Tung Hoành Nam Hạ

Quyển 1 - Chương 47: Ngựa này không bán




Tên tiểu nhị thấy chủ nhân con ngựa đi ra liền thở phào một hơi, hắn vội vàng để nén vàng lên yên ngựa rồi đi vào. Chuyện này cứ để bọn họ tự giải quyết, hắn không dám xen vào.
Nam Thanh Loan nghe có người nói không bán ngựa liền quắc mắt lên nhìn. Người này một thân từ trên xuống dưới đều màu trắng, tóc trên đầu buộc rất tùy ý tạo cho người ta có cảm giác hắn là người không thích gò bó, muốn làm những việc mình thích. Nàng nhìn hắn hồi lâu mới chợt nhớ ra: “mình đang mua ngựa mà.” Nàng chỉ nén vàng trên yên ngựa nói:
“Con ngựa này không đến giá đó đâu. Ngươi bán cho bổn cô nương đi.”
Người mặc đồ trắng đáp gọn hai chữ: “không bán.”
Nam Thanh Loan nhăn mặt nói:
“Ngươi muốn bao nhiêu cứ nói đi.”
Người mặc đồ trắng lắc đầu nói:
“Không bán.”
Thấy tên mặc đồ trắng chuẩn bị dắt ngựa đi, Nam Thanh Loan rút kiếm ra nói:
“Một bán ngựa, hai ăn đòn.”
Tên mặc đồ trắng nhìn Nam Thanh Loan cười. Con gái đã lớn rồi mà tính tình lại giống như trẻ nít, hắn nói:
“Tiểu cô nương, con ngựa này tuy không phải độc nhất vô nhị. Nhưng là vật vô giá với ta. Cô nương đừng làm khó nữa.”
Nam Thanh Loan nghe hắn gọi mình là tiểu cô nương liền khó chịu. Nàng ghét nhất kẻ nào nói mình còn nhỏ tuổi. Vừa định ra tay dạy cho tên kia một bài học thì mấy người Lâm Bích Ngọc đã đi ra. Nam Tinh Hoàng hiểu tính tình của em gái mình nhưng vẫn cố ý hỏi:

“Chuyện gì xảy ra thế?”
Nam Thanh Loan chưa kịp trả lời đã nghe tiểu Cúc la lên:
“Tên dâm tặc.”
Điền Chung Nam, Nam Tinh Hoàng và Nam Thanh Loan nghe vậy đều giật mình. Nam Tinh Hoàng vội hỏi:
“Ai là dâm tặc?”
Tiểu Cúc chỉ tên mặc đồ trắng nói:
“Là hắn, hắn đã vô lễ với tiểu thư.”
Ba người nghe xong liền nhìn sang Lâm Bích Ngọc, khuôn mặt của nàng bây giờ đã đỏ như ráng chiều. Khi xuống đây, nàng nhìn thấy “người kia” đầu tiên. Cái hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, nàng vẫn chưa quên được. Nàng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, đã có thể gặp lại. Nam Tinh Hoàng thấy bộ dạng của Lâm Bích Ngọc liền cho rằng lời tiểu Cúc là không sai. Hắn nhìn tên mặc đồ trắng nói:
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi.”
Tiểu Cúc cười toe toét, nàng không ngờ lại gặp tên dâm tặc ở đây. Nàng rất vui sướng khi thấy tên dâm tặc kia sẽ bị người ta đánh ột trận. Nam Thanh Loan lại khác, tuy chỉ nói qua vài câu nhưng nàng cảm nhận người này rất hòa nhã, bộ dáng lại không ra vẻ gì là háo sắc cả. Nàng chau mày suy nghĩ rồi nhìn Điền Chung Nam, chỉ thấy hắn vừa cười vừa phe phẩy cây quạt. Nam Tinh Hoàng thấy tên mặc đồ trắng vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra liền nói:
“Hôm nay ta sẽ giúp Lâm tiểu thư đòi lại công đạo. Ngươi còn lời gì để nói nữa không?”
Tên dâm tặc kia không phải Bạch Vân thì là ai? Gã gặp một màn này cũng cảm thấy bất ngờ. Nam Hạ rộng lớn như vậy, sao gặp nhau lại dễ như vậy nhỉ, ông trời cũng “khéo” thật.
Nguyên, tối qua Bạch Vân sau khi chạy đi, liền muốn vào đỗ phường kiếm chút bạc. Nhưng nghĩ lại trời đã tối, lại có chút rượu trong người: đi đánh bạc sẽ không tốt lắm, thế là gã quay về khách điếm. Khi về đến nơi, Bạch Vân thấy tên khất cái đang nằm rên rỉ trên giường. Dưới đất rơi vãi đầy cả thuốc. Gã đến bên giường hỏi:
“Ngươi thế nào rồi?”
Tên khất cái cắn răng nói:
“Không sao…”
Bạch Vân thở dài một hơi, gã điểm huyệt cho hắn bớt đau rồi thu dọn cái mớ hỗn độn trong phòng. Tên khất cái nói:
“Ngươi tốt bụng thật đó.”
Bạch Vân cười nói:
“Nếu giúp được thì nên giúp.”
Tên khất cái hỏi:
“Ngươi không chê ta thân phận thấp hèn sao?”
Bạch Vân nói:
“Đều là con người với nhau cả, sao phải phân chia cao thấp làm gì?”
Tên khất cái thở dài:
“Ai cũng nghĩ như ngươi thì tốt quá.”

