EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Trong phòng họp, người phụ trách của hai bên sau khi thỏa thuận xong, liền trao đổi văn kiện, lần thứ hai ký lên tên của chính mình. Cố Thấm Phong đóng nắp bút lại đứng lên, người đàn ông bên cạnh cũng một tay đặt lên âu phục của chính mình, đưa tay phải ra nói, "Cố tổng, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." - Cố Thấm Phong mỉm cười đưa tay, bắt tay xong, sau đó đem văn kiện giao cho trợ lý phía sau.
"Xin mời." - Trình An Dịch một thân sĩ phong độ, cùng Cố Thấm Phong đi ra khỏi phòng hội nghị.
Phía sau đi theo hai người trợ lý, Trình An Dịch âm giọng trầm thấp, khá đủ mị lực nam tính, hắn nói, "Công sự đã bàn xong xuôi, không biết Cố tổng có thể nể mặt mũi mà đi ăn tối cùng tôi hay không?"
Hắn đã nghe về Cố Thấm Phong quá nhiêu, cũng từng nghe ngóng dò la về nàng, chỉ là lấy được tin tức khiến hắn khá là thất vọng. Thì ra nàng đã sắp bước vào cánh cửa hôn nhân. Nhưng dù cho là như thế, hắn vẫn là hy vọng có thể cùng nàng quen biết.
Người tốt đẹp như thế, không thể trở thành người yêu thì đúng là có nhiều tiếc nuối, nhưng nếu có thể hiểu nhau như những người bạn thì cũng đã thỏa mãn.
"Thật không tiện, Trình tiên sinh, tôi đã có hẹn với bạn trai.." - Cố Thấm Phong xin lỗi nói, cũng không phải từ chối, Đường Quân Hạo xác thực hẹn nàng, nói quá lâu không có gặp nhau, muốn đồng thời xem một bộ phim.
Đúng dịp, Trầm Mộ Ngôn lần trước cũng nói muốn xem phim.
"Không quan trọng lắm, vậy chúng ta đành hẹn lần sau nếu như có cơ hội." - Trình An Dịch chân thành đáp lại, lập tức đưa Cố Thấm Phong xuống lầu."Trình tiên sinh, xin dừng bước." - Cố Thấm Phong chậm lại bước chân, dừng nói - "Đưa đến đây được rồi."
"Cũng được, Cố tổng đi thong thả." - Trình An Dịch cũng không làm người khác khó chịu, chuyển tầm nhìn theo nàng đi xa.
Xe chính của Đường Quân Hạo đang đậu trên đường lớn, Cố Thấm Phong bàn giao trợ lý đem văn kiện mang về công ty, sau đó nàng mở cửa xe ngồi vào vị trí phụ lái.
"Trình An Dịch mới từ nước ngoài trở về, nhân tiện mang đến mấy vụ buôn bán lớn, hiện tại các trưởng bối đều rất xem trọng." - Đường Quân Hạo ánh mắt nhìn xa, không có quay đầu nhìn Cố Thấm Phong.
"Anh và hắn quen biết nhau à?" - Cố Thấm Phong hợp tiếp một câu, nàng đối với Trình An Dịch hoàn toàn không dục vọng muốn đi tìm hiểu, cũng không biết vì sao Đường Quân Hạo lại vô thức nhắc đến hắn ta.
"Không hẳn, chỉ là gần đây ba thường nhắc đến hắn, cảm thấy ông rất thưởng thức bộ dáng của hắn." - Đường Quân Hạo khinh bỉ nở nụ cười một tiếng - "Có điều này là loại phú nhị đại sống ở nước ngoài, được nuông chiều từ bé, kết quả học tập tốt hay làm ở vị trí tốt ra sao, đều là phổ biến, chân chính ở phương diện làm ăn mà đứng lên, chỉ có thể là ăn phải quả đắng mà thôi."
Hắn vừa nãy liên tục nhìn chằm chằm vào Trình An Dịch đưa Cố Thấm Phong đi ra, này nho nhã lễ độ, dáng vẻ trông thật sự là chướng mắt.
"Nếu các trưởng bối đã khen, đương nhiên là có sở trường. Có điều đây là chuyện của người khác, chúng ta không liên quan, lái xe đi." - Cũng không biết là nguyên nhân gì, nàng luôn luôn căm ghét Đường Quân Hạo loạn nói huyên thuyên, mặc dù chỉ là ngầm nói như vậy, nhưng lấy tính tình của hắn, ở bên ngoài kiểu gì cũng sẽ để cho người khác bắt được đầu mối.
