Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 15



EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Sau sự kiện ba ba đề nghị mình cùng Chung Dật Minh nên sinh một đứa con, thì hoặc là Thư Hoài Đạt ăn nhanh xong bữa sáng rồi đi làm, hoặc là cố ý về nhà trễ hơn so với thời gian ăn cơm tối ở Thư gia, cứ như vậy trôi qua nửa tháng, cho đến một ngày Thư Hòa Thái trực tiếp gõ cửa phòng nàng sau khi Thư Hoài Đạt đợi đến khuya mới chịu về nhà.
Cốc cốc.
"Hoài Đạt, con có ở bên trong không?" - Âm thanh trầm ổn của Thư Hòa Thái xuyên qua cánh cửa mà truyền vào bên trong, khiến cho cây bút trong tay Thư Hòai Đạt khẽ dừng lại, tâm trạng thở dài nặng nề.

"Ba, con ở."
Thư Hoà Thái đẩy cửa đi vào, quanh năm bình ổn đã tạo cho ông một gương mặt luôn không nhìn ra tâm tình cụ thế. Ông phất tay áo tỏ ý Thư Hòai Đạt nên ngồi xuống, bản thân ông cũng ngồi vào bàn làm việc đối diện con gái.

"Khoảng thời gian này con đều trở về rất muộn, ở công ty rất bận rộn sao?" - Thư Hòa Thái hỏi xong, cảm thấy câu hỏi cứ như là đang trách cứ con gái nên liền thêm một câu - "Cho dù là bận rộn thì cũng nên chú ý giảo lao."
Đối với đứa con gái này, Thư Hoà Thái vô cùng thương yêu và để ý, ông cũng chưa bao giờ vì tiền tài quyền thế hùng hậu mà lơ là việc dạy dỗ giáo dục con gái. Cho dù là trọng tâm của cuộc đời sẽ có nửa phần dồn vào việc công tác, nhưng trái lại ông cùng với vợ mình ở khắp nơi đều lấy việc dạy dỗ con gái đặt lên hàng đầu. Ngoài dạy dỗ, cũng sẽ không cưng chiều, cho nên mới bồi dưỡng ra được một Thư Hoài Đạt như vậy.

"Con đã biết, ba yên tâm đi, đúng rồi, ba nên cùng mẹ nghỉ ngơi sớm một chút." - Thư Hoài Đạt không cho phép ý đồ của ba mình được đi ra, mặc dù ông là chưa nói gì, nhưng nàng đã theo câu chuyện của ông mà chặn sớm một bước.
"Khoảng thời gian này tại sao con không thể cùng ba nói chuyện, có phải là vì ngày hôm đó ba nói với con chuyện con cái hay không?" - Thư Hòa Thái cuối cùng vẫn là người ở trên thương trường, tâm tư kín đáo, cho dù con gái không tỏ rõ biểu hiện, thế nhưng không có nghĩa là ông không biết.

"Không thể nào." - Thư Hoài Đạt phản ứng cực nhanh, vẻ mặt là cực kì tự nhiên.
Nàng cũng không hi vọng chuyện của mình mà để cho ba mẹ nhúng tay vào quá nhiều. Chí ít đây là hôn nhân của mình, nên giải quyết như thế nào, nàng sẽ tự có phán đoán riêng của bản thân.

