đã tìm được Ôn Yến, chàng nên để Niệm Y đi gặp mẹ.

"Dạ, dạ, dạ." Niệm Y rất vui mựng dạ liền ba tiếng, sau đó môi mềm hôn lên mặt Tống Vĩnh Kỳ.

Từ khi được tám tháng tuổi, mỗi lần vui vẻ, Niệm Y sẽ hôn mặt chàng, nhưng chỉ có hôm nay là hôn lâu nhất, hôn kêu ra tiếng lớn nhất.

"Thiên Sơn, trước hãy dỗ Niệm Y đi ngủ, lát nữa ta sẽ nói với ngươi chuyện liên quan tới chưởng môn các ngươi." Tống Vĩnh Kỳ đưa Niệm Y cho Thiên Sơn, sau đó dịu dàng nói.

Hơn một năm nay, khi Tống Vĩnh Kỳ bận thì Niệm Y đều do Thiên Sơn chăm sóc, ngoài Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ có Thiên Sơn có thể dỗ nó ngủ.

Nhưng lần này Thiên Sơn lại không mang Niệm Y rời đi, nghe Tống Vĩnh Kỳ nói vậy, nàng sững sờ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt ngập nước, không nói tiếng nào, nhưng lại hơn tất cả lời muốn nói.

"Khi ta gặp được nàng, đúng lúc một con ngựa đang sợ hãi kéo theo chiếc xe ngựa đang phóng về phía bọn họ, vì bảo vệ người hầu gái nhỏ của mình mà nàng chẳng thèm quan tâm đến tính mạng bản thân, sau đó ta nhìn thấy nàng, thấy nàng có bề ngoài giống hệt chưởng môn các ngươi, tính tình cũng giống, chỉ là ta cũng không dám chắc có phải hay không." Dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ do dự một lát, mới kể chi tiết cho Thiên Sơn.

Một năm nay, hơn bảy tháng, bọn họ từng trông mong quá nhiều, chỉ là mỗi lần càng hi vọng thì lại càng thất vọng.

Lần này Tống Vĩnh Kỳ đã chắc chắn đó chính Ôn Yến, nhưng mà chàng vẫn ngập ngừng.

"Hoàng Thượng, người có thể chắc chắn đó chính chưởng môn đúng không? Trước kia người chưa từng có vẻ nắm chắc như vậy." Âm thanh nói chuyện của Thiên Sơn đã trở nên nghẹn ngào, nghe Hoàng Thượng nói chuyện của chưởng môn khiến nàng càng thêm chắc chắn, bởi vì thế giới này người có thể che chở thị nữ của mình không nhiều, năm đó, chưởng môn đã từng không quan tâm tính mạng mà bảo vệ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.