Tung Hoành Nam Hạ

Quyển 1 - Chương 8: Trong họa có phúc




Sau khi chân khí trong người ổn định lại, Bạch Không Tự nghe Kiều Tam Nương nói thế thì cả giận. Hắn thấy tài nghệ của ả không cao hơn mình bao nhiêu mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, định tái đấu lần nữa với ả, nhưng nghĩ đến đại cục thì liền nhịn xuống: “bây giờ lấy lại được số vàng thì mới là việc quan trọng.”
“Haha, Kiều Tam Nương quả nhiên tài cao gan lớn, nếu ngươi trả lại số vàng cho chúng ta thì coi như chưa có việc gì xảy ra, thế nào? Hắc Mộc trại của ta không phải là nơi mà người nào cũng có thể đắc tội đâu.”, hắn mỉm cười thương lượng, nếu đoạt lại được số vàng thì cái nhục hôm nay hắn sẽ trả lại gấp bội.
Kiều Tam Nương thần sắc bất định, vẫn chưa nói thêm lời nào, trong lòng cũng âm thầm tính toán. Bọn người kia người đông thế mạnh, nếu nàng liều mạng thì cũng có cơ hội tẩu thoát, bất quá lại cảm thấy tội nghiệp cho tên mọt sách trong xe kia. Bọn chúng nếu không làm gì được nàng ắt sẽ trút giận lên hắn. Kiều Tam Nương vẫn chưa tìm được giải pháp ổn thỏa thì bỗng nhiên thấy con lừa nhảy chồm lên, rồi kéo theo cái xe phía sau chạy như bị ma đuổi. Bọn thuộc hạ của Bạch Không Tự từ lúc đến đã thấy trong xe còn một người nữa ngồi sau tấm màn thì nghĩ đó là đồng bọn của Kiều Tam Nương, nãy giờ vẫn âm thầm cảnh giác động tĩnh của người trong xe. Thấy tình thế có biến thì người nhảy lên ngựa, kẻ thi triển khinh công đuổi theo quát tháo um sùm tạo nên một tràng náo nhiệt.
Kiều Tam Nương giật mình, liền thi triển khinh công đuổi theo, nàng biết nếu tên mọt sách rơi vào tay bọn người kia tất lành ít dữ nhiều. Nhưng khi vừa động thì lại lấy chưởng phong ào ào đến trước mặt, nào dám đối chưởng nàng liền thi triển khinh công né tránh. Song kiếm trong tay vừa định đánh trả thì lại thấy chưởng phong ập tới không cho nàng có thời gian ngưng nghỉ, thi triển kiếm pháp của mình. Bạch Không Tự trong lòng hoan hỉ vô cùng, lúc nãy thấy ả định ra tay cứu người trong xe thì hắn liền phóng chưởng ngăn chặn. Bây giờ hắn đang ở thế công, chưởng phong như bão táp mưa sa làm ả kia vô cùng khôn khổ, chỉ liên tục né tránh. Mà hắn tin chắc rằng kẻ trong xe đấy chính là đồng bọn của ả, nếu bắt được thì ả còn không buông tay chịu trói sao.


Khi ra khỏi rừng trúc thì đám người đuổi theo gần kịp chiếc xe lừa. Một tên phóng người lên xe, vừa đạp chân lên thành xe thì bị một quyền vào ngực, đứng không vững liền nhảy ra khỏi xe. Lại có hai tên khác nhảy lên xe, bấy giờ đã có đề phòng nên cả hai cùng ra tay tấn công người trong xe. Nhưng vừa ra tay thì thấy bóng người nhoáng lên, đã nhảy ra khỏi xe. Bạch Vân nhảy ra khỏi xe lừa, dùng hết sức bình sinh thi triển khinh công chạy hướng bên phải của đường chính dẫn đến trấn kế tiếp. Gã biết nếu chạy vào trấn thì khả năng trốn thoát sẽ thấp hơn. Vừa chạy mà trong lòng cũng thầm trách Kiều tỷ tỷ không biết phối hợp.
Nguyên Bạch Vân quan sát Kiều, Bạch hai người quyết đấu thì rất thích thú, học hỏi được không ít. Khi thấy một chưởng kia của họ Bạch thì tặc lưỡi không thôi, nếu gã có bản lĩnh như thế thì cái mộng làm “Đỗ Thánh” của gã có thể thực hiện được rồi. Nhưng nhìn thấy hai người không đánh nữa, lại chuẩn bị nói nhảm thì gã đoán là tài nghệ hai người không chênh lệch nhau là mấy. Mà bọn người kia lại đông đúc, nếu cùng nhau nhảy vào đánh ẩu thì Kiều Tam Nương lại biến thành Kiều Nhất Nương mất thôi. Gã muốn làm cho họ Bạch kia mất cảnh giác rồi nhờ đó mà Kiều tỷ tỷ sẽ xuất kỳ bất ý mà hạ thủ được họ Bạch, lúc đó bọn tthủ hạ tôm tép kia sẽ không đáng ngại nữa. Thế là gã mon men lên chỗ phu xe ngồi, gã nắm đuôi con lừa kéo mạnh một cái làm con lừa điên tiết lên cắm đầu bỏ chạy. Kế đã thành nhưng diễn biến lại không như dự đoán làm gã ngao ngán không thôi.
Bạch Vân dù thi triển khinh công nhưng nào có nội công chạy một lúc thì đuối sức đã bị bọn người cưỡi ngựa đuổi kịp. Một tên đã phóng người chắn trước mặt gã đánh ra một quyền, nhưng gã không tránh né xuất ra mấy chiêu cầm nã thủ đối phó lun. Khi bị đánh trúng một quyền té nhào xuống đất, gã trở mình dậy thì thấy đã bị người bao vây rồi. Gã lui vài bước thì trượt chân nhém ngã ra phía sau, cố gắng giữ thăng bằng thì phát hiện phía sau không còn đường lui nữa rồi. Phía sau hắn là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
“Biết điều thì theo chúng ta về gặp nhị đương gia, biết đâu có thể giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.” Thấy Bạch Vân đã hết đường trốn chạy, một gã cất giọng ồ ồ nói.
“Mạng ta lớn lắm dù có nhảy xuống dưới cũng không chết được đâu.” Bạch Vân làm vẻ mặt bình thản nói, nhưng trong bụng đang đánh lô tô.