"Ôi.." - Thư Hòa Thái buông tiếng thở dài, ông nheo lại khóe mắt, nơi đã xuất hiện một vài nếp nhăn - "Ba với mẹ con đã lớn tuổi, công ty thì ba mặc kệ, nhưng con thì không được. Cả hai người lớn chúng ta đều hi vọng con có thể có một đứa nhỏ, như vậy gia đình mới có thể hoàn chỉnh."
Thư Hoài Đạt mở miệng, nhưng là không biết phải nói gì, Thư Hòa Thái lại phất tay áo mà nói,
"Lúc ba và mẹ con còn trẻ, cũng cảm thấy nếu như có con thì sẽ làm ảnh hưởng đến công việc cùng sinh hoạt cá nhân, chúng ta cũng không thể giống như bình thường mà tùy ý làm bậy. Thế nhưng từ sau khi con ra đời, tình cảm của chúng ta trái lại càng tốt hơn. Bởi vì chúng ta có lo lắng, lo lắng cho đứa nhỏ như con, cho nên vì sự lo lắng này mà từng thời khắc trôi qua đều luôn nghĩ đến gia đình."
"Ba."
Trọng tâm mà hai ba con chú ý không cùng một vấn đề. Quan điểm Thư Hòa Thái cho rằng, lấy tình trạng chính mình của nhiều năm về trước, lúc bản thân ông chào đón sự ra đời của Thư Hoài Đạt thì đã hạnh phúc như thế nào, còn Thư Hoài Đạt thì lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, việc có con là hoàn toàn không thể xảy ra. Nếu không phải biết chuyện Chung Dật Minh ở ngoài làm chuyện xằng bậy, thì nàng cũng sẽ không ảo não như vậy.

"Dù sao con cũng đã kết hôn, chuyện bên ngoài có thể để cho Dật Minh đến xử lý. Năng lực của hắn cũng không phải yếu, con bây giờ chỉ cần chú ý chăm lo cho sức khỏe bản thân là được rồi." - Thư Hòa Thái đến cùng vẫn không biết nguyên nhân dẫn đến việc con gái không muốn có con rốt cuộc là gì, chỉ cảm thấy con gái hẳn là muốn gánh chịu phần trách nhiệm công tác này, tuổi tác của Thư Hoài Đạt cũng không còn nhỏ, thân là ba của nàng, ông nghĩ bản thân mình nên nhắc nhở.
Đáy mắt của Thư Hoài Đạt chăm chú, ngón trỏ cùng ngón trái siết chặt nắp bút, cùng vì vậy mà làn da nơi hai ngón tay phút chốc trở nên trắng bệch.

"Ba, con đã nhớ kĩ."
Sau khi Chung Dật Minh về nước, nàng nhất định phải cho ra được một phương thức để xử lý hắn, bằng không thì phải tiếp tục chịu đựng tình thân tấn công liên tục như thế này.

Thư Hòa Thái khá hài lòng, gật đầu nói, "Khoảng thời gian này con đều đi Hoa Duệ?"
Xét cho cùng, chức vụ này cũng là nằm ở dưới vị trí hiện tại của Thư Hoài Đạt, con bé hiện vẫn đang là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Quang, nơi có Thư Hoà Thái cùng thực lực không thể khinh thường của ông giúp con bé. Thế nhưng con bé vẫn quay về Hoa Duệ thường xuyên, đây là điều khá bất thường, ông nghĩ là nên đến lúc phải hỏi rồi.

"Vâng, xảy ra chút vấn đề."
"Ba nhớ con đã giao cho Dật Minh quản lý chỗ này, nếu như không phải là vấn đề gì lớn lao, con cũng không cần phải tự mình đứng ra xử lý." - Thư Hòa Thái không biết nội tình, chỉ cho rằng đây là việc nhỏ.

Chỉ là sau khi nghe xong, Thư Hoài Đạt liền cảm thấy có chỗ không đúng, "Ba, hiện tại Hoa Duệ đã tồn tại vấn đề, mà vấn đề này không dễ dàng bị phát hiện. Đợi cho đến khi mọi việc bị bại lộ ra, đến lúc đó xử lý cũng không còn kịp."
"Có ý gì?" - Thư Hòa Thái nghe ra được sự bất mãn.