Bạch Vân nói:
“Ai cũng có lòng tốt cả, chỉ là họ muốn làm hay không mà thôi.”
Tên khất cái đổi chủ đề:
“Ngươi làm việc quan trọng xong chưa? Ngày mai phải đi thật sao?”
Bạch Vân lắc đầu nói:
“Sáng mai ta đi.”
Tên khất cái rất muốn nói câu: “ta sẽ cùng đi với ngươi.” Nhưng lại không dám nói ra. Tình trạng mình như vậy, đi theo chỉ khiến hắn phải lo lắng ình. Mà chắc gì hắn đồng ý ình theo cùng. Nhìn bóng lưng đang thu dọn các thứ trong phòng, lại thấy vui vui trong lòng. Bạch Vân đã ngà ngà say, gã dọn dẹp xong rồi nói:
“Ngươi nằm sát vào trong một tí, ta lên ngủ đây.”
Tên khất cái thất thanh:
“Cái gì?”
Bạch Vân cười nói:
“Tiền của ta đã hết rồi, chỉ có thể mướn một phòng thôi. Không ngủ chung thì ta ngủ dưới đất à?”
Tên khất cái không biết nói gì, chỉ cố gắng trườn mình vào mép giường. Bạch Vân nhảy lên giường nằm. Vung chân một cái, chiếc hài của gã bay ngang ngọn nến trong phòng đánh phụt một cái. Căn phòng chìm vào trong đêm tối. Sáng dậy, cả người cảm thấy tươi tỉnh hẳn. Quả nhiên có tí rượu, ngủ say hơn bình thường. Gã lấy nước rửa mặt, rồi vươn vai mấy cái. Thấy tên khất cái còn ngủ, gã cũng không đánh thức mà đi ra ngoài dùng điểm tâm. Tên khất cái tuy bị thương nặng nhưng cả đêm không sao chợp mắt được. Lần đầu nằm sát với một nam nhân như thế làm tim cứ đập thình thịch, gần sáng mới chợp mắt được. Bạch Vân sau khi ăn điểm tâm liền hỏi đường đi đến đỗ phường. Lần này đã có kinh nghiệm so với lần ở Hoang Kỹ trấn, gã đặt mấy phân tiền cuối cùng vào. Khi kiếm được chục lương bạc, gã sang bàn khác. Quả nhiên Nam Hạ có khác, chơi cũng lớn hơn rất nhiều. Lần này gã cố ý đặt thua mấy lần rồi dồn hết tiền vào một ván cuối như một con ma cờ bạc đang máu vậy. Kết quả tất nhiên gã thắng đậm mà không bị ai nghi ngờ cả. Thắng được năm mươi lượng bạc, Bạch Vân không chơi nữa, gã sợ lại có chuyện phát sinh. Bạch Vân quay về thấy tên khất cái còn ngủ. Gã để mười lượng bạc trên đầu giường cho hắn rồi đưa mười lượng cho tên tiểu nhị - trả tiền phòng mấy ngày qua cùng thời gian tên khất cái còn nằm dưỡng thương. Gã dặn dò tiểu nhị phải ân cần chăm sóc cho tên khất cái.
Bạch Vân cưỡi ngựa chạy một lúc, gã nhớ ra phải mua ít lương khô mang theo. Gã ghé vào quán trà, căn dặn tiểu nhị chuẩn bị lương khô. Khi đám người Lâm Bích Ngọc đi vào thì cũng là lúc gã từ nhà vệ sinh đi ra nên không gặp mặt. Ngồi nghỉ ngơi một chút, vừa định lên đường thì Nam Thanh Loan đòi mua ngựa của gã.
Nghe Nam Tinh Hoàng nói muốn đòi lại công đạo, Bạch Vân thở dài: quả nhiên phiền toái cứ tìm ta mà đến. Gã nói:
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ta đang có việc gấp, mau nhường đường đi thôi.”
Nam Tinh Hoàng thấy Bạch Vân không xem lời nói mình ra gì liền rút kiếm ra.
“Khoan đã.”
Vừa định ra tay liền nghe hai tiếng vang lên. Một tiếng là của Lâm Bích Ngọc, nàng không muốn chuyện phát sinh theo chiều này, không muốn Bạch Vân xảy ra chuyện gì nên mới lên tiếng. Nàng ngạc nhiên khi thấy Nam Thanh Loan cũng lên tiếng ngăn cản. Đúng, tiếng thứ hai là của Nam Thanh Loan. Nàng biết ca ca của mình võ công rất cao, mà tên mặc đồ trắng kia bộ dáng rất thư sinh. Nếu ca ca ra tay hiển nhiên tên này không sống nổi. Nàng ngăn cản một là vì muốn nhìn thấy Lâm Bích Ngọc không trả được mối nhục sẽ tức giận như thế nào, hai là muốn giúp tên thư sinh kia một phen. Nàng nói:
“Đại ca, tên này không làm theo ý muội. Huynh phải để uội ra tay mới đúng chứ.”
Bỗng Điền Chung Nam nói:
“Lâm tiểu thư, tiểu thư muốn như thế nào?”
Lâm Bích Ngọc thấy hắn cư xử rất đúng mực, ăn nói lại lịch thiệp liền cảm thấy có hảo ý với hắn. Nàng nói:
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vị công tử này không có lỗi chi hết.”
Điền Chung Nam cười nói:
“Vậy ý của lâm tiểu thư là…”

