"các vị không nhìn nhầm, đây mới là thượng phương chân chính, long uy, đế uy thế nào làm giả? còn cái thứ treo trên bức tường bày biện kia chỉ là một đống sắt vụn không hơn không kém, vũ thiên nguyên làm mất bảo kiếm đáng tội khi quân không những vậy cố tình ngụy tạo quốc bảo hòng che mắt thánh thượng, tội chồng thêm tội.
Nay diệp mỗ thay mặt thánh thượng ra tay tróc nã tội phạm mong các vị hợp tác".
Diệp vô ngân thanh âm như sấm dậy chấn nhiếp nhân tâm, khí thế trên thân càng là cường hoành bộc phát, tu vị hắn đã đạt đến giả đan cảnh tự nhiên hoàn toàn áp chế vũ thiên nguyên.
Khách khanh đến dự đại tiệc vũ gia phần đông là bằng hữu của vũ thiên nguyên nhưng tuyệt đối đều không phải dạng thiện lương gì, con người luôn luôn như vậy, có cho mình một chút quyền lực cùng danh vọng thì bụng dạ, tâm địa đã không còn giống với thưở hàn vi.
Ai nấy đều đặt lợi ích lên trên sự sống chết của kẻ khác, vũ thiên nguyên phạm tội khi quân đã rõ như ban ngày, hoặc có còn đôi chút mù mờ thì trong bụng cũng riêng phần mình âm thầm bày mưu tính kế miễn sao cho bản thân đạt được lợi ích cao nhất.
Vừa có công tróc nã tội phạm, vừa dễ dàng triệt tiêu một thế lực mà chẳng hề tốn chút công sức, việc vạn lợi vô hại như vậy chỉ có kẻ ngu mới không vui mừng hợp tác.
Đại điện vũ gia giờ phút này cực kỳ ngưng trọng, mấy trăm đôi mắt ngập tràn lửa nóng, tư tâm mỗi người một khác nhưng đều nhìn vũ thiên nguyên, nhìn vũ gia với cái nhìn tàn nhẫn.
Vũ thiên nguyên tâm như nước lặng, hắn ngoài mặt không hề biểu hiện chút gì cảm xúc, có chăng trong đáy lòng đắng chát, hoá ra xưa nay bằng hữu của hắn đều là dạng người nhất nhân nhị diện.
"vũ thiên nguyên! uổng công ta coi ngươi là huynh đệ...".
"vũ thiên nguyên! ngươi dám lừa gạt cả đại đế, lần này vũ gia chết trăm lần không hết tội".
"thứ gì tiệc mừng công? hôm nay là đám ma của ngươi!".
"may mà diệp gia chủ trung tâm, bằng không thánh thượng sẽ bị vũ gia lừa gạt đến lúc nào đây?" .
"may mà ta với hắn chưa kết thành thông gia, bằng không thì!".
"trời a! đại sự, lần này trung bộ nhất định có biến!".
Ác ngôn như dao sắc vồ vập tập kích vũ thiên nguyên khiến cho bản thân hắn mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý cũng không khỏi chới với.
Lý phi yến vẻ mặt thất sắc, nếu nói không lo sợ tất nhiên là giả, đặt hết niềm tin nơi nhi tử nhưng tràng cảnh trước mắt quá mức hung hiểm, chẳng may bất trắc vũ gia xem như thập tử nhất sinh.
Tứ đại thủ hộ giả tâm tính trầm ổn cũng khó tránh khỏi có đôi chút giật mình, cảm giác sống lưng lạnh buốt, quả thực trong hơn một trăm khách khanh dự tiệc giờ phút này không một ai chịu nghiêng lưng về phía vũ gia.
Vũ thiên nguyên mắt đảo xung quanh lần lượt nhìn hết từng khuôn mặt một vòng, ghi nhớ xong xuôi, mấy hơi thở sau bỗng dưng nhếch môi cười, âm u nói.
"tốt! rất tốt ! phi thường tốt! cổ nhân nói quả không sai..tri nhân tri diện bất tri tâm! con mẹ nó! lão tử muốn xem rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì!"
"hàm hồ! 500 tư binh diệp gia đã phong toả bốn phía, trấn thiên quan bốn đầu quan lộ đều bị bịt kín, tốt nhất ngươi nên đưa tay chịu trói, đừng có ý nghĩ phản kháng.