"Dật Minh tự ý bỏ cũ thay mới diễn viên đã được định ra, một số quy củ của công ty bị Dật Minh lạm dụng chức quyền mà thay đổi nó. Hoa Duệ tuy rằng không phải là sản nghiệp duy nhất của Thư gia, nhưng dù sao cũng có chỗ đứng nhất định ở trong giới giải trí này. Ba, con nghĩ ba cũng không hi vọng chỗ thịt tốt tươi này cuối cùng lại rơi vào miệng người khác." - Thư Hoài Đạt nghiêng đầu - "Hoặc là không còn tồn tại, đúng không?"
Ngữ khí của Thư Hoài Đạt cũng không quá nặng, cho dù nàng ở Hoa Duệ cũng đã bỏ cũ thay mới diễn viên, thậm chí dẫn đến sự viện suýt nữa để Úc Uyển Ương phải chịu một cái bạt tai. Nói thẳng thẳn ra, bản thân cùng Chung Dật Minh làm cùng một chuyện giống nhau, chỉ là mục đích của họ lại bất đồng mà thôi.

Thư Hòa Thái nghe xong lời này, nhất thời không biết phải nói như thế nào. Chung Dật minh là con trai độc nhất của Chung gia, cho tới bây giờ kết quả làm việc của hắn đều được người khác đánh giá cao, nhưng năng lực quản lý của Thư Hoài Đạt nơi miệng của người khác còn cao cơn hắn một bậc, Thư Hoà Thái dĩ nhiên cũng đã có nghe qua.
Huống hồ con bé là con gái của mình, con gái của mình có năng lực như thế nào, ông chính là vô cùng rõ ràng.

"Nếu là như vậy, con ra quyết định gì, ba cũng không có ý kiến." - Thư Hòa Thái cảm thấy, cho dù là con rể thì cũng chỉ là một nửa phần con của mình mà thôi, nếu như để sản nghiệp nhà mình sụp đổ, thì người thua thiệt cuối cùng không ai khác chính là con gái của mình.
"Cám ơn ba." - Thư Hoài Đạt nở ra một nụ cười - "Đã muộn, ba nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ." - Thư Hòa Thái đứng lên, ân cần nói - "Con cũng đừng quá bận bịu quá muộn, nhớ lời của ba.'
"Con đã biết." - Lời nói trên miệng đầy sự đáp ứng, nhìn đến ba của mình bước ra khỏi của, nàng mới thu hồi lại đáy mắt ôn hòa của mình.

Nếu như trên thế giới này mỗi một sự kiện đều có thể đơn giản đi một chút là tốt rồi. Đáng tiếc bản thân nàng sinh ra trong một bối cảnh gia tộc như vậy, không có cách nào đơn giản, cũng không có cách nào trốn tránh.
.
.
.
Úc Uyển Ương đã qua một đoạn thời gian không về nhà thăm mẹ của nàng là Tống Lan An, cho dù trước đây thường xuyên gọi điện thoại về nhà hỏi thăm sức khỏe của bà, nhưng là vẫn không thể so sánh được với việc tự bản thân mình quay về nhà một chuyến để cho bà an lòng.
Chỉ là ngày cuối cùng ở trong phim trường hôm nay, có một nam diễn viên diễn không đạt một cảnh phim, cho nên toàn bộ đoàn phim phải ở lại, thời gian kéo dài hơn dự kiến, đợi được đến lúc tan cuộc thì cũng đã gần tám giờ tối.
Úc Uyển Ương vội vàng leo lên xe rời đi, lúc ngừng xe thì nàng liền nhìn đồng hồ, còn kém chín giờ tối tầm mười lăm phút. Lúc trước đã nói sẽ cùng nhau ăn cơm tối, bây giờ lại đến muộn rồi.


"Mẹ, con đã trở về, hôm nay cảnh quay xảy ra một chút vấn đề, vì lẽ đó.." - Úc Uyển Ương một bên vừa vào cửa, một bên liền nói, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Cố Thấm Phong cùng Tống Lan Anh đang đưa tới bên này, nàng sửng sốt một lúc.
"Thấm Phong, sao chị lại đến đây?"


