- Chu gia, người ở phía trước. Tên kia Quân Đại Soái có chút không đơn giản, không như lời đồn.
Đầu trọc nam tử nghĩ ngợi, đoạn nói.
- Thế nào?
- Hắn một quyền có thể đánh chết sơ phẩm tam giai yêu thú đại hắc hùng..
Chu Bá nghe vậy, chỉ là nhếch môi cười khinh thường.
Thực lực nghe có vẻ không sai, nhưng còn phải xem đối thủ là ai a.
Cái kia đại hắc hùng căng lắm cũng chỉ có thể so sánh ngũ phẩm võ sư, còn bản thân hắn đây.
Nhị phẩm võ tông, hàng thật giá thật.
Là cái loại người hung tàn, mạnh lên qua những trận chiến đẫm máu, chứ không phải đám kia một mực trốn trong nhà ấm đả tọa tăng lên tu vi.
Người khác gọi hắn Chu đồ tể, bởi hắn chính là như vậy, giết người như ngóe, tuyệt không nương tay.
Quân Đại Soái đột nhiên dừng lại, bởi hắn phát hiện trước mặt mình lúc này đang đứng lấy một đám người, dẫn đầu là một tên âm trầm hán tử, phía sau lưng dắt lấy đại đao.
- Có việc?
Hắn nhàn nhạt hỏi, nội tâm thầm nghĩ, không lẽ chính mình gặp phải đánh cướp trong truyền thuyết.
- Việc con mẹ ngươi, mau quỳ xuống xin lỗi Chu gia.
Phía sau lưng đại hán, một tên mặt nhọn hổ báo hét lớn, dẫn đến đám ăn bám vẫn luôn theo đuôi Quân Đại Soái kinh ngạc thốt lên.
- Bọn hắn, là Chu thị dong binh đoàn.
- Vị này cao thủ, làm sao lại chọc bọn hắn.
- Ta vốn có chút ngờ ngợ, tên này hình như là Quân phủ đại thiếu gia.
- Ngươi nói ta mới để ý, quả nhiên rất giống, nhưng không phải hắn không thể tu luyện sao..
- Đừng quản nhiều, nhanh trốn xa xa, miễn cho Chu đồ tể chém lầm.
..
Chu gia, Chu đồ tể.
Là bảo mẫu của cái kia bị mình chà đạp Chu công tử sao?
Đánh nhỏ, lớn ra mặt, quả nhiên trong truyện viết ra, đều là có cơ sở.
- Họ Chu, người là thay nhi tử đến trả tiền mua giày cho bổn thiếu?
Quân Đại Soái bụm lấy cái mông, ngăn không cho nó đánh rắm, cười nhạt khiêu khích.
Chu đồ tể nghe rõ, khóe mắt nổi lên từng tia hung tàn.
Chuyện xảy ra ở đổ phường Diệp gia, đã có người kể lại kín kẽ.
Nghĩ đến nhi tử bị hung hăng làm nhục, trước mắt tên này lại còn không biết hối cải, hắn sát khí bạo khởi, lạnh lẽo ra lệnh.
- Các huynh đệ, giết sạch bọn kia, không được cho bất cứ kẻ nào thoát. Tên này, để ta chăm sóc.
Nghe hắn nói vậy, đám dong binh phía sau cười âm trầm, không có dấu hiệu tản ra, bắt đầu hình thành xu thế bao vây.
Nội tâm thầm nghĩ, trước mắt thằng oắt con này, nên vội vã tự sát là tốt nhất.
Đợi cho Chu gia bắt được, cẩn thận chăm sóc, haha, lúc đó muốn chết cũng đã muộn..
Đám kia ăn bám vô cùng hoảng sợ, lắp ba lắp bắp van xin.
- Chu gia, chúng ta vô tội, chúng ta không có liên quan gì với hắn.
- Ta bảo đảm sẽ không nói với ai nửa chữ..
- Cầu xin ngài, ta trên còn có mẹ già, dưới có...
Các loại âm thanh van xin phát ra, nước mắt nước mũi bắt đầu dàn dụa.
Con mẹ nó.
Chỉ vì tham chút tài nguyên, bây giờ liên lụy đến tính mạng.
Qua được lần này, sau này nên an ổn sống ở trong thành, làm chút việc vặt cũng được a.
Quân Đại Soái lười quản bọn hắn, lấy ra Desert Eagle, im lặng nạp linh thạch, nội tâm tự nhủ chính mình đã thành công chọc giận kẻ trước mắt.
Hắn cố tình làm vậy, bởi biết trước sau gì cũng phải xảy ra một trận chiến, chỉ vì lúc nãy hệ thống đã phát ra một cái nhiệm vụ.
"Đánh bại dong binh đoàn Chu thị. Nhiệm vụ thành công, ban thưởng: 20 điểm yy, thẻ kinh nghiệm x1."
Hệ thống không nói thất bại sẽ bị trừng phạt cái gì, nhưng chính mình nếu thua, rơi vào tay kẻ hung ác như thế kia, kết quả không cần nghĩ.
