Tung Hoành Cổ Đại

Chương 804: Ngoại truyện 94: Nghe tin



Sẽ không ai chú ý tới nữ nhân đang khóc lóc tuyệt vọng trong một tiểu viện lạc ở Cảnh Thành, cũng sẽ không ai chú ý đến bóng người áo trắng trong một tiểu viện lạc khác cách đó không xa.

“Y thuật của thế tử thần y chúng ta đúng là càng ngày càng cao siêu, mới một buổi đã cứu sống người đang mắc kẹt giữa ranh giới sinh tử.” Vẻ mặt Lăng Thiên vẫn lười biếng, khóe mắt hắn ta toàn là ý cười khi nhìn An Nhiên.

“Kinh Mặc không sao chứ?” An Nhiên chỉ liếc nhìn Lăng Thiên rồi nhẹ giọng hỏi.

Mặc dù người của Phi Long Môn đã phong tỏa tin tức về Thành vương phủ, nhưng đương nhiên An Nhiên và Trọng Lâu có con đường thu thập tình báo của riêng mình. TruyenHD

Chỉ là họ đều rất xác định Kinh Mặc sẽ không chết.

Khi Lăng Thiên xuất hiện trước mặt họ, họ càng xác định là Lăng Thiên đã cứu Kinh Mặc, nếu không thì hắn ta sẽ không có tâm trạng tới tiểu viện gặp họ.

“Yên tâm, nếu có người chết dưới mí mắt ta, Thiên Nhai Các của ta cũng chỉ có thể đóng cửa.” Lăng Thiên cười đáp.

“Nha đầu kia còn nhớ Hứa Kế Thành không?” An Nhiên đặt ngân châm trong tay xuống rồi nhìn Lăng Thiên.

“Còn nhớ, có điều nàng ấy nhớ rõ Trần Nguyên Khánh và Lãnh Tố hơn, thế nên nàng ấy bằng lòng đi theo ta.” Lăng Thiên khẽ nói.

“Ừm, vậy thì tốt rồi, đưa nàng ấy đi càng xa càng tốt.” Nghĩ đến nữ tử luôn có vẻ quật cường trong mắt kia, An Nhiên vẫn thở dài.

“Khi nào ngươi về thì nói cho nàng ấy biết Trần Nguyên Khánh và Lãnh Tố đều chết rồi, vì chấp niệm của nàng ấy, người thân nhất của nàng ấy đã chết hết.” An Nhiên nhìn Lăng Thiên, giọng điệu rất nghiêm túc.

“Nếu không phải Lãnh Tố và Trần Nguyên Khánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi nghĩ nàng ấy sẽ đồng ý rời khỏi Thành Vương phủ sao?” Lăng Thiên cười hỏi, nhưng An Nhiên lại lắc đầu.

“Đại Lương các ngươi đã xác định sẽ không ra tay trong chuyện lần này rồi ư?” Khi đã có được câu trả lời mình muốn, Lăng Thiên xoay người định đi thì đột nhiên ngoảnh đầu lại hỏi An Nhiên.

Hiện nay không ai có thể đoán trước được kết quả của cục diện triều đình Tử Húc, nhưng ai cũng hiểu rõ Đại Lương mới là bên định đoạt.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

“Lúc trước chúng ta không có ý định ra tay, dù sao đây cũng là chuyện của Tử Húc Quốc, nhưng bây giờ chúng ta không thể không xen vào. Công chúa của chúng ta bị lợi dụng, hoàng hậu bị ám sát, Tử Húc phải cho chúng ta một lời giải thích về những chuyện này.” An Nhiên bình tĩnh đáp.

“Hình như cả ba phe đều động vào các ngươi, vậy nên lời ngươi nói coi như vô nghĩa, vẫn không nói cho ta biết các ngươi sẽ đứng về phía nào.” Lăng Thiên thấy An Nhiên nói quanh co với mình thì có chút không vui, nhưng hắn ta cũng không hỏi tới cùng, chỉ xoay người bỏ đi, bóng lưng ấy vừa biếng nhác vừa tự nhiên.

Khi Trọng Lâu bước ra khỏi phòng chỉ nhìn thấy bóng lưng Lăng Thiên.