Nhớ tới lần trước sau khi ăn cơm xong, cơ hồ không có liên hệ bao nhiêu lần, cũng không phải Úc Uyển Ương không có thời gian, chính là do Cố Thấm Phong còn có công tác phải xử lý, không nghĩ tới cả hai lại ở nhà của mẹ mình mà gặp lại.
"Ngày hôm nay có thời gian rảnh, liền hỏi dì một tiếng, cho nên mới biết em sẽ lại đây, vì lẽ đó chị dự định ở chỗ này ăn cơm tối." - Cố Thấm Phong cười nói - "Ai biết ngôi sao lớn về muộn như vậy, món ăn dì làm đều nguội hết cả rồi."


"Mẹ, con cũng không phải cố ý mà." - Úc Uyển Ương đi tới ghế sô pha ngồi xuống, làm nũng lắc lắc cánh tay của bà - "Lần tới nhất định con sẽ về sớm, thật sự!"
Tống Lan Anh lắc đầu cười, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, "Mẹ cùng Thấm Phong ăn rồi, con nhanh đi ăn cơm đi. Mẹ đem món ăn đặt trong lò vi sóng hâm nóng sẵn cho con rồi."


"Vậy con đi ăn cơm trước." - Úc Uyển Ương đi mấy bước lại tung đến một câu - "Thấm Phong, chị ăn xong cũng đừng rời đi nhanh như vậy, đợi em một chút nha!"
Tống Lan Anh nhìn bóng lưng của con gái, trong lòng cảm thán, lại nghe Cố Thấm Phong ngồi bên cạnh mình cảm khái một câu, "Cũng chỉ có ở nhà thì Uyển Ương mới có bộ dáng trẻ con này."


Nếu như nói Úc Uyển Ương đứng trước mặt người khác đều dựng lên một bức tường vững chắc, đem cảm xúc của chính mình ẩn giấu ở phía sau thì cũng có thể nói, chỉ có nơi này cùng hai người này, Cố Thấm Phong cùng mẹ là Tống Lan Anh, chỉ có hai người này mới có thể làm cho nàng buông hết ra những cảm xúc trong lòng. Thế nhưng bây giờ Úc Uyển Ương rõ ràng có chuyện giấu ở trong lòng, chuyện này so với chuyện ngày thường càng quan trọng hơn, nhưng nàng lại lựa chọn che giấu hai người họ.
Úc Uyển Ương cầm bát đũa đi ra, Cố Thấm Phong liền muốn tạm biệt, nàng một tay cầm túi của mình, một tay nắm chặt tay của Tống Lan Anh, "Dì đừng tiễn con, qua một ít ngày nữa con trở lại thăm dì."


"Được, vậy con về nhớ chú ý an toàn, để Uyển Ương tiễn con đi." - Tống Lan Anh hòa ái cười nói, tiễn Cố Thấm Phong đến cửa.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Cố Thấm Phong cùng với Uyển Ương, trong lòng bà thì hai đứa nhỏ này chẳng khác gì nhau, đều giống như là con gái ruột của mình. Úc Uyển Ương bận bịu không thể quay về, thời điểm đó thì Cố Thấm Phong sẽ biết mà đến thăm chính mình. Bà từng nhiều lần tự cảm thấy biết ơn, vì con gái của mình chí ít đã quen được một người bạn như Cố Thấm Phong.


"Vậy con tiễn chị ấy ra ngoài, sau đó sẽ lập tức trở về."- Úc Uyển Ương giật một tờ giấy mà lau tay, theo Cố Thấm Phong đi xuống lầu.
Xe của Cố Thấm Phong để trong bãi đỗ xe, hai người một trước một sau mà đi. Đèn đường chiếu xuống làm cho chiếc bóng của Cố Thấm Phong được kéo dài ra in trên mặt đất, Úc Uyển Ương liền giống như khi còn bé, một chân bước đến, nhảy lên trên chiếc bóng của Cố Thấm Phong, theo hướng đi của nàng mà đạp đạp tiến về phía trước.


"Uyển Ương." - Cố Thấm Phong đột nhiên xoay người lại.
"Hả?" - Uyển Ương không kịp thu hồi bước chân, đã bước qua nửa chiếc bóng của Cố Thấm Phong.