Hắn cùng Trầm Mộ Ngôn đồng dạng đều là người có quan hệ xã giao rộng rãi. Cố Thấm Phong đôi khi sẽ đem ấn tượng của hai người dưới ánh nhìn của mình so sánh với nhau. Vào lúc này, dưới cái nhìn của nàng, Trầm Mộ Ngôn so với Đường Quân Hạo còn muốn hợp mắt nàng nhiều lắm.
Hai người ăn qua bữa tối, sau đó mới đến rạp xem phim. Cố Thấm Phong bình thường cũng có xem phim điện ảnh, nhưng nhìn thấy trên vé xem phim in tên của một bộ phim kinh dị, trong lòng nàng đang yên lặng lúc này tự nhưng cảm thấy nóng lạnh toàn thân.
"Vợ đừng sợ, anh ở đây." - Đường Quân Hạo ôm vai Cố Thấm Phong động viên, hắn hôm nay hạ quyết tâm là muốn tiến thêm một bước, đương nhiên không thể để cho Cố Thấm Phong lùi bước.
Hắn vung tiền bao hẳn một rạp xem phim, đáng lẽ là mấy chục người trong phòng nhưng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ, không những vậy còn ngồi ở vị trí tốt nhất. Mang theo kính mắt 3D, khung cảnh kinh khủng kia thực sự rất chân thực, lại còn phát sinh ngay trước chính mặt mình, Cố Thấm Phong nắm chặt tay vịn ghế tựa, Đường Quân Hạo liền đem bàn tay nàng đặt vào tay mình động viên.
Cuối cùng, lúc hình ảnh kinh dị của một người khắp mặt đầy máu phóng to trên màn ảnh rảnh rộng, trái tim của Cố Thấm Phong nặng nề nhảy một cái, giống như một giây sau liền muốn ngưng đập. Nàng hoảng loạn lấy kính mắt xuống nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Đường Quân Hạo duỗi tay đem Cố Thấm Phong ôm vào trong lồng ngực, dùng thanh âm ôn nhu nhất của chính mình an ủi, "Vợ, làm sao vậy, đều là đồ giả thôi, đừng sợ."
Hắn trong lúc vô tình đã biết Cố Thấm Phong không thể tiếp nhận thể loại phim như vậy, mỗi khi nhìn đến tình tiết kinh dị thì vẻ mặt sẽ hốt hoảng, nhưng cũng không xuất hiện vấn đề lớn lắm, nhưng "Vẻ mặt hốt hoảng" này mới đúng là thứ hắn muốn. Nhưng người phụ nữ của hắn lộ ra nhược điểm yếu đuối của nàng như thế, không thể để cho người khác nhìn thấy, bởi vậy hắn mới bao trọn rạp chiếu phim này.
Cố Thấm Phong chui đầu vào khuỷa tay hắn, âm thanh miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, "Chúng ta trở về đi thôi, em không muốn xem nữa."
"Được, vậy thì về nhà." - Đường Quân Hạo trong mắt xẹt qua một tia thỏa mãn vì mục đích sắp đạt thành của mình, hắn ôm lấy eo của Cố Thấm Phong, để cho thân thể của nàng dựa vào chính mình, đi đến bãi đậu xe.
Đường Quân Hạo đưa Cố Thấm Phong ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn cho nàng, đang lúc xe chuẩn bị muốn chạy đi, Cố Thấm Phong nhắm mắt lại nói một câu, "Đến chỗ em."
Nàng không muốn lại đi đến nơi đó của Đường Quân Hạo, chỗ đó giống như là một nơi không thuộc về nàng, chỉ là một nơi để cho nàng đặt chân đến mà thôi. Mỗi khi Đường Quân Hạo muốn gặp nàng, thời điểm muốn cùng nàng chung đụng đều là gặp nhau ở đó. Nhưng trên thực tế, hai người gần như không ở chỗ đó mà qua đêm, Đường Quân Hạo thấy không có cách nào tiến thêm một bước liền không muốn lãng phí thời gian mà ở lại, mà nàng thì càng là không thích ở một nơi xa lạ như vậy mà đợi đến ngày hôm sau.
Cố Thấm Phong chỉ là đơn thuần nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa Đường Quân Hạo cũng như thế.
Quen nhau lâu như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ bước vào nơi ở riêng tư của Cố Thấm Phong. Hắn từng ám chỉ muốn thâm nhập vào nơi đó, mục đích muốn hiểu rõ nàng hơn, có thể nàng không thẳng thắn từ chối nhưng nàng đã khéo léo mà từ chối nó, nhiều lần đều là như vậy. Lần này bảo đảm chính là ám chỉ của nàng, nói cho hắn biết cuối cùng thì thời cơ này cũng đã đến rồi.