Chuyện này diệp mỗ đã sớm báo cáo lên đại đế, dám chắc ngài cũng sắp sửa giá lâm".
Diệp vô ngân hung hăng quát lớn, bách chúng đồng loạt đứng dậy, khí tức quật khởi khiến cho đại điện vũ gia cát bay đá chạy.
"long nhi nói không sai, sở dĩ bệ hạ có ý thu hồi thượng phương kiếm là bởi nguyên do này, cái miệng thúi của hắn, diệp vô ngân! ta cùng ngươi chơi, để xem ai là người cười cuối cùng!".
Vũ thiên nguyên nói thầm, hắn cũng không chịu thua kém, khí tức trên thân toàn diện chống ra, trúc cơ hậu kỳ tu vị ầm vang lan toả.
Một thân tử y trường bào phất phới, vũ thiên nguyên giờ phút này uy dũng lạ thường, đúng với thân phận thống soái, thống lĩnh vạn quân.
Cả người vũ thiên nguyên thình lình xông thẳng ra phía trước mười bước, sát khí, chiến khí điệp gia khiến cho vũ gia đại điện ầm ầm chấn động, vũ thiên nguyên trầm mặt, đanh giọng quát.
"bổn hầu 20 năm chinh chiến đóng góp cho quốc gia không ít công trạng, đừng nói diệp vô ngân ngươi mà ngay cả đại đế đích thân đến đây cũng không dám cưỡng tình đoạt lý, trước khi trắng đen chưa rõ, kẻ nào dám ở trong địa bàn vũ gia làm loạn, tuyệt giết không tha! ".
Phía trước vũ thiên nguyên tứ đại thủ hộ giả chẳng biết từ lúc nào cũng phân biệt cách không lăng lập, bốn luồng kết đan khí tức ngập trời bộc phát, thiên địa một khắc này bị kiềm chế, nhân tâm một khắc này hoàn toàn bị định trụ.
Xét cho cùng, tại trong trấn thiên quan vũ gia hiển nhiên có nội tình sâu nhất, đại thủ hộ giả tu vị kết đan hậu kỳ đỉnh phong chỉ cách nguyên anh kỳ nửa bước, tu sĩ bực này đặt ở phàm nhân giới đã là bá chủ một phương, vũ gia trong vòng mười năm lên như như diều gặp gió cũng không nằm ngoài nguyên nhân ấy.
Đúng lúc này bầu trời bên trên thương khung vần vũ, gió thổi mây phun, điện lôi chớp giật, có một cỗ khí tức cường hoành lăng lệ đến cực điểm ầm vang mà bộc phát, khí tức này siêu việt hết thảy, phần nào đó tựa hồ còn thay thế cả thiên uy khiến cho bốn phía không gian cảm giác vô cùng áp bách.
Một vệt điện lôi thình lình chia đôi thương khung, người bên ngoài đại điện vũ gia có thể nhìn thấy một chiếc xa giá màu vàng vương giả do ba đầu ly long phân biệt kéo đi, ở phía sau xa giá có đến hơn ngàn cự nhân giáp trụ một mảnh cấp tốc hướng trấn thiên quan gào thét đến gần, tựa hồ mây đen di động.
Ngập trời khí tức, ngập trời uy nghiêm, đại việt quốc chỉ có đại đế vi hành mới tạo nên bực ấy oanh động, chúng nhân cung kính phủ phục, vạn người đồng thanh.
"cung nghênh thánh giá!".
Người ngồi bên trên xa giá không rõ dung nhan chỉ thấy đỉnh đầu hắn hào quang cuồng chiếu huyễn hoá ra một vầng mặt trời trắng bạc, uy áp tự thân lan tràn càng áp bức thiên địa, cơ hồ ở đó.
Duy ngã độc tôn.
Đương kim đại đế lạc hồng văn đích thân giá lâm, trấn thiên quan lòng người kinh động, lạc hồng văn này tu vi không rõ nhưng tuyệt nhiên là một bậc hoàng giả thâm tàng bất lộ.
Đại việt quốc lấy võ trị quốc, triều đình, cơ cấu của nó không đơn thuần như tông phái tu chân mà phức tạp hơn vô số lần, hình dung một gốc cổ thụ, lấy đại đế, kẻ đứng đầu thiên hạ làm gốc cây, lạc hầu, lạc tướng hợp lại thân cây, còn tán cây vươn dài ra bên ngoài là tám lộ quan chức địa phương.
