Đang ngồi tại đây phần lớn là học sinh của 211, nhưng không có ai là tốt nghiệp chính quy từ khoa máy tính của Thanh Đại cả, huống hồ người ta mới có hai mươi đã tốt nghiệp. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngoại trừ sự kinh ngạc, trong phút chốc thật sự không biết nên nói điều gì. Mạnh Thần cũng vô cùng sửng sốt, miệng hình chữ “o”, mãi không ngậm được vào, rồi anh ta lại quay sang nhìn vị lão đại bên cạnh mình đang dửng dưng uống rượu.
Từ Gia Diễn nhấp ngụm rượu chát, người lại dựa vào ghế, hơi nhấc tay trên bàn, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, tạo thành một vòng, xoay xoay trong tay… Mạnh Thần biết, đó là biểu hiện phiền lòng của lão đại, trong lòng cứ giả vờ như không có chuyện gì —–
Trầm Tinh Châu dường như cảm thấy còn chưa đủ chấn động, vì thế anh ta ném tiếp ra một câu, “Trạng nguyên khoa học tự nhiên 7 năm của thành phố Nhã Giang, mấy người cho là người đó ăn chay à? Lúc cô ấy mười bảy tuổi, đã thiết kế ra một phần mềm an toàn thông tin, đăng kí độc quyền, còn như đám người trẻ con miêng còn hôi sữa như mấy người, mười bảy tuổi chắc vẫn còn đang cày game ngày đêm nhỉ?”
F*ck!
…
Trong lòng mọi người yên lặng: Ánh mắt của thái tử gia anh đây công nhận độc thật, ra tay một lần là thu được hai báu vật lớn như vậy.
Trong căn phòng mọi người xôn xao, ai nấy cũng ngạc nhiên với tuổi tác cũng như trình độ học vấn của cô, kinh ngạc hơn là cô ấy có một lý lịch đầy kiêu ngạo như vậy nhưng khi đối mặt với những lời đồn đại nhảm nhí cũng không đỏ mặt giải thích, rất dửng dưng, nếu đổi lại là bọn họ, đã sớm huênh hoang tự đắc từ lâu rồi.
Một cô gái trẻ mới chớm hai mươi, lại lạnh nhạt đến mức khiến người khác khó hiểu.
Ném xong hai quả bom, Trầm Tinh Châu bây giờ mới cảm thấy hài lòng, cầm ly rượu trước mặt, giơ cao, giọng đầy khí thế: “Cạn một ly, vì nhân viên mới của chúng ta, cũng là vì Quang Thế, vì Pot – anh em tốt của tôi, cũng là vì trận đấu giải công khai tháng sau.”
Mọi người ai nấy đều nhấp một ngụm nhỏ, chỉ riêng Tô Trản thoải mái tu một hơi cạn sạch.
Lúc cô quay ra, mọi người trên bàn đều nhìn cô, trên mặt viết chữ to tướng — phí của trời, chỉ có Từ Gia Diễn là cười cười, đây thì thấm vào đâu?! Cô gái này đứng trên ban công nhà anh, còn uống hẳn một chai đây này! Nếu như anh không nhìn lầm, đó chính là Burgundy của đế chế La Mã.
Thịnh Thiên Vi kéo tay cô: “Rượu đỏ này tác dụng chậm nhưng nhiều, bà uống như thế dễ say lắm đó.”
Mọi người: Ôi—— học đòi thế cũng chỉ là học đòi, hình như cuộc sống cũng có vẻ chỉ tầm thường thôi, ông trời dù sao cũng vẫn còn rất công bằng.
….
Tô Trản cảm thấy gần đây bản thân cô có chút xui xẻo, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy người khác nói xấu mình, lúc cô chuẩn bị đi vệ sinh, ở cửa nghe thấy hai cô đồng nghiệp ở bên bồn rửa tay bàn tán về mình. Cuộc sống này, phụ nữ đối với phụ nữ lúc nào cũng đầy ác ý. Hai người họ nhìn về gương vừa tranh thủ trang điểm lại, vừa ác ý nói xấu cô:
“Sơ yếu lý lịch ngon thì có ích gì chứ, một chút gia giáo cũng không có.”