Lâm Bích Ngọc nãy giờ vẫn không dám nhìn Bạch Vân, nàng liếc gã một cái nói:
“Các huynh đừng gây khó dễ y nữa.”
Điền Chung Nam chỉ cười không đáp. Nam Thanh Loan lại thấy kỳ: vậy cuối cùng tên thư sinh kia có vô lễ với nàng hay không? Nam Tinh Hoàng cùng Tiểu Cúc đồng thanh la lên:
“Không được.”
Tiểu Cúc giành nói trước:
“Tên dâm tặc này không đánh ột trận không được, biết đâu hắn lại đi sàm sỡ người khác thì sao?”
Điền Chung Nam, Nam Tinh Hoàng cùng Nam Thanh Loan kinh ngạc. Lúc đầu, còn nghĩ tên này chỉ là ăn nói vô lễ, cử chỉ không đúng mực với Lâm Bích Ngọc mà thôi, không ngờ tên này dám giở trò sàm sỡ. Nam Tinh Hoàng vung kiếm vào mặt Bạch Vân, dõng dạc nói:
“Nam Tinh Hoàng ta ghét nhất là bọn dâm tặc không biết liêm sỉ. Hôm nay, ta quyết diệt trừ loại người bại hoại như ngươi.”
Bạch Vân nghe Nam Tinh Hoàng xưng tên họ liền phì cười. Nghe hai chữ “tinh hoàn”, gã cười ngặt nghẽo. Ai đời lại đặt tên con mình là tinh hoàn chứ, chẳng lẽ nhìn bề ngoài không phân biệt được là trai hay gái sao? Thấy tên dâm tặc không lo sợ mà còn cười như điên như dại, Nam Tinh Hoàng hỏi:
“Ngươi cười cái gì thế?”
Bạch Vân cố nhịn cười hỏi:
“Ngươi tên Nam Tinh Hoàn?”
Nam Tinh Hoàng nghĩ Bạch Vân đã hiểu sai tên của mình nên ưỡn ngực nói:
“Hoàng không phải hoàn. Hoàng trong hoàng thất không phải hoàng trong phượng hoàng.”
Bạch Vân thấy hắn rất tự hào mà giải thích lại ngẩn ra. Gã chợt nhớ từ tinh hoàn chỉ “trứng cút” là từ về sau này mới được sử dụng. Hiện giờ từ đó chưa ai biết đến cả. Đã hiểu ra vấn đề, Bạch Vân nói:
“Tên rất hay! Nhưng chuyện này không liên quan đến ngươi. Chẳng phải vị tiểu thư đây không muốn truy cứu hay sao?”
Nam Tinh Hoàng nói:
“Trừ gian diệt ác là việc mà Anh Hùng hội chúng ta phải làm. Hạng người bại hoại như ngươi, phàm là người trong bạch đạo: ai cũng có thể giết.”
Tiểu Cúc nghe mà giật bắn người, nàng chỉ muốn dạy cho tên dâm tặc một bài học, muốn hắn ăn một trận đòn nhớ đời mà thôi. Sao Nam công tử lại muốn giết hắn nhỉ? Lâm Bích Ngọc cũng nhăn tít đôi mày liễu, nàng không ngờ lại lớn chuyện như vậy. Định lên tiếng can ngăn thì nghe “người kia” nói:
“Muốn thì đến đây.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.