“Hắn ta thật sự có thể đưa Kinh Mặc đi sao?” Trọng Lâu nhìn bóng lưng không chịu gò bó kia, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Nếu Kinh Mặc không đi, ngươi vẫn sẽ làm theo kế hoạch của mình chứ?” An Nhiên quay đầu nhìn Trọng Lâu, trong mắt có chút dò xét.

“Không, nếu nàng ấy muốn thì ta sẽ giúp. Nếu nàng ấy không muốn, ta sẽ trừng trị tất cả những kẻ đã bắt nạt nàng ấy và Lãnh Tố.”

“Nếu Lãnh Tố nghe được lời ngươi nói, chắc hẳn nàng ấy sẽ cảm động, sau đó cùng ngươi về Đại Lương.” An Nhiên cười nói với đường đệ đã có dự tính của mình.

“Điều kiện tiên quyết nàng ấy trở về là chuyện của Kinh Mặc đã được giải quyết xong, vì vậy ta phải đốt một mồi lửa để nàng ấy đưa ra quyết định.” Trọng Lâu nhẹ giọng đáp.

“Người trong lòng nàng ấy thích bây giờ vẫn là Hứa Kế Thành, vậy nên lúc ra tay nhớ chú ý một chút.” An Nhiên không nhịn được khuyên nhủ.

Trọng Lâu nghe vậy chỉ nhìn An Nhiên, hồi lâu cũng không nói lời nào.

“Hứa Kế Thành đúng là đã có phúc đức từ kiếp trước.”

“Nhưng hắn ta không biết tích phúc.” Trọng Lâu lại nói.

Trọng Lâu và An Nhiên đang nói chuyện lúc này cũng sẽ không nghĩ tới giờ đây người không biết tích phúc kia vẫn đang trêи đường về Cảnh Thành. Để có thể nhanh chóng gặp Kinh Mặc, họ đã đi suốt ngày lẫn đêm, thân thể Hứa Kế Thành có chút không chịu nổi nhưng hắn cố gắng chịu đựng, không hề phàn nàn một câu.

Dạ Tam nhìn vào khuôn mặt tái nhợt thẫn thờ của gia, muốn khuyên nhưng lại không dám.

Gia nhà hắn ta giờ đây như con diều Vương phi thả bay, bây giờ gió ngừng thổi, điều mà con diều chờ mong nhất đó là trở về nhà một lần nữa.

“Vương gia, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Giọng Dạ Nhị bỗng vang lên bên cạnh xe ngựa của Hứa Kế Thành.

Xe ngựa dừng lại, Hứa Kế Thành nhìn Dạ Nhị, yếu ớt hỏi một câu: “Có phải Kinh Mặc đã xảy ra chuyện gì không?”

Giọng điệu khi nói câu đó cực kỳ chắc chắn, không ai chú ý tới vẻ mặt đã thay đổi và đôi tay run rẩy của Hứa Kế Thành sau khi hỏi câu này.

“Vương phi có thể...” Dạ Nhị không biết phải nói thế nào, rõ ràng hồi sáng hắn ta vẫn còn nhìn thấy vương phi, về phần tại sao trong phòng Chu Thị bị cháy thì ngay cả bằng chứng truy cứu họ cũng không tìm được.

“Đừng nói nữa, Kinh Mặc không sao, không sao đâu.” Nhìn thấy bộ dạng do dự của Dạ Nhị, Hứa Kế Thành ngắt lời hắn ta, sau đó lừa mình dối người nói Kinh Mặc không sao.”

“Gia, người nhất định phải nén bi thương, vương phi...” Dạ Nhị lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng nghe thấy giọng nói thấp thỏm của gia nhà hắn ta mà chậm rãi nói, chỉ là vừa lên tiếng, Hứa Kế Thành đã đá một phát làm Dạ Nhị văng ra.

Dù sức khỏe Hứa Kế Thành không tốt, nhưng khi Dạ Nhị nói đến ba từ nén bi thương, trong lòng hắn lập tức bị nỗi sợ hãi và lo lắng chiếm cứ, không chờ Dạ Nhị nói hết lời, chân hắn đã đá vào người Dạ Nhị.