Son tô được một nửa, cô ả lấy xuống, “Không biết là toàn thân hàng hiệu đó là mua hàng fake ở chợ nào nữa, cứ làm như là thật ấy.”
Cô kia dường như trang điểm xong rồi, cất đồ nghề vào trong túi xách, nói chắc như đinh đóng cột: “Nhãn hiệu kia của con nhỏ đó tôi nhìn phát là biết giả rồi, nhìn xù xì thôi rồi.”
Tô Trản cúi đầu liếc nhìn chiếc váy của mình, trông xù xì lắm à?
Không phải là chỉ có chút hơi cổ lỗ sĩ thôi sao?
Rất lâu rồi cô không đi mua sắm, cái này mua từ năm ngoái hay năm trước nữa, cô cũng không nhớ rõ nữa.
“Tôi nghe nói, con nhỏ đó sau khi tốt nghiệp làm ở Bắc Tầm một năm rồi, nếu thật sự ngon như thế, sao còn quay lại đây, sớm ở bên đó châm đất bén rễ rồi chứ?”
“Không chịu được khổ chứ sao, cái vẻ thanh tao của cô ả thì chẳng lẫn vào đâu được, chắc là bị đàn ông bỏ mới quay về đây lánh nạn chứ gì?”
“Hơn nữa, đàn ông không phải là thích người như thế sao? Bề ngoài thì đứng đắn đàng hoàng, con nhà lương thiện tử tế, bên trong thì ai mà biết được.”
Hai người nói xong, cảm thấy vô cùng sung sướng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài. Tô Trản cả kinh, vội vàng quay người rời đi, như thể cô đang có tật giật mình cái gì đó. Thế mà Thịnh Thiên Vi không biết từ lúc nào từ đằng sau nhảy ra, kéo cô, không để cho cô đi, chắn giữa hành lang phòng vệ sinh, trực tiếp cản đường hai cô đồng nghiệp kia.
….
Bên trong phòng bao, đám đàn ông uống rượu khí thế bừng bừng, oản tù tì oản tù tì, tu rượu lại tu rượu, chơi oản tù tì phạt rượu… Từ Gia Diễn cất chiếc áo lông đen ở ghế sau lưng, trên người anh áo, quần, giày đều là màu đen, người nhàn tản dựa vào ghế, câu được câu không trò chuyện với Thảm Tinh Châu.
Bỗng nhiên, có một người mở cửa phòng, kếu lớn vào bên trong: “Đừng đùa nữa! Vương Lệ Mẫn các cô ấy đánh nhau rồi?!”
Trong nháy mắt cả căn phòng im lặng, hết thảy đều ra cửa nhìn, hỏa hoạn vẫn còn ngẩn ra làm gì nữa, Trầm Tinh Châu đi đầu hỏi lại, “Đánh với ai?”
Người nọ la lên: “Đánh với hai cô gái mới tới, mặt Tô Trản bị cào xây xước hết rồi!
F*ck ——
….
Tình huống bên này vô cùng hỗn loạn, trước cửa nhà vệ sinh đứng đầy một đám ‘cắn hạt dưa xem náo nhiệt’.
Thịnh Thiên Vi không phải là lần một lần hai nghe các cô đó nói mấy lời này, ở công ty nghe nhiều lắm rồi, khó nghe hơn bẩn thỉu hơn cũng có rồi, cô nghe qua cả rồi. Rõ ràng cùng là phụ nữ với nhau, sao có thể bóp méo đơm đặt về người khác như vậy, ban đầu cô cũng không có ý định nhúng tay vào, nhưng hai cái cô đồng nghiệp này thật quá đáng, nói xấu sau lưng người khác bị bắt tại trận, để cho các cô này xin lỗi, còn bày ra cái vẻ mặt “cây ngay không sợ chết đứng”, “con mẹ nó thách chúng mày làm gì được bà đây đấy”.
Vương Mẫn Lệ là nhân viên phòng quản lý tài chính, sao có thể để con nhóc mới tới này ngồi trên đầu mình được, ra một đòn phủ đầu, nói: “Tiền bối nói các cô có mấy câu thì làm sao? Chút vặt vãnh này mà còn không chịu được, vậy thì đừng đi làm nữa, ở nhà làm công chúa nhỏ chờ người ta cung phụng đi.” Cô kia ở sau lưng kéo tay cô ả, tỏ ý cô ả đừng nói thêm nữa, Tô Trản thì còn được, chứ bối cảnh nhà Thịnh Thiên Vi này không đơn giản đâu.