Mỗi một dòng tộc phàm là hoàng thân quốc thích thân cận lạc gia thì gọi là công, dưới công là hầu, kiểu phong tước như vậy nhân mạch chỉ một lần thụ hưởng còn về sau cha truyền con nối.
Nói về nguồn gốc, lai lịch lạc gia vẫn là một hồi bí sử, chỉ biết vạn năm trước lạc hồng nhân, người này tu vị vượt trên phàm nhân, trước khi đột phá hợp đạo một mình đại triển thần uy trấn áp chư hầu đơn phương thống nhất quần hùng lập ra đại việt.
Đến đời lạc hồng văn đã trải qua mấy trăm triều đại, tuy nhiên quốc hiệu không đổi.
Về sau mặc dù tu chân tông phái mọc lên như nấm cũng đạt vào thời kỳ trường thịnh nhất phần nào đó thực lực lấn áp cả triều đình nhưng không vì vậy mà nội bộ sinh loạn, ngũ đại tông môn hiện tại phàm cho là kẻ tu vị cao thâm thế nào cũng âm thầm mặc định trong thiên hạ này đại đế độc tôn, đại việt là quốc hiệu duy nhất không được phép lung lay, không một ai có quyền thay đổi.
Xa giá đáp xuống địa phận vũ gia, một ngàn cự nhân giáp sắt hình thể khổng lồ ai nấy trên thân đều tràn ra trúc cơ khí tức, từng luồng hơi thở mãnh liệt va đập vào nhau, giáp sắt nặng nề, đại đao bóng loáng, đây là thiết thánh quân, đội quân tinh nhuệ nhất đại việt.
Tộc nhân vũ gia khi nhìn đến tràng cảnh ấy không khỏi kinh hồn táng đảm, trong thâm tâm mỗi sinh linh thì đại đế là cấp bậc ngang bằng thần linh tồn tại, nay được xem qua thánh nhan đáng lý phải mừng vui nhưng đằng này phần nhiều hơn là lo sợ.
Trước cửa lớn chính điện ngàn người phủ phục hô vang.
"thánh hoàng vạn tuế!".
Vũ thiên nguyên, tứ thủ hộ giả, diệp vô ngân, mặc cho là ai cũng đầu dập sát đất, đáy lòng run rẩy, không chỉ đơn thuần là thánh uy áp bách mà tu vị lạc hồng văn này cũng cực kỳ khủng bố, có cảm giác là một tồn tại không thể nào đụng chạm đến, tựa hồ thái sơn áp đỉnh khiến cho chúng nhân muốn kháng cự đều vô pháp.
Vũ thiên long cũng có mặt tại trong đám người, đối diện với đại đế hắn tuyệt nhiên không quỳ gối mà chỉ gập người nhẹ vái ra một vái, không phải bản thân hắn không tôn trọng hoàng giả mà bởi vì có một cỗ lực lượng khó nói từ tận tim can kịch liệt ngăn cản vũ thiên long làm điều đó.
Lạc hồng văn uy áp ngập trời, ngay như cường giả kết đan cũng tim đập chân run, vậy mà giữa đám đông phủ phục có một cái nhân ảnh nhỏ bé vẫn đứng im như trời trồng, trên trán hắn mồ hôi lấm tấm, cả người cơ thịt căng cứng tựa hồ bốn phía hư vô một bàn tay đang mạnh mẽ bóp chặt lấy thân thể, cứ mỗi lần vượt quá cực hạn chống chịu lập tức tiên đạo ấn ký trên mi tâm lại le lói quang mang, rót vào cơ thể một nguồn lực lượng kỳ dị vừa đủ chống chịu hết thảy uy áp.
"gặp đại đế còn không mau quỳ xuống".
Một cự nhân thiết thánh quân thấy vậy, ban đầu biểu hiện ngốc trệ, rốt cuộc rống giận quát.
Mấy ngàn chúng nhân không thể nhấc đầu cho nên không cách nào nhìn thấy kẻ bất kính kia là ai, tuy nhiên trong lòng không khỏi khiếp sợ, thầm mắng.
"tên điên".
Vũ thiên long có chút chật vật nhưng biểu tình lại cực kỳ thong dong, khi ánh mắt vừa cùng với ánh mắt lạc hồng văn va chạm, sát na cả người cảm giác như bị thiên lôi bổ trúng, toàn thân vô lực, nhãn cầu đau buốt như kim châm.