Là chết.
Hay là, sống không bằng chết đây.
Chu Bá âm trầm lao đến, đột nhiên nghe được một tiếng "đòang" thật lớn vang lên, bản năng sinh tồn được rèn luyện giữa ranh giới sống chết, khiến hắn không tự chủ nghiêng người né tránh.
Bên tai truyền đến cực độ đau đớn, một bộ phận không biết bị vật gì xé nát vỡ vụn, lúc này bắt đầu chảy máu đầm đìa.
Hắn đứng sững lại, sờ sờ tai, liếm lấy trên tay máu tươi, thần sắc lạnh nhạt tựa như bị thương là người khác không phải hắn.
Chỉ thấy, đối diện kẻ kia lại đã nâng lên đồ vật trong tay.
Dưới chân phát lực, Chu Bá chật vật lăn lộn xuống đất né được, sau đó bằng một động tác kỳ lạ rút ra phía sau lưng đại đao.
- Tiểu tử, ám khí không tệ.
Hắn âm trầm cười, giơ lên đại đao thủ thế, cảnh giác áp sát.
Quân Đại Soái đây, bắn thêm vài viên, thấy đối thủ dễ dàng tránh đỡ, không có bao nhiêu tác dụng, hắn liền cất súng đi.
Chu Bá vui vẻ, cơ hội đến.
Hắn đổi thế nhảy lên, trong mắt tràn đầy sát khí, các loại tuyệt kỹ đao pháp hung hăng thi triển ra.
Khí thế như rồng.
Quân Đại Soái phát hiện, hắn có thể nhìn rõ từng cái động tác chiêu thức của đối thủ, trong mắt hắn vô cùng chậm chạp, tựa như một đứa trẻ vung vẩy nhánh cây..
Tác dụng tờ giấy hoàng kim One-punch mang đến, không chỉ là uy lực nắm đấm, mà còn là tăng lên mạnh mẽ các loại công năng.
Cơ thể hắn theo đó nhẹ nhàng tránh né, Mê Ảnh Tung Đường Môn thân pháp được thi triển vô cùng linh hoạt, nhìn qua tựa như tàn ảnh.
Chu Bá sử xuất 36 đường đao, không động được đến một sợi lông đối thủ, thở hồng hộc căm tức quát.
- Con mẹ ngươi, chỉ biết trốn hay sao.
Trốn?
Bổn soái, là đang dùng ngươi để luyện tập, ngươi không thấy hay sao?
Thật không có kiến thức.
Quân Đại Soái cười tà, âm thầm tích tụ linh lực vào bên trong nắm đấm.
Hắn tựa như là bị khích tướng, lao thẳng vào Chu Bá, trong tay không một tấc sắt, nhìn qua vô cùng yếu đuối, không có lực sát thương.
"Ngu ngốc!"
Chu Bá cười thầm.
Hắn đứng im, trong tay đại đao lấp lóe lãnh mang, tựa như thợ săn đang chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.
Quân Đại Soái nắm đấm lao đến.
Đại đao vung lên.
Chu Bá cả kinh, thân ảnh đối thủ đột nhiên biến mất, cái kia quyền phong cũng theo đó không thấy tăm hơi.
Bên cạnh có chút gió lay động, hắn bản năng nhìn sang, trong mắt phát hiện là một cái nhẹ nhàng nắm đấm đang từ từ biến lớn.
"Bốp"
Đầu trọc nam tử chém giết xong một tên ăn bám võ giả, lau mồ hôi quay đầu, muốn nhìn một chút chiến đấu giữa Chu Bá và Quân Đại Soái.
Thật tình hắn nghĩ, là muốn xem Chu gia hung hăng hành hạ tên kia như thế nào.
Là một đao chém bay đầu, hay vẫn là chậm rãi, vạn đao phanh thây đây..
Chỉ thấy.
Quân Đại Soái như phát điên lao đến, nắm đấm muốn chạm vào đại đao sắc bén kia.
Bỗng nhiên cơ thể hắn biến mất vô cùng quỷ mị, đổi một góc độ khác công kích Chu gia.
Ân, làm rất tốt, nhưng nắm đấm kia, thật con mẹ nó yếu đuối.
Chết chắc, chỉ cần Chu gia bắt lấy, ngươi sẽ không còn đường chạy.
Đầu trọc thầm nghĩ, nhưng sự việc xảy ra sau đó khiến hắn chấn kinh rơi cả hai mắt.
Nắm đấm biến mất.
Không, phải nói là nó đã lõm vào gương mặt Chu Bá, bị xung quanh da thịt bao phủ..
Quả đầu Chu Bá trở nên méo mó biến dạng, đột nhiên nổ tung, tựa như một trái dưa hấu, máu thịt văng tung tóe.
Cảm thấy có đồ vật bay đến, đầu trọc bản năng đưa tay bắt lấy.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ, là một cái tròng mắt cùng với rải rác máu thịt, bên trong tràn đầy giận dữ, chấn kinh..