Nhưng Vương Mẫn Lệ này là ai cơ chứ, làm ăn ở thành phố Nhã Giang này bao năm như vậy, bối cảnh gia đình cũng khấm khá, từ bé đã được nuông chiều, chưa biết sợ là gì, muốn nói gì thì cứ nói ra thôi.
Dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu, làm chuyện sai còn định ra oai.
Thịnh Thiên Vi làm sao chịu thua được, vung tay lên là một cái tát.
Cái này giống như tín hiệu mở đầu cuộc chiến, một cái tát này, giống như kéo vang kèn hiệu chiến đấu, Tô Trản đối với chuyện đánh nhau cũng không có nhiều kinh nghiệm, chỉ biết là phải hỗ trợ cho Thịnh Thiên Vi, không thể để cho hai người kia được nước lấn tới được, bên ngoài mà thượng là khuyên chiếc, để Thịnh Thiên Vi đứng phía sau mình, bốn người tranh chấp chung một chỗ, ai còn quản đám người tốp năm tụm ba kia làm gì nữa, nhân lúc đương loạn, gót giày cao của Tô Trản mạnh mẽ đạp mấy phát vào Vương Mẫn Lệ như để hả giận.
Thời điểm đám đàn ông chạy tới nơi, bốn người đã đánh nhau hăng lắm rồi, Thịnh Thiên Vi vừa giẫm vừa đạp Vương Mẫn Lệ, Tô Trản ngăn Thịnh Thiên Vi ở phía sau mình, Vương Mẫn Lệ đưa tay muốn túm tóc Thịnh Thiên Vi, kéo một cái, ai ngờ là kéo phải tóc của Tô Trản, da đầu bị kéo đau kinh khủng, cô đau đến mức phải kêu lên.
Cả đám đàn ông vội vã xông lên.
Trầm Tinh Châu chủ trì đại cục, tay ngăn giữa Tô Trản và Vương Mẫn Lệ, tức giận: “Các cô làm cái gì thế??! Đẹp mặt nhỉ?”
Dương Thụ kéo Thịnh Thiên Vi, mấy người khác cũng kéo Vương Mẫn lệ cùng cô đồng nghiệp còn lại.
Tô Trản cảm giác sau lưng có đôi tay kéo mình, Vương Mẫn Lệ bên kia cũng bị kéo đi rồi, cả đám bốn người tách nhau ra, Tô Trản hơi lảo đảo, ngã vào một vòm ngực thật chắc, cả đầu ngã dụi vào, cô xoay trán đứng lên, Từ Gia Diễn từ cao nhìn xuống cô, “Em đúng thật là….”
Thật là làm sao?
Tô Trản giờ phút này không còn tâm tình bắt chuyện cùng anh nữa, hơn nữa, ở trước mặt nhiều người, không phải anh muốn giả vờ không có quen biết với cô hay sao, tới kéo cô làm gì?
Cô hất một cái tay, bỏ tay của anh ra.
Từ Gia Diễn hơi mỉm cười, lại đút tay vào trong túi quần
Thịnh Thiên Vi đang tường trình lại sự việc, Trầm Tinh Châu biết rõ ngọn nguồn, đều là mấy câu nói vớ vẩn của đám đàn bà con gái, đàn ông như anh ta cũng không nên nhúng tay, chỉ phê bình vài ba câu cho có lệ, khuyên nhủ, Vương Mẫn Lệ là người nào, anh ta quá rõ rồi, rất có năng lực, chỉ là hơi lắm chuyện, thích tám lại hay nói linh tinh, nhưng quả thật năng lực làm việc không tệ, nếu không cô ta cũng không được giữ lại công ty lâu như vậy.
Cũng hết lần này tới lần khác đụng vào con tiểu hổ Thịnh Thiên Vi này, người mới như thế ai dám cùng cô nhóc này ra mặt cãi cọ chứ.
Thái tử gia đã lên tiếng, không ai dám tiếp tục náo loạn nữa, cái ông Trầm Tinh Châu này, nói một lần mà không nghe, lần thứ hai mặc kệ năng lực như thế nào cũng đuổi thẳng cổ ra khỏi công ty, thích đi đâu thăng chức thì tìm chỗ đó mà thăng đi.