Ánh mắt kia mang theo sâm nghiêm tuyệt đối, mang theo mãnh liệt cao ngạo của bậc đế vương, muốn trực tiếp nghiền ép thiếu niên trước mặt.
Lạc hồng văn đáy lòng cũng vô cùng kinh ngạc, đừng nói một ngưng khí hài tử mà ngay như kim đan, chỉ một cái nhìn ác ý của hắn thôi cũng có thể dễ dàng hồn phi phách tán.
Vũ thiên long chống chịu không nổi, rốt cuộc há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo như sắp ngã, lúc này toàn lực cắn răng định trụ thân thể, nội tâm gào thét.
"cuộc đời nay ta chỉ quỳ gối trước cha mẹ, quỳ trước ân sư, mặc cho ngươi có là đế vương một nước thì cũng vậy, không nhiều ý nghĩa!".
Nội tâm bảo trụ định lực, bên trong cơ thể vũ thiên long sát na ầm ầm nổ tung tựa hồ thủy triều quét ngược chín tầng trời, thanh âm reo hò như thiên binh vạn mã, tiên đạo ấn ký lúc này trực tiếp hiện thế, ở trên đỉnh đầu vũ thiên long, linh khí huyễn hoá cấp tốc hình thành nên một cái đồ án hình bán nguyệt.
Bán nguyệt phiêu phù hư vô, cải thiên hoán địa, biến ngày thành đêm, càng tản mát ra quang minh nhu hoà cùng với uy áp của lạc hồng văn trực tiếp triển khai đối kháng.
Chúng nhân mặc dù không thể nhìn rõ thực hư nhưng đều dễ dàng cảm nhận được thiên địa một khắc vừa rồi xảy ra dị biến.
Quang minh thần thánh bao trùm thiên địa, đẩy lùi uy áp, gột rửa nhân tâm, vũ thiên long lại phun ra thêm một búng máu, cả người vô lực ngồi bệt trên mặt đất, thần sắc nhợt nhạt.
Uy áp vừa tán đi chúng nhân mới kịp thở dốc, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên, đứng phía trước thiết thánh quân, lạc hồng văn uy vũ bất phàm long uy quấn quanh thân thể, hoàng bào không gió tự bay.
"thì ra là vậy, người mang tiên mệnh! ngươi không cần phải quỳ gối trước ta, trẫm và ngươi song phương bình đẳng!".
Lạc hồng văn thanh âm như sấm dậy nhưng đi vào tai vũ thiên long lại có chút nhu hoà, hắn biểu hiện ra bên ngoài vẻ mặt hơi hơi thất thố, ngưng một chút mới hướng chúng nhân đang phủ phục một cái phất tay.
"các ngươi đều đứng dậy cả đi! thiên nguyên a! khanh có một tên nhi tử rất tốt".
Vũ thiên nguyên nghe đến lời này thì cảm giác được khen mà sợ, từ trước đến giờ đối với nhi tử luôn vô cùng tự hào nhưng để cho đại đế đích thân thưởng thức là bực nào cao hứng? trong thiên hạ này có thể bình đẳng đứng trước đại đế tuyệt nhiên không mấy người, bao gồm con trai hắn.
Vũ thiên nguyên từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, nhưng rốt cuộc ở trong tâm thế kẻ có tội hắn lại lần nữa đắng chát quỳ xuống.
Vũ thiên long tại chỗ điều tức trị thương, sau mấy mươi cái hơi thở mới hướng lạc hồng văn khấu đầu cảm tạ.
Lạc hồng văn là vua một nước hiển nhiên tâm cao khí ngạo nhưng tuyệt đối không phải hạng hôn quân, hắn tại bốn trăm năm trước tiên mệnh hạ thể, trừ bỏ thân phận quân chủ ra quả thực cùng vũ thiên long tiên mệnh song phương bình đẳng.
Nhìn thấy tính cách vị đại đế này tương đối ôn hoà, vũ thiên long càng thêm nắm chắc phần thắng.
"lê ái khanh dạo này thế nào? từ quan hồi hương quá dễ cho khanh rồi, nhưng lại để trẫm mong nhớ!"
"lý ái khanh! buổi chầu trước nghe tin khanh bị ốm, thế nào? đã đỡ hơn chưa?".
"vương tố, con trai ngươi mới được ta cất nhắc, hắn giống hệt ngươi ngày trước, biểu hiện rất tốt!".