Theo tiếng động Dạ Nhị rơi xuống đất, thân thể Hứa Kế Thành cũng ngả về sau, nặng nề ngã ngồi ra xe ngựa.

“Gia, người...” Dạ Tam nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía Hứa Kế Thành, khóe miệng hắn có vết máu, hắn đang nhìn Dạ Nhị một cách thù hằn.

“Gia, trước hết người đừng sốt ruột, hai ngày nữa chúng ta có thể tới Cảnh Thành rồi. Vương phi vẫn đang chờ người, người phải cố gắng chịu đựng...” Dạ Tam cũng nghe được những gì Dạ Nhị nói trước đó, lúc này lòng nóng như lửa đốt, hắn ta không dám nói với Hứa Kế Thành câu nào liên quan tới Kinh Mặc nữa.

“Không cần biết đêm nay ngươi dùng cách gì, đưa ta về Cảnh Thành, ta muốn gặp được Kinh Mặc.” Hứa Kế Thành lau vết máu trêи khóe miệng, thấp giọng ra lệnh.

Dạ Tam không dám nhận lệnh vì hắn ta không có bản lĩnh phi thường, hắn ta chỉ quay đầu ra lệnh cho người đánh xe tăng tốc độ, nhanh chóng đến Cảnh Thành.

Mà lúc này Dạ Nhị đã loạng choạng đứng dậy, hắn ta bước tới bên cạnh xe ngựa, vừa mở miệng nói thì Dạ Tam đã nhanh chóng kéo hắn ta đi, sức khỏe của vương gia hiện tại không thể chịu đựng được kϊƈɦ thích nào nữa.

Dạ Nhị lo lắng nhìn Dạ Tam, Dạ Tam chỉ lắc đầu, trong mắt đã ngấn huyết lệ.

“Ngươi mau về tìm Vương phi đi, tranh thủ tìm được Vương phi trước khi vương gia tới Cảnh Thành.” Dạ Tam nhỏ giọng nói với Dạ Nhị, Dạ Nhị nhìn Dạ Tam rồi ra sức lắc đầu, lần này Vương phi biến mất một cách quá kỳ lạ, người của Phi Long Môn và Thành Vương phủ đã tìm lâu rồi, nếu có thể tìm được, hắn ta cũng không cần sốt ruột chạy về báo tin.

“Dạ Tam, lần này...” Dạ Nhị hơi khó xử nhìn Dạ Tam, cuối cùng vẫn lắc đầu thở dài.

“Ngươi không biết ở Thương Nam Châu đã xảy ra chuyện gì. Nếu không có vương phi, vương gia đã chết từ lâu rồi. Vương gia rất hối hận vì lúc trước mình đã do dự lưỡng lự. Bây giờ người ấy muốn trở về sủng ái vương phi, suốt chặng đường người ấy chỉ nghĩ cách để sủng ái vương phi, giờ ngươi lại nói Vương phi đã biến mất trong vụ cháy, ngươi...”

“Vương phi là mạng sống của vương gia. Không có vương phi, có lẽ vương gia cũng không sống nổi.”

Dạ Nhị không dám nói nữa, hắn ta chỉ gật đầu, nói với Dạ Tam là ta về tìm, ngươi cố gắng kéo dài thời gian về kinh.

Dạ Nhị vừa đi, trong xe ngựa đã vang lên tiếng ho khan, chỉ là âm thanh đó rất nhỏ, nhỏ như tiếng khẽ thì thào giữa tình nhân với nhau.

Dạ Tam không dám mở cửa xe nhìn thử, dù sao thì tâm trạng của chủ tử bây giờ rất tồi tệ.

Vì thế không ai biết Thành Vương cao cao tại thượng, thích gì làm nấy kia đang khóc lóc bất lực, rêи rỉ như một đứa trẻ bị mất cả thế giới.

“Kinh Mặc, đợi ta, đợi ta trở về, chúng ta sẽ sống thật tốt. Đợi ta, nàng nhất định phải khỏe mạnh, nhất định phải khỏe mạnh.”

Hứa Kế Thành lặp đi lặp lại như thể chỉ có cách này hắn mới có thể yên tâm, chỉ có cách này, khoảng trống khổng lồ trong lòng hắn mới được lấp đầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.