"Em cùng Trầm Mộ Ngôn là rất quen sao?"
"Không quen, em căn bản không biết cô ấy." - Úc Uyển Ương thành thật mà nói - "Là lần trước gặp qua Thư tổng cho nên mới gặp cô ấy thôi."


"Thư Hoài Đạt?" - Cố Thấm Phong nheo lại đôi chân mày thanh tú - "Em cùng Thư Hoài Đạt gặp qua rất nhiều lần?"
Dựa theo thân phận của hai người này, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau nhiều lằm, như thế nào đúng dịp đụng phải Trầm Mộ Ngôn mà để cho Úc Uyển Ương biết đây?


"Chỉ là tình cờ đi qua công ty thì đụng mặt cô ấy, làm sao vậy?" - Úc Uyển Ương không rõ vì sao Cố Thấm Phong hỏi như vậy, nhưng là nàng không có dự định nói ra nguyên nhân gặt mặt Thư Hoài Đạt cho Cố Thấm Phong biết.
"Thì ra là như vậy." - Cố Thấm Phong mỉm cười, lại dặn dò - "Người tên Trầm Mộ Ngôn kia, em đừng đến gần quá. Lời đồn đãi về cô ấy, em cũng không phải là chưa từng nghe nói."


Hoa Duệ tốt xấu cũng là sản nghiệp của Thư gia, Thư Hoài Đạt cũng là người thừa kế của Thư gia, Úc Uyển Ương tuy là diễn viên, công việc chỉ thường xuyên xuất hiện ở dưới ống kính, nhưng đều sẽ có thời điểm đi đến công ty, gặp mặt mấy lần là bình thường. Nhưng Trầm Mộ Ngôn này dĩ nhiên sẽ không vô cớ xuất hiện như vậy, đặc biệt lúc nói chuyện, Trầm Mộ Ngôn lại hiện ra dáng vẻ hứng thú với Úc Uyển Ương, khiến cho Cố Thấm Phong không an lòng.
Khi Cố Thấm Phong nhắc đến lời đồn đãi kia, Úc Uyển Ương dĩ nhiên là đã từng nghe qua. Nhưng nàng cũng đã từng nghe qua một điều khác nữa, chính là người có quan hệ với Trầm Mộ Ngôn, một là do người ta tựng mình dâng đến cửa, hoặc là chuyện hai người tình nguyện phát sinh cùng nhau, Trầm Mộ Ngôn chưa bao giờ uy bức lợi dựng một ai. Về điểm này, Trầm Mộ Ngôn là quân tử hơn Chung Dật Minh rất nhiều.


"Chị yên tâm, em đối với loại hình phụ nữ như cô ấy không có hứng thú." - Úc Uyển Ương nói - 
"Có điều, ấn tượng chị dành cho cô ấy hình như không tốt lắm."
Úc Uyển Ương cũng là người ở trong giới giải trí, chuyện như vậy đồng tính luyến ái gặp qua không ít, nàng không bài xích, nhưng cũng không thể hiện ra là mình ủng hộ. Huống chi đối với loại hình phụ nữ như Trầm Mộ Ngôn, dụ hoặc lả lơi kiêu ngạo như vậy, nàng dĩ nhiên sẽ không sản sinh ra hứng thú."


Dựa theo tính tình của nàng, nếu là thích phụ nữ, đại khái sẽ thích một người trầm ổn, bất luận đứng từ phương diện nào đến xem thì cũng sẽ tìm không ra tật xấu, hơn nữa còn phải là người ôn hoà hữu lễ, không kiêu căng ương ngạnh.
Người phụ nữ như vậy, thật sự có à?


Úc Uyển Ương chăm chú suy nghĩ một chút.
Ở vòng nhận thức tiếp xúc qua của nàng, hình như là có một người.


Là cô ấy.


.
.
.


Editor: Chờ hai người yêu nhau, mỗi phút giây edit xong đều cảm thấy thăng hoa, huhu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.