"đây chẳng phải bốn vị thủ hộ giả của vũ gia sao? trẫm có lời chào hỏi!".
Lạc hồng văn cười ha hả đảo mắt xung quanh một vòng, thân thiện hỏi han từng người, khiến cho không khí tưởng chừng phải cực kỳ ác liệt lại trở nên hết sức ôn hoà.
"bệ hạ! vũ thiên nguyên làm mất thượng phương..".
Diệp vô ngân gầm thét từ trong cổ họng.
"phương lạc, ngươi nhìn, cùng ta niên kỷ, thế nào tóc trên đầu đều bạc trắng hết thế kia! xem chừng sẽ đi trước trẫm! haha".
Lạc hồng văn làm như không nghe thấy diệp vô ngân, vẫn cười ha hả hướng phương lạc gia chủ phương gia vỗ vai một cái.
"bệ hạ!..." diệp vô ngân gầm rú.
"vô ngân! khanh có ý kiến gì?".
Lạc hồng văn trầm mặt, long nhan biến hóa nheo mắt nhìn diệp vô ngân một cái, ôn tồn hỏi.
"bệ hạ! vũ thiên nguyên làm mất thượng phương kiếm, chuyện này là đại sự!".
Diệp vô ngân thần sắc hung tàn.
"đúng vậy thưa bệ hạ! may mà diệp gia chủ phát hiện kịp thời, nếu không, vải thưa che mắt thánh thêm bao nhiêu lâu nữa? đây tuyệt đối là tội khi quân, cầu bệ hạ nghiêm trị làm gương cho quần thần".
Trác gia phó gia chủ trác tứ bình nhanh chóng tiếp lời, hắn đảo mắt nhìn vũ thiên nguyên, vẻ mặt cực kỳ âm lãnh.
"còn có chuyện đó? thiên nguyên! ta cho khanh một canh giờ để tường trình, đừng tưởng có thể lừa gạt được trẫm".
Lạc hồng văn nheo mắt một cái, bất quá nét cười trên khuôn mặt không hề thay đổi.
Chúng nhân một mảnh im lặng.
Thiết thánh quân phía sau lưng lạc hồng văn người nào người nấy thân thể cao lớn bất phàm, hung tàn chi ý biểu hiện rõ ràng trên nét mặt giờ phút này mặc dù khí tức đã hết sức thu liễm, bất quá nhìn quy mô cùng trình độ phần nào đó để cho người khác khó lòng tránh khỏi phải dâng lên cảm giác bất an.
Người khác ở đây chính là tộc nhân vũ gia.
"vị đại đế này không thể nhìn mặt mà đoán dạ được ".
"bệ hạ! để ta trình bày thay gia phụ!".
Vũ thiên long từng bước tiến về phía lạc hồng văn, cúi đầu ôm quyền, sau khi thở sâu trong mắt có tinh mang, lần nữa ôm quyền nghiêm túc nói.
Quả thực lạc hồng văn ngoài tu vi khủng bố ra thì địa vị cũng hết sức siêu nhiên, vô hình sản sinh trong hắn một loại khí chất, khí chất kia dưới cảm thụ của vũ thiên long chói chang không khác gì mặt trời ban trưa.
"chuẩn!".
Lạc hồng văn lim dim đôi mắt, trong lòng có chút mong đợi.
"dám hỏi bệ hạ, sinh thời người đã từng làm mất đồ hay chưa?".
Vũ thiên long trực diện nhìn lạc hồng văn, ngữ như kiếm sắc, âm như chuông bạc.
"tính ta không quá chu toàn, thỉnh thoảng mụ mị, để quên, làm mất là chuyện đương nhiên".
Lạc hồng văn gật gù đáp.
"vãn bối cũng vậy! nếu là bản thân bất cẩn làm mất một thứ quý giá hẳn sẽ vô cùng hối hận, ta ngày trước có khá nhiều món đồ chơi ưng ý, trong đó một đầu mộc điểu là thứ mà phụ thân tự tay đẽo tặng, ta quý nó như tính mệnh.".
Vũ thiên long sâu xa nói, trong ánh mắt hiện lên hồi ức.
"hồ đồ! ngươi đang kể chuyện con nít cho ai nghe? vũ thiên nguyên! còn không bịt mồm khuyển tử nhà ngươi lại, đừng để tội càng thêm nặng!".
Diệp vô ngân hung hăng quát, biểu tình của đại đế không như hắn dự đoán khiến cho diệp vô ngân không khỏi gấp gáp.