Sau khi dừng xe ở chỗ gara tiểu khu xong, Cố Thấm Phong đã có thể một mình bước đi, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nàng hiện tại hoàn toàn không dám hổi tưởng một hồi máu tanh lúc nãy trong phim, chỉ nhìn một lần thôi mà nàng liền cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Mở cửa, Cố Thấm Phong liếc nhìn Đường Quân Hạo sau lưng mình, trong lòng lạnh lẽo thở dài, vẫn là cho phép hắn đi theo lên.
"Vợ, một mình em ở bên này không phải quá thuận tiện, không bằng chuyển đến chỗ anh bên kia đi." - Đường Quân Hạo nắm hờ bờ vai của nàng, mặt mày thân thiết đỡ nàng ngồi vào ghế sa lông - "Như vậy anh có thể chăm sóc cho em tốt hơn."
Cố Thấm Phong liếc nhìn chìa khóa ném tới trên khay trà, mang theo trào phúng nói, "Anh không phải cũng không ở bên kia sao, chỉ là lúc đi với em thì mới đến nơi ấy mà thôi. Đã như vậy, sau này em vẫn là ở đó một mình?" - Đường Quân Hạo điểm tính toán nhỏ nhặt này, làm sao nàng có thể không biết?
Đường Quân Hạo biểu hiện cứng ngắc một hổi, rất nhanh khôi phục lại như cũ, hắn ôm Cố Thấm Phong lấy lòng nói, "Nhưng là bên kia dù sao cũng là nơi mà anh thường đến, có em ở đấy khẳng định số lần anh quay về càng nhiều hơn một chút rồi."
Nói cho cùng, nơi đó chỉ là một nơi dừng chân tạm thời, Cố Thấm Phong cười không đáp. Đường Quân Hạo thẳng tắp nhìn gò má của nàng, da thịt trắng bạch lộ ra mấy phần bệnh lý của nàng, rõ ràng là giống như một người phụ nữ nhu nhược, nhưng lúc cần thì so với đàn ông còn kiên cường hơn. Hắn là yêu thích phụ nữ chuyên đi lấy lòng mình, Cố Thấm Phong có tự tôn của một người phụ nữ như vậy, càng xứng đáng để hắn lấy về.
Đường Quân Hạo xoay mặt nàng qua hôn lên một cái, động tác không chút nào ôn nhu, tay cũng không có một điểm an phận. Cố Thấm Phong cơ hồ là đem hết sức lực toàn thân mới có thể đẩy Đường Quân Hạo ra, sắc mặt của nàng càng suy yếu, dù chỉ là một động tác này đã làm nàng thở đến lợi hại.
Nàng chống tay lên tay vịn ghế sa lông mà đứng lên, tầm mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào người bị mình đẩy ngã suýt nữa va vào bàn trà. Đường Quân Hạo một tay vịn bàn trà đứng lên, tâm tình không vui từ từ phủ đầy con mắt của hắn, biểu lộ rõ ràng hắn đang tức giận, "Cô làm cái gì vậy?!"
"Em không muốn." - Cố Thấm Phong lạnh nhạt nói, giữa lông mày của nàng nhăn lại biểu hiện nàng có cỡ nào không muốn.
"Cố Thấm Phong, cô biết thân phận của mình bây giờ là gì không?" - Cảm xúc trong lòng Đường Quân Hạo nghẹn lại hồi lâu trước đó, bị thái độ hờ hững của Cố Thấm Phong làm cho ngọn lửa đang nhen nhóm gần như nổ tung - "Cô là bạn gái của tôi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ đính hôn, sau đó sẽ kết hôn, cô luôn như vậy không cho tôi chạm vào, nói nghe được sao!?"
Số lần Cố Thấm Phong từ chối hắn, hắn dùng mười ngón tay của chính mình cũng không đủ để đếm. Hắn đã quên mất lần thứ nhất nàng từ chối là phát sinh ở nơi nào, ở bên ngoài đoạt được quá nhiều, cho đến bây giờ người từ chối hắn lại chính là bạn gái của hắn, mà bên ngoài những người phụ nữ kia là cầu xin hắn lên giường.
"Điều này có gì không tốt, em muốn để lần đầu tiên cho đêm tân hôn là có lỗi sao?" - Cố Thấm Phong dựa vào lí lẽ biện luận, không chút nào vì thân thể của mình đang không khỏe mà im hơi lặng tiếng.
"Có cái gì tốt mà giữ lại, ngược lại chúng ta sớm muộn cũng sẽ kết hôn, sớm một chút có quan hệ gì, hơn nữa anh là đàn ông, anh là có nhu cầu, em là bạn gái của anh, cũng sắp trở thành vợ anh, tại sao không thể thông tình đạt lý một chút đây?" - Đường Quân Hạo chính là không hiểu, hắn là người sẽ cùng với nàng kết hôn, chuyện nhất định sau này sẽ xảy ra, vậy thì tại sao không thể làm sớm một chút?
Đây là lần đầu tiên cả hai người đem chuyện này ra mà làm thành đề tài tranh luận, từ trước Đường Quân Hạo là một lần, hai lần, đều là nhẫn nhịn trôi qua, thời gian dài hắn cũng là ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ việc kết hôn cũng là ván đã đóng thuyền, nàng còn đang rụt rè cái gì?
"Em không thông tình đạt lý à?" - Trong đôi mắt của Cố Thấm Phong như là phủ kín một tầng băng, khiến cả người nàng đều phát lạnh, độ cong của khóe môi nâng lên, nhưng trái lại đặc biệt ôn hòa không tức giận - "Nhu cầu không phải chỉ là một mình anh có, người người đều có, tại sao đến lượt anh thì lại không thể nhẫn đây?"
"Em là vợ tương lai của anh, tại sao anh lại phải nhẫn?" - Đường Quân Hạo không cam lòng yếu thế phản bác.
"Anh làm sao biết?" - Cố Thấm Phong không suy nghĩ nhiều nói tiếp - "Anh làm sao biết, chúng ta nhất định sẽ kết hôn?" - Lời này cùng với thái độ hờ hững của nàng làm cho trong lòng của Đường Quân Hạo vang lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt nhất.
"Em đây là ý gì?" - Hắn mắt không chớp nhìn Cố Thấm Phong, trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng đến, bỗng nhiên cười nói - "Làm sao, đối với Trình An Dịch có hảo cảm rồi à?"
Hắn không nghĩ ra được lý do bất kì nào có thể uy hiếp được mình, chỉ có duy nhất ngày hôm nay dáng dấp ôn nhã của Trình An Dịch mà thôi, còn có Cố Thấm Phong tuy là đáp lễ nhưng không có hiện ra nụ cười lạnh nhạt.
Cố Thấm Phong mỉm cười yếu ớt, không nhìn ra có cái gì bất mãn, chỉ là từng bước một đi đến mở cửa, "Anh có thể đi rồi, chờ anh nghĩ rõ ràng, chúng ta bàn lại."
Quay về tính chất sự việc cùng với thân phận của Cố Thấm Phong, Đường Quân Hạo không có cách nào có thể chèn ép được nàng. Hắn không cam tâm, nhưng chỉ có thể hừ một tiếng nặng nề rồi đẩy cửa mà đi.
Đường Quân Hạo vừa đi, sự mệt mỏi của nàng liền bành trường như nước lũ, tay chân giống như đeo đầy chì nặng, thực sự lúc chống đỡ lại Đường Quân Hạo, sức mạnh nàng dùng trong khoảnh khắc đó gần như là toàn bộ.
Nàng không muốn trở thành một người sống vì người khác, ở trước mắt họ đều là mang lên một bộ áo giáp nặng nề. Nàng muốn làm việc mà mình muốn làm, từ chối việc mà mình không muốn tiếp nhận.
Cố Thấm Phong nằm co rúc thân thể ở ghế sa lông, sức mạnh mở hai mắt ra cũng đều không có. Nàng không dám đem sự uể oải cùng mệt mỏi của mình nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Úc Uyển Ương. Nàng sợ sệt sau khi mình nói xong, bản thân vốn đã không có nhiều kiên trì sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ sau khi Úc Uyển Ương biết. Nhưng những điều này, đến cuối cùng thì, có người nào là có thể hiểu được nàng hay không?
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Một bên muốn ly hôn, một bên muốn chia tay. Chung thái tử gia cùng Đường đại thiếu gia hiện nay đều là thích bị ăn đòn. Thư lão bản tự tay mình thu thập, cặp đôi phụ bên này thì chính là Trầm đại tiểu thư xuất mã a.
Chương sau quay về Thư lão bản cùng Tiểu Úc muội muội.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Tác giả này mới viết thêm bộ Nhất Niệm Thành Kỳ, cũng kiểu kiểu như Năm tháng còn lại với Đào lý bất ngôn, dì cháu đồ, thích chết đi được, mà mình đang ôm bộ này, không biết khi nào mới xong bộ này nữa. Mình thích kiểu cách tuổi như vậy, có ai thích giống mình không?