Mọi người đều nói rằng khi mẫu hậu của ta còn sống, bà được sủng ái nhất hậu cung, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng trong ký ức của ta, ấn tượng về mẫu hậu lại rất mờ nhạt.
Ta chỉ nhớ mơ hồ về đôi mắt dịu dàng, vòng tay mềm mại và mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể của bà.
Và câu nói:
"Chiêu Nhi, đến đây với mẫu phi nào."
Nhưng rồi bà đã c.h.ế.t.
C.h.ế.t vì dịch bệnh trong cung.
Ta liền mất đi mẫu hậu.
(*Do Yêu phi lúc còn sống chưa được phong hậu nên Gia vẫn để xưng hô bên trên là mẫu phi, còn lại đồng xưng hô là mẫu hậu cho khớp với hoàn cảnh nhé mn)
Từ nhỏ, ta được Thái hậu nuôi lớn.
Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán, bà đối với ta rất nghiêm khắc, nhưng đôi khi, khi nhìn ta, bà lại lộ ra một chút tiếc nuối, rồi khẽ thở dài và nói: "Chiêu Nhi, con thật giống mẫu hậu của con, phụ hoàng con nhất định sẽ rất yêu thương con."
Bởi vì, phụ hoàng rất yêu mẫu hậu của ta.
Ai cũng nói vậy.
Nhưng Thái hậu đã sai, phụ hoàng không hề yêu ta.
Ngài cũng rất ít khi gặp ta.
Ngài luôn bận rộn.
Bận rộn xử lý chính sự, thỉnh thoảng vào hậu cung, ngoài việc thỉnh an Thái hậu, ngài chỉ đến cưng chiều Hoàng hậu.
Sau này, khi Hoàng hậu sinh hạ ngũ đệ, phụ hoàng lập tức phong hắn làm Thái tử.
Đâu có chút nào giống như yêu thương mẫu hậu của ta, càng không có chút nào giống như yêu thương ta!
Nhưng rồi Thái tử c.h.ế.t, Hoàng hậu cũng c.h.ế.t.
Ta mới biết được rằng, Thái tử không phải là con trai của phụ hoàng, mà là đứa con hoang do Hoàng hậu tư thông với người khác.
Phụ hoàng yêu thương Hoàng hậu đến vậy, nhưng Hoàng hậu lại đáp trả bằng sự phản bội.
Ta cảm thấy không đáng cho phụ hoàng.
Ta cứ nghĩ rằng phụ hoàng sẽ buồn đau rất lâu.
Nhưng, vào ngày thứ hai sau khi Hoàng hậu qua đời, phụ hoàng đã đến cung của Thái hậu.
Ta quan sát kỹ ngài.
Mới nhận ra rằng phụ hoàng thật sự rất tuấn mỹ.
Và trên khóe miệng ngài còn có một nụ cười.
Dường như cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, cái c.h.ế.t của Thái tử, làm cho ngài rất vui vẻ.
Điều làm ta bối rối hơn nữa là, Thái hậu nhìn phụ hoàng một cách sâu xa, rồi thở dài: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng đã đạt được mong muốn."
Ta không hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Nhưng phụ hoàng lại cười càng tươi hơn.
Thái hậu vẫy ta lại gần, dặn dò: "Hãy đi theo phụ hoàng của con."
Ta sững người.
Không biết phải làm gì.
Là phụ hoàng đã dịu dàng nắm lấy tay ta, nhìn ta từ đầu đến chân một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của ta. Thái hậu nói rằng, điểm giống mẫu hậu nhất của ta chính là đôi mắt này.
Phụ hoàng đang nhìn ta.
Nhưng dường như ngài đang nhìn mẫu hậu.
Lần đầu tiên, ngài ôm ta vào lòng, và khi mở miệng, giọng nói của ngài mang theo chút nghẹn ngào bí ẩn:
"Chiêu Nhi, con đã lớn rồi."
Rõ ràng giữa ta và ngài không hề thân thiết.
Nhưng ta không phản kháng lại vòng tay của ngài.
Chỉ vì câu nói đó, mà đôi mắt ta đỏ hoe, trái tim cũng nhói đau.
Ta khóc rất lâu.
Như một con thuyền nhỏ lênh đênh cuối cùng đã tìm thấy bến đỗ.
Bình yên.
Vững chãi.
Ta theo phụ hoàng học việc triều chính, bá quan văn võ kính sợ uy nghiêm của ngài, không ai dám chọc giận ngài. Ngày xưa chỉ có mẫu hậu mới có thể khuyên giải ngài, giờ đây, chỉ còn lại ta.
Có người từng tò mò hỏi ta, tại sao ta không sợ phụ hoàng.
Ta nghĩ ngợi một lúc.
Nhưng rồi không nói gì.
Với họ, phụ hoàng là Hoàng đế.
Nhưng với ta, ngài chỉ là một người cha.
Ngài thường kể cho ta nghe về những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa với mẫu hậu.
"Khi mẫu hậu con còn sống, con mới một tuổi, hay khóc, thích ngủ và bám người, không thể rời khỏi mẫu hậu. Ngay cả khi ngủ con cũng không chịu buông tay. Ta phải xuất chinh, mẫu hậu con lo lắng nên đã gấp rút may cho ta một chiếc trung y trước khi ta ra đi, nhưng đành phải cắt một mảnh y phục của mình cho con. Sau đó, mẫu hậu con dùng mảnh y phục ấy may thành một con hổ vải để con ôm khi ngủ."
"Con xem, chính là cái này."
Ngài đưa cho ta con hổ vải.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng vẫn có thể thấy những mũi chỉ tinh tế, từng mũi kim là tình yêu của mẫu hậu dành cho ta.
Ta cầm lấy, ngắm nhìn.
Một cảm giác đau đớn muộn màng ập đến.
Bao nhiêu năm qua, ta cuối cùng cũng nhận ra, mẫu hậu dịu dàng trong ký ức, đã sớm không còn nữa.
Ta bắt đầu có một sự tò mò mãnh liệt về mẫu hậu.
"Con muốn nghe về lần đầu tiên ta và mẫu hậu con gặp nhau sao?"
Phụ hoàng ngừng lại, rồi đặt tấu chương xuống, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ. Nàng là con gái út của gia tộc họ Hạ, một gia tộc quyền thế. Khi đó, Tùy Hoàng hậu muốn gả nàng cho Thái tử, nhưng nàng không đồng ý. Nàng nói với Tùy Hoàng hậu rằng, hoặc là nàng sẽ cạo đầu đi tu, hoặc là chỉ có thể gả cho ta. Tùy Hoàng hậu tức giận, nhưng lại sợ quyền lực quân sự của Hạ Tướng quân, nên buộc phải để nàng gả cho ta."