"ta đang nói chuyện với bệ hạ, tốt nhất ngươi nên bịt mồm chính mình lại!".
Vũ thiên long nhếch môi cười, ngữ điệu không đổi.
"mãi về sau ta mới biết, món đồ chơi quý giá đó không phải do bản thân ta bất cẩn làm mất là đệ đệ của ta, hắn cũng vô cùng yêu thích, hắn biết ta quý trọng không dám xin mà lén lút lấy đi, trước đó bản thân ta rất hối hận, cảm giác mình có lỗi với phụ thân!".
Vũ thiên long cảm khái, hồi ức càng đậm.
"không biết không có tội!".
Lạc hồng văn đạm mạc nói, trong ánh mắt hiện lên tán thưởng, hắn biết vũ thiên long muốn ám chỉ điều gì, sự so sánh này tuy có vẻ khập khiễng nhưng ở một khía cạnh nào đó mà nói cũng không hẳn đã không đúng.
Một món đồ chơi trong mắt hài tử so với quốc bảo giá trị chẳng khác nhau là mấy.
Chỉ cần câu nói đó của lạc hồng văn, vũ thiên long cười thầm thanh âm càng lúc càng nhanh, ngữ điệu tuy bình thản nhưng dồn dập như thủy triều.
"bệ hạ! một món đồ quý giá như vậy, là quốc bảo, là tính mệnh chi vật thử hỏi phụ thân ta có dám chủ quan làm mất, tội khi quân người vũ gia không cách nào gánh nổi!
Đúng! thanh kiếm trong tay phụ thân hiện tại chỉ là mô phỏng thượng phương kiếm, người tinh tường hoàn toàn có thể nhìn ra hư thực, phụ thân làm giả quốc bảo cũng chỉ vì lo cho an nguy đất nước, nếu để quân sĩ biết bảo vật trấn quốc bị đánh cắp thử hỏi sĩ khí còn đâu? giả như lân bang tập kích bất ngờ thế nào kịp trở tay?.
Hơn nữa kiếm diệp gia chủ đang cầm lại là thượng phương chân chính, ông ta cũng có ý định hồi vật quy nguyên chủ, hiện tại thượng phương giao trả cho bệ hạ, lễ mừng công phụ thân thánh giá quang lâm, người vũ gia hết sức lấy làm vinh hạnh, hôm nay quả thực song hỷ lâm môn!"
Vũ thiên long ánh mắt lấp loé, đối với tâm tư lạc hồng văn hắn đã sớm nhìn ra, đường đường là minh quân một nước bản thân lạc hồng văn không muốn nhìn thấy tràng cảnh đại thần trong triều tranh đấu đá đến đầu rơi máu chảy, điều này dễ hiểu, vũ thiên long đáy lòng bội phục cho nên chỉ dừng lại ở đó mà không tiếp tục công kích diệp vô ngân.
Lạc hồng văn trong mắt càng đậm tán thưởng, hắn đối với vũ thiên long ban đầu quả thực có chút hứng thú, dần dần là bội phục, đến rốt cuộc thật sự kinh sợ, tựa hồ tất cả suy nghĩ của hắn đều bị hài tử này dễ dàng nhìn thấu, mấy lần ánh mắt va chạm vũ thiên long cố tình nói cho lạc hồng văn.
Ta là tiên mệnh chủ nhân, tiên chủng đạo tử, sư tôn ta là lý trác thần...hợp đạo đại năng, người vũ gia không dễ bắt nạt!.
Cuối cùng khi hắn một lần nữa ngẩng đầu.
Đa tạ bệ hạ anh minh! mọi chuyện tốt nhất nên dừng lại.
Lạc hồng văn mặc cho tâm cơ hay kinh lịch đều vượt trội so với tất cả những người có mặt ở đây, hôm nay hắn đích thân giá lâm hoàn toàn mang theo hòa giải, không chút nào muốn gây khó dễ cho vũ gia, bất quá, nói thì đơn giản, bắt tay vào làm mới thực sự cảm thấy khó khăn, hoá giải thế nào để cho chúng nhân triệt để bội phục, không ai cho rằng hắn đang cố tình thiên vị vũ gia?
"bệ hạ! khuyển tử vũ gia quá mức vô lễ, đứng trước long nhan không những không cúi đầu còn dám buông lời xuyên tạc, chứng tỏ từ nhỏ đã được dạy dỗ không chu toàn.