Chuyện xảy ra, mọi người chẳng còn hứng ăn uống nữa, về phòng thu dọn đồ đạc, tất cả về nhà nghỉ.
Thịnh Thiên Vi cũng hơi quá chén, Dương Thụ đỡ cô ra khỏi nhà hàng rồi dè dặt đỡ cô lên taxi, bản thân cũng ngồi lên, những người còn lại cũng mỗi người một ngả, lúc Tô Trản đi vệ sinh hút một điếu thuốc quay lại, nhận ra mọi người đều đi hết cả, chỉ còn mỗi Trầm Tinh Châu ở lại thanh toán, cô vắt khô nước trong tay, hỏi: “Mọi người đâu hết rồi anh?”
Trầm Tinh Châu cất thẻ vào túi, quay đầu nhìn cô: “Về rồi, còn em, giờ em về bằng cách nào?”
“Thiên Vi cũng đi ạ?”
Trầm Tinh Châu dựa người vào quầy tính tiền, châm điếu thuốc: “Đi rồi, được Dương Thụ đỡ, nhà em ở đâu? Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu ạ, nhà em cũng gần đây, em tự đi về được, ăn xong đi tản bộ một chút cũng không sao.”
Trầm Tinh Châu còn bận đi đón người, cúi đầu nhìn, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh ta cũng không kiên trì thêm, “Được rồi, vậy em đi đường cẩn thận đấy.”
Nói xong, anh ta quay lại nhìn cô một cái, vung vẩy chìa khóa xe đi ra khỏi nhà hàng.
Lúc Trầm Tinh Châu ngồi trong xe nổ máy, còn vẫy tay với Tô Trản ở cửa nhà hàng một cái, Tô Trản xách túi, cũng vẫy tay với anh ta một cái, sau đó chiếc xe hất bụi mà đi.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng còi chói tai.
Ngắn ngủi nhưng chói.
Cô quay đầu lại, trước cửa nhà hàng đậu một chiếc xe ô tô bảo mẫu màu đen, màn đêm đen kịt khiến cô không nhìn rõ được người ngồi trong là ai.
Thấy cô đứng bất động, người nọ dường như mất kiên nhẫn, nhấn hai tiếng còi nữa.
Tô Trản đi tới, cửa kính chiếc xe mở toang, cô cúi người vào bên trong tìm.
Từ Gia Diễn dựa người vào ghế sau vô lăng, một tay cầm lái, tay kia rảnh rỗi đặt lên thành xe, áo khoác bị anh ném ra đằng sau, trong xe chỉ có mình anh.
Anh liếc nhìn cô, còn không để cho anh kịp lên tiếng, cô đã tự động mở cửa rồi nhảy phốc lên xe, ngồi yên vị, đặt túi xách ở trước ngực, “Anh chưa về cơ à?”
Từ Gia Diễn rút tay bên ngoài vào, nâng cửa kính, từ từ nổ máy, cúi đầu bật chút điều hòa, ừ một tiếng thật bé.
Tô Trản vui hẳn lên, “Đợi em à?”
Mặc dù trên mặt bị thương, trong lòng vẫn thấy ấm áp vô cùng.
Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn mặt cô, gò má bên phải, trên nước da trắng nõn có một vết xước nhỏ, khỗng rõ lắm, bôi ít thuốc hẳn có thể lành sớm.
Anh quay ra chỗ khác, vặn chìa khóa xe, “Thắt dây an toàn vào đi.”
….
Trên xe phát đi phát lại một bài hát, đó là gala “Lòng bé con đuổi theo giấc mộng”
Vừa mới lên đèn, phong cảnh bên đường vội vã lướt qua, đèn đường đã sớm sáng lên, từ trong xe nhìn ra, từng vầng sáng màu trắng, như sao lóe lên trên nền trời.
Từ Gia Diễn lái xe hết sức nghiêm túc, không nói một câu nào, cũng không ba lăng nhăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, một tay cầm vô lăng, cánh tay kia đặt bên bệ cửa, không nhanh không chậm lái đi trên đường.
Xe dừng lại ở một ngã tư.