Khi một gã bước tới định bắt lấy Bạch Vân thì gã xoay người nhảy xuống vực, bọn người kia nhìn thấy cũng biến sắc, không ngờ tiểu tử này thật không sợ chết. Bọn chúng kéo nhau tới mép vực quan sát thì không thấy gì cả đành lắc đầu ngao ngán, kéo nhau quay về hỗ trợ họ Bạch.
Bạch Vân rơi từ trên xuống,trong lòng cũng thầm rủa ông trời thật là biết cách đùa giỡn gã, lúc trước thì bị sét đánh bây giờ thì lại nhảy vực. Thật ra nhảy xuống vực là do quyết định của gã đâu có phải sự sắp đặt sẵn đâu. Nhiều người khi quyết định sai việc gì đó thì hay đỗ lỗi cho người khác, mà người bị đỗ lỗi nhiều nhất chính là ông trời đó mà. Gã rơi càng lúc càng nhanh, gã thấy một nhánh cây chìa ra, nhánh cây khô đó trong lúc này đối với gã có ý nghĩa hơn là hai mươi vạn lượng vàng mà Kiều, Bạch hai người tranh giành rất nhiều. Như ngày hạn gặp cơn mưa rào, chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa vậy.
“Rắc” Bạch Vân chộp được cành cây nghe âm thanh liền biết không ổn, bèn cố gắng leo vào trong càng nhanh càng tốt. Từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên mặt gã chảy xuống, nước mắt cũng ứa ra. Tay phải gã bị thương chưa khỏi, lại dùng lực quá nhiều nên từng cơn đau cứ thay nhau kéo tới làm gã đau đớn như đang bị cực hình vậy.Vừa leo vừa quan sát thì thấy phía dưới của nhánh cây kia có một lỗ đen như hang động vậy, Bạch Vân liền không do dự cố hết sức phóng xuống, gã đã sớm không còn sức đu trên nhánh cây kia rồi.
Như một pha hành động trong phim bom tấn của Hollywood, Bạch Vân từ trên nhánh cây phóng xuống hang động cách xa hơn một trượng. Hai chân Bạch Vân vừa chạm vào thành hang thì lộn người vào trong nằm thở dốc. Tuy bên trong tối om nhưng gã vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, trong lòng thập phần hoan hỷ.
“Hahahaha, trời không tuyệt đường con người bao giờ, chẳng qua phải hết cố sức mới được.”
Bạch Vân cười lớn một trận, gã vừa thoát chết nên trong người thả lỏng bấy giờ lại cảm nhận được những cơn đau nhức thế là bị bất tỉnh nhân sự. Khi mở mắt ra thì cảm thấy cả người ê ẩm không chịu nổi, ánh sáng bên ngoài hang truyền vào làm cho gã chóa mắt. Sau một lúc thì ánh mắt mới quen thuộc được, Bạch Vân bèn mon men ra ngoài miệng hang. Nhìn thấy phía dưới sâu thăm thẳm, trong lòng liền cảm thấy may mắn. Gã lại nhìn lên thì chỉ thấy bầu trời trong xanh có vài đám mây đang lững thững trôi. Trong lòng lại buồn bã không ít, không có đường lên thì chẳng lẽ phải ở đây cả đời sao? Thực ra gã rơi từ trên xuống chỉ có hơn mười trượng do vách vực thẳng đứng nên gã không thấy được phía trên. Gã là người lạc quan, không suy nghĩ tới chuyện thoát khỏi đây nữa, đợi cả người khỏe mạnh lại rồi mới tính tiếp. Gã lại nhìn quanh thì thấy xung quanh chỉ có một gốc cây thật to, trên cây cũng có trái nữa. Gã kỳ quái nghĩ: “trên cái vách vực toàn là đá thế kia sao lại có cây sinh trưởng được nhỉ, bất quá không biết trái của cây này có ăn được hay không đây?” Gã suy nghĩ rồi hái một, hai trái gần tầm với của gã. Hái được rồi mà tim gã còn đập thình thịch, nếu không cẩn thận té xuống vực thì gã không thể trách ông trời đối xử tệ bạc với gã được nữa rồi. Gã cắn thử một miếng thì thấy rất ngọt, lại thanh mát nữa, rất là dễ chịu. Rồi gã vừa ăn vừa đi vào quan sát hang động. Bên trong hang tối hơn nhưng không lớn lắm, gần bằng một căn phòng mà thôi. Bỗng Bạch Vân thối lui ba bước, gã thấy có một người đang dựa lưng vào vách đá nhìn gã. Không thấy người đó có động tĩnh gì khác lạ, lại không nói tiếng nào. Bạch Vân lại gần xem thử, thì thấy hai chân người đó khép sát lại vào nhau, lưng dựa vào vách đá, tay trái thì để trên bụng, tay phải thì để xuống đất.
Sau khi nhìn kỹ thì Bạch Vân thấy đó là một bộ xương người, quần áo trên người phân hủy cũng gần hết. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Bạch Vân: tại sao lại có người cũng đến nơi này, người này là ai, tại sao mà chết, chết bao lâu rồi…gã thấy là người đã chết nên cũng lớn gan hơn. Lại ngồi chồm hỏm bên bộ xương, lấy tay phải của bộ xương đặt lên bụng giống như tay trái vậy. Gã cũng thở dài thườn thượt: “nếu ta không có cách rời khỏi nơi đây thì kết cục cũng như người này mà thôi.”