Vũ thiên nguyên làm mất thượng phương, hắn đã thừa nhận, tội trạng rõ ràng còn mong bệ hạ xét xử anh minh, trị tội vũ gia làm gương cho lê dân bá tánh".
Diệp vô ngân vẻ mặt đanh lại, mặc dù còn chưa hiểu hết ẩn tình bên trong nhưng bản thân cũng nhìn ra được một chút mánh khoé, công sức suốt sáu năm trời hắn không thể vuột mất, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi, thanh âm từ cổ họng đi ra tựa hồ dã thú gầm gừ.
"diệp ái khanh, chẳng phải nhi tử vũ thống soái đã nói cha hắn không cố ý làm mất thượng phương mà chắc chắn bị kẻ gian lấy trộm! trẫm có ý thu hồi thượng phương chẳng qua là muốn nói cho bá tánh biết đại việt đang rất thái bình, tạm thời bỏ qua mối lo lân bang mối lo biên ải.
Vũ thống soái cũng như khanh, đều là đại công thần, ta không muốn khiến cho bất kỳ một bên nào phải khó xử, khanh tìm được thượng phương là công lao lớn, nay mai trẫm sẽ đích thân ban thưởng, hơn nữa người nhà vũ gia cũng sẽ cúi đầu cảm tạ, chuyện tốt như vậy khanh còn muốn gì nữa?.
Sống trên đời phải biết dừng lại đúng thời điểm, cái gì quá lắm tất nhiên không lợi, nhân tình hôm nay khanh ban tặng cho vũ gia không hề nhỏ, giả như mai sau vũ gia có quên mất cũng chẳng thể nào đến mức vong ơn bội nghĩa".
Lạc hồng văn thanh âm trầm thấp, mặc dù không hoàn toàn là thánh chỉ cũng khiến cho chúng nhân liên tục gật gù xưng phải.
Vũ thiên long trong lòng cực kỳ khiếp sợ, mới rõ ràng lý do lạc hồng văn có thể ngồi trên đầu thiên hạ một khoảng thời gian lâu đến như vậy.
Từng lời lạc hồng văn nói ra đều mang đầy thâm ý, giả như hôm nay diệp vô ngân chấp nhận bỏ qua mọi chuyện, hoà hoà hảo hảo giao trả thượng phương thì người nhà vũ gia buộc phải nợ hắn một cái nhân tình, về sau song phương dù cho có mâu thuẫn nặng nề đến đâu cũng không dám vọng động, một lời lạc hồng văn nói ra vô tình trở thành khế ước trói buộc hai nhà, diệp, vũ.
"bệ hạ! ta không cần cái thứ nhân tình rác rưởi ấy! thứ vi thần cần là công đạo, mong bệ hạ thực thi vương pháp để cho bá tánh làm gương! bằng không, ngay bây giờ, ngay hôm nay diệp vô ngân tự mình bỏ xuống giáp trụ, xin phép từ quan!".
Diệp vô ngân nộ hoả ngút trời chém đinh chặt sắt nói, không biết từ lúc nào hắn đã xem vũ gia là chi địch, cái hận vũ gia đến từ sự ích kỷ nhỏ nhen trong hắn, cùng vũ gia tuyệt nhiên không chết không thôi.
"hồ đồ!".
Lạc hồng văn cả giận quát, đối với tâm tính diệp vô ngân hắn đã quá nhận thức, đương nhiên mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn nhưng không ngờ diệp vô ngân lại nông cạn đến vậy, cố tình dồn quân vương một nước như hắn đi vào chỗ khó xử.
"hai ngươi đối với trẫm như là tay phải, tay trái, ta không muốn tự mình phế đi cánh tay của mình, nếu mâu thuẫn của hai nhà đã đến mức không thể giải quyết được thì bậc làm vua như trẫm cũng vô pháp.
Hôm nay ta đến đây trước hết chúc mừng vũ thống soái, sau nữa là lấy lại thượng phương kiếm, trẫm không cần biết dây mơ rễ má thế nào... chuyện của song phương các ngươi tự mình giải quyết!".
Lạc hồng văn giận dữ, đúng như lời hắn nói, đối với hai nhà diệp, vũ, giá như hắn có thể xuống tay trảm một thì về sau tất nhiên nội bộ thái bình, đáng tiếc lạc hồng văn không thể mảy may làm được.