Từ Gia Diễn đạp phanh xe cho xe chậm rãi dừng lại, một bên tháo dây an toàn một bên nói với cô: “Chờ anh một chút, anh đi mua gói thuốc lá.”
Tô Trản vâng một tiếng, ngoan ngoan gật đầu
Chờ tới lúc anh quay lại, trong tay cầm một chai cồn màu đỏ với mấy miếng bông gòn, đóng cửa xe, đưa đống đồ cho cô, “Em xử lý vết thương đi.”
Tô Trản cầm chai cồn trong lòng lên, “Không có gương, em không nhìn thấy.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, im lặng một hồi, khẽ gật đầu: “Em đưa anh.”
Tô Trản vội đưa đống đồ cho anh.
Anh với tay nhận lấy, lúc tay chạm tới da cô, thấy lạnh như băng, anh tỉnh bơ rút một miếng bông gòn, mở nắp lọ cồn ra, đổ một chút vào miếng bông, cả người quay sang phía cô, “Em quay qua đây.”
Nghe câu này, Tô Trản giống như con mãnh thú nhỏ bị kích động bật sang bên một cái quên cả mình đang cài dây an toàn, cà người bị dây kéo trở lại, ấn vào ghế ngồi.
Từ Gia Diễn buồn cười, nhắc nhở cô: “Sao em xúc động thế? Dây an toàn kìa.”
Tô Trản tháo nó ra, lại quay sang bên lần nữa.
Người anh cũng hơi rướn về phía trước, cầm miếng bông gòn, chấm từng chấm trên chỗ đau của cô, vết thương bị hở, dính cồn, vừa lạnh vừa đau đớn, cô nhíu mày, giọng run run, “Anh nhẹ tay chút đi.”
Không nói còn đỡ, nói xong tay anh còn dùng sức hơn, ấn một cái rõ đau trên mặt cô, “Đáng đời.”
Tô Trản đau đến xuýt xoa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau, ngả về sau để tránh, Từ Gia Diễn mắng cô: “Tránh cái gì mà tránh, có thích nhiễm trùng không?”
Tô Trản: “Anh không nhẹ tay một chút được à?”
Từ Gia Diễn nheo mắt: “Anh để cho em nhớ lâu hơn chút”
“…”
“…A. đau chết luôn.”
Anh tức giận: “Em kêu be bé thôi xem nào! Người không biết còn tưởng anh làm gì em đấy?!”
“Đau lắm mà ”
“Vậy thì chịu đựng đi! Có muốn về nhà không thì bảo?”
Từ Gia Diễn không còn kiên nhẫn, dứt khoát đặt lọ cồn lên trên bệ xe, nghiêng người tiến tới, một tay cầm miếng bông gòn, một tay giữ ót cô định kéo cô trở về, nhưng không nghĩ tới Tô Trản trong chớp mắt lại giãy giụa khỏi hai tay của anh, dùng sức đè một cái, cả người bị anh lôi đến trước mặt.
Thiếu chút nữa là đâm vào nhau rồi, may mà anh kịp dừng lại, một cm nữa thôi là môi hai người dính vào nhau rồi.
Cô gái nhỏ si mê ngắm gương mặt anh, đôi mắt đen lanh lợi nhìn vào anh, hoàn toàn không phản kháng nữa, cả thế giới yên lặng, chỉ có tiếng CD trong xe vẫn còn vang vọng.
Anh cũng nhìn cô, hai người cùng nhìn chằm chằm vào đối phương, chóp mũi cách nhau một cm, hơi thở như quấn quít chung một chỗ.
Từ Gia Diễn cúi đầu xuống, thu hồi tầm mắt, tỉnh bơ lui về phía sau, tiếp tục chấm chấm cho cô, “Thuốc thượng hạng đấy đừng có lãng phí…”
“Chụt——-”
Tô Trản ngước mặt, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi của anh, rồi quay ngay về vị trí cũ, thấy anh mở to mắt bất động, miếng bông gòn cũng dừng trong không trung, cô cười cười được như ý nguyện nhìn anh, giống như đứa trẻ muốn được ăn kẹo bấy lâu nay đã thỏa tâm nguyện, “Mau chấm cho em đi này —–”
Thế quái nào mà bài hát đến đoạn này?
Nếu phải sống tạm bợ lay lắt, không bằng cứ bùng cháy thỏa thích đi!