“Xin tiền bối an nghỉ” Bạch Vân thành tâm nói một câu rồi bỗng nhiên thấy một cái lỗ to bằng nấm tay, ngay vị trí mà bàn tay phải của bộ xương đặt lên. Bạch Vân tò mò xem xét, thì phát hiện bên trong có hai quyển sách được cuộn tròn lại và đặt đứng lên nhau.
Sau khi lấy được hai quyển sách, Bạch Vân liền đem ra ngoài miệng hang xem xét.
“Vi cước độc bộ hành.” Bạch Vân buột miệng kêu to. Bạch Vân trong lòng chấn động. Đây chẳng phải võ công của Đỗ Thành tiền bối hay sao? Sao lại rơi vào tay người này? Người này phải chăng là người mà Đỗ tiền bố mỗi ngày đều ra hẻm chờ hay là kẻ thù của Đỗ tiền bối? Sau này gặp lại ta nhất định hỏi rõ mới được.
“Bách Luyện Thần Công.” Bạch Vân xem đến cuốn sách thứ hai thì thấy tò mò, gã xem tiếp bên trong: đây là môn thần công chuyên tu luyện nội công, thần công được chia làm năm tầng, nếu tu luyện được đến tầng thứ năm thì vô địch thiên hạ là chuyện không phải không thể được.
“Hi, ta sẽ luyện thử, nếu không giống như quảng cáo thì chỉ đành trách bản thân vô phúc mà thôi.” Đọc xong trang đầu, Bạch Vân mỉm cười tự nhủ. Gã không biết công dụng khi có nội công thì như thế nào nên hứng thú lắm với môn thần công này lắm. Khi trước Đỗ Thành chỉ truyền cho gã vài chiêu thức, không phải sư phụ dạy đệ tử giảng giải tất cả về võ công cho gã. Vì vậy gã đối với võ công cũng mơ mơ hồ hồ, cầm trong tay vật mà bất cứ ai trong võ lâm đều thèm muốn thế mà gã lại hời hợt không để ý. Gã thích thú với quyển “Vi cước độc bộ hành” hơn, sau khi đọc trang đầu gã cười đến nỗi không khép miệng lại được: “nếu luyện được hết năm chiêu này, khinh công của ta so với Kiều tỷ tỷ chỉ hơn chứ không thể kém được.” Lại đọc qua hai chiêu đầu của bộ khinh công, Bạch Vân cười nói: “Đỗ Thành tiền bối sau khi biết chuyện này cũng sẽ không trách ta được, lão dạy cho ta có hai chiêu mà cũng thiếu, rõ ràng là không có thành ý. Bất quá có ơn thì phải trả, sau khi thoát khỏi nơi này ta liền đi Mai Hoa cung coi như hoàn thành lời hứa vậy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.