Đoạn, bất lực xa giá hồi kinh, hơn một ngàn thiết thánh quân đạp mây cúc cung theo sau, mấy cái hơi thở liền biến mất trên bầu trời trấn thiên quan.
Lạc hồng văn vừa đi, áp lực lập tức giảm bớt, chúng nhân thở phào một hơi, bất quá, đối với loại chuyện mà đại đế cũng không thể nào giải quyết thì bọn họ làm sao dám nhúng tay?.
Long, hổ đánh nhau sâu kiến chết, hơn nữa ở trong địa phận vũ gia chỉ có kẻ điên mới công khai chống đối, ai nấy ngầm hiểu, tội làm mất quốc bảo bệ hạ sẽ không truy xét, lần này long hổ quần chiến thắng bại thế nào hoàn toàn dựa vào tự thân thực lực.
Nửa canh giờ sau quan khách lục tục rời đi, bên trong đại điện chỉ còn lại tộc nhân vũ gia, diệp vô ngân, thanh niên mang kiếm cùng lữ gia kiệt.
"thế nào? diệp huynh, muốn hạ bệ tiểu đệ không hề dễ có đúng không? đại đế cũng xác nhận rồi, huynh chỉ tốn công vô ích thôi!.
Vũ gia xưa nay đối ngoại cực kỳ hoà hảo nhưng tuyệt nhiên không phải quả hồng mềm.. nếu ở bên trong trấn thiên quan này không thể chung đụng thì huynh muốn gì vũ gia đều sẵn lòng bồi tiếp.
Huynh yên tâm 10 vạn quân binh ta sẽ không dùng đến một, để xem rốt cuộc diệp gia căn cơ sâu cạn thế nào!"
"ý ngươi là muốn cùng diệp gia tuyên chiến?".
Diệp vô ngân khuôn mặt càng đỏ, hôm nay bản thân hắn cảm thấy mình bị đối xử hết sức bất công.
"không phải ý của cha ta, là ý của bệ hạ! nông cạn như ngươi mà cũng muốn cùng chúng ta bày mưu tính kế sao?
Đối với xung đột hai nhà trước sau đều sẽ phát sinh biến sự mà bệ hạ lại không thể xuống tay, ngài ám chỉ song phương tự mình giải quyết, miễn không làm tổn hại quốc an.. đã hiểu chưa! thế nào, diệp gia có muốn cùng vũ gia tranh đấu một hồi?".
Vũ thiên long cười như trêu chọc, lạnh nhạt nói, hắn nắm chắc vũ gia không thiệt, xét trên căn cơ vũ gia sâu hơn diệp gia không ít, bên kia vị diệp gia lão tổ tu vi kết đan viên mãn, bọn hắn đại thủ hộ giả đồng dạng kết đan, hơn nữa còn không phải một người, vũ thiên long đã cân nhắc qua, không sợ lật thuyền trong mương, hắn chỉ cần qua ải đại đế mọi chuyện liền coi như dễ giải quyết.
"tốt! haha.. diệp vô ngân xưa nay muốn diệt ai kẻ đó đều phải chết..!".
Diệp vô ngân ánh mắt thình lình loé lên sát khí, hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, thực sự diệp vô ngân không thể hiểu ra thâm ý trong lời nói lạc hồng văn, nói hắn kém thông minh tuyệt đối không phải, mà là hắn kém đi sự tinh tế.
Diệp vô ngân hiện tại đã không còn gì để ái ngại, tay phải hắn lập tức bắt ra pháp quyết, miệng râm ran pháp ngôn..
Vũ gia tộc nhân cảnh giác cao độ đều sẵn sàng tâm thế chiến đấu, vũ thiên nguyên khuôn mặt âm trầm, tứ đại thủ hộ giả lông mi màu trắng đồng thời nheo lại, riêng vũ thiên long nhàn nhạt cảm nhận được có một cỗ khí tức mãnh liệt, một cỗ bất an nồng đậm đang từ trung tâm trấn thiên quan ầm vang bộc phát.
"lão tổ! sao rồi?".
Một thanh niên cung kính đi đến bên cạnh tảng đá xám bạc, bên trên im lìm một cái thân ảnh già nua, người này khí tức dữ dội, cương mãnh tuyệt luân.
"vô ngân hình như có chuyện!".
Lão tổ diệp gia âm trầm nói, rốt cuộc khẽ lắc mình thuấn di biến mất.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm