Tô Trản cũng ngoan ngoãn theo sau, không quên đem cả vali.
Vừa vào đến cửa, Tô Trản mới nhận ra, đại thần hình như nổi giận rồi, mặc kệ cô nửa tiếng đồng hồ, để cô ngồi nhàm chán trên sofa xem ti vi, bụng so tài so sức với anh, xem anh có thể bơ được bao lâu nào.
Từ Gia Diễn thật ra lại không cố ý lạnh nhạt thờ ơ với cô, mới vừa lúc anh thay quần áo thì nhận được một cuộc điện thoại, ý muốn anh mở một cuộc họp video call, anh vừa online đã bị mấy vị tuyển thủ người Đan Mạnh bâu lấy bàn đi bàn lại những kĩ thuật mới của LOL đến mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, anh phải dùng tiếng Anh đã kết thúc cuộc họp này: ” Xin lỗi các vị, tôi còn có chút chuyện riêng, đi trước.”
Chờ đến khi anh đi ra, cô gái nhỏ đã mất tăm, hành lý cũng không còn ở đây.
Từ Gia Diễn gõ cửa ba lần, Tô Trản mới chậm rãi trùm khăn tắm ra mở cửa, khăn tắm quấn quanh từ ngực, xuống đến bắp đùi, bên trong chân trần, ở chỗ nối tiếp ngực, lồ lộ ra một cái khe sâu hoắm.
Cô gái nhỏ dựa người vào cửa, cười nói: “Anh xong rồi hả? Em chờ anh lâu quá nên về nhà tắm rửa trước.”
Tầm mắt của Từ Gia Diễn từ ngực cô nàng nhìn qua chỗ khác, đụng phải mắt cô, anh lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào đi.”
Tô Trản lại nhất định không để cho anh có cơ hội giáo huấn mình, “Thật là mệt quá đi, có chuyện gì anh nói luôn ở chỗ này được không?”
Anh hơi cười, nhìn rất lưu manh:” Em nhất định muốn mặc như thế này và cùng một người đàn ông nói chuyện trước cửa giữa lúc nửa đêm nửa hôm à?”
Cô đề nghị: “Anh có thể đi vào trong mà.”
Từ Gia Diễn xưa nay đã quyết là làm, điều này không cần bàn cãi, dù cô bây giờ có lấy lòng hay nhận lỗi, chuyện cần giáo huấn vẫn phải giáo huấn, huống chi cô gái này ngang bướng, tới bây giờ cũng đã chịu cúi đầu đâu.
Tô Trản kéo Từ Gia Diễn vào, cô thử nắm lấy tay anh, thấy anh không có phản kháng gì, nên to gan kéo tay.
Cô kéo anh đi tới sofa rồi ngồi xuống. Trên sofa còn bày ngổn ngang đống quần áo lót mới của cô. Đối với quần áo bên trong Tô Trản rất chú trọng, phẩm chất, nguyên liệu vải, kiểu dáng, mỗi thứ đều là tốn công tốn sức lựa chọn mới có được. Vài năm trước, Tô Minh Triều toàn đi tìm các mẫu thiết kế đồ lót ở nước ngoài rồi theo số đo của cô mà may, sau khi Tô Minh Triều đi, cô phải tự mua, mới đầu không biết đều mua phải hàng không tốt, càng mua càng quen, cô bắt đầu chú trọng tới kiểu dáng, ví dụ như kiểu trơn, kiểu ren,…
Cũng như giờ phút này thứ đó vứt trên sofa, màu đen, cấm kị, thần bí và cám dỗ…
Cô vội vàng thu nó lại, ném vào giường bên trong phòng ngủ, rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Từ Gia Diễn.
Từ Gia Diễn cũng không khách khí, anh lười biếng dựa người vào sofa, quay đầu nhìn cô cười rồi hỏi, “Em không cần thay quần áo à?”
Cô trở về phòng thay một chiếc váy dài có thắt lưng, màu đen rồi đi ra.
Từ Gia Diễn quay mặt, mỉm cười, đợi cô đi tới bên cạnh mình, kéo váy ngồi xuống, anh đột nhiên đưa tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình. Tô Trản ngã vào lòng anh, thuận thế ôm cổ, anh kéo cô xuống, đầu vùi vào hai chiếc xương quai xanh, cười mỉa mai: “Tim em đập nhanh nhỉ.”
Tim của Tô Trản sắp rơi ra ngoài tới nơi, cô đâu có kinh nghiệm chính thức hôn môi ai bao giờ, lần đầu tiên bị người đàn ông mình thích ôm kiểu này, cả người cô đã nhũn cả ra rồi.
Anh hơi nhích vào trong, hơi thở phả vào chiếc xương quai xanh nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng như có như không lướt qua, một chút lại một chút, nhẹ nhàng va chạm, anh nói: “Người em cũng nóng nhỉ.”
Cô cảm thấy mình đang nóng bừng lên.
Câu nói kia thật là đúng, đàn ông chính là lười chơi đùa với mày thôi, nếu thật sự chơi đùa với mày, thì mày chẳng làm được trò gì cả.
Từ Gia Diễn lôi cô gái nhỏ từ trong ngực mình ra, giọng khôi phục sự lạnh lùng vốn có: “Cho em hai phút giải thích chuyện tối hôm qua.”
Tô Trản lấy lại lý trí, biết được tên này là cố ý, cố ý trêu mình, sau đó cô lạnh nhạt trả lời, “Thiên Vi lúc ở trên xe đã giải thích rõ ràng như nào, thì là như thế thôi.”
“Hử?”
Anh dựa lưng vào sofa, Tô Trản ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, “Anh tức giận à?”
“Có một chút.” Anh gật đầu.
“Bởi vì em à?”
Anh kéo tay Tô Trản từ trên cổ mình xuống, đáp: “Các em sẽ gây phiền toái cho anh, hiểu không?”
“Thật xin lỗi.” Cô nói xin lỗi.
Anh nhíu mày, thật lợi hại, chỉ một câu nói ấy thôi mà làm cho cơn tức trong lòng anh hạ xuống bao nhiêu.
“Còn gì nữa không?”
“Em thích anh.” Cô lại lần nữa ôm lấy cổ anh.
Anh tỉnh bơ, chỉ thấy có chút mềm lòng, rốt cuộc vẫn không quên chỉ trích: “Sau này đừng có cùng Thịnh Thiên Vi làm liều cái gì đấy, thế giới của đàn ông, các em đừng nên tham gia làm loạn, nghe không?”
Hai người lại nói chuyện một hồi, Từ Gia Diễn nhận một cuộc điện thoại, phải đi về.
Tô Trản ở cửa ôm anh, kêu tên anh khe khẽ: “Từ Gia Diễn.”
Anh ừ một tiếng.
Cô gái nhỏ ở trong ngực anh, nép mặt, “Anh hôn em một cái đi, hình như anh chưa từng hôn em.”
Anh cúi người thấp xuống, Tô Trản ngẩng mặt cao hơn, nhắm hai mắt lại, chờ anh đặt xuống một nụ hôn sâu.
Anh cúi xuống hai gò má, lướt qua vành tai, thở ra, giọng chậm rãi: “Không phải bảo chờ kết thúc đấu giải à, con khỉ nhà em gấp cái gì?”
Gấp gấp tất nhiên là muốn anh rồi.
“Anh không muốn à?”
Anh lại cố tình trêu cô, “Không phải là đặc biệt muốn —-”
Cô làm bộ đóng cửa, bị tay anh cản lại, “Tô Trản.”
Cô sừng cồ lên: “Chuyện gì nữa?”
Từ Gia Diễn cười, “Ngày mai anh chờ em ăn cơm tối nhé?”
“Không rảnh, không chắc có thời gian, và cũng không phải ‘đặc biệt’ muốn cùng ăn với anh.”
Từ Gia Diễn bật cười, “Này, anh đùa chút thôi mà.”
Tô Trản không chút nể mặt đóng sầm cửa lại.
Tô Trản này chính là như vậy, lúc thoải mái thì rất thoái mải, lúc khó chịu thì cũng biết mặt ngay.
Lúc thích anh thì nhìn anh chỗ nào cũng tốt, có tìm cả ngày cũng chẳng ra lỗi, từng giây từng phút đều không đợi được mà muốn gặp anh, đã là thời đại nam nữ bình đẳng rồi, các cô gái cân gì phải đặt thấp vị thế của mình đến vậy?
Quả thật cô bị cái câu “không phải đặc biệt muốn” kia của Từ Gia Diễn làm tức giận.
Nhưng cô lại cảm thấy để đàn ông mở miệng nói thích cô, thật đúng là khó khăn.
Dù sao tạm thời cô cũng không nên chủ động đi tìm anh!
Từ Gia Diễn dựa vào tường đứng một chốc, vừa kịp lúc, Mạnh Thần gọi điện tới, giục anh nhanh chóng online, anh thuận miệng hỏi một câu: “Cậu cùng bạn gái cãi nhau bao giờ chưa?”
Mạnh Thần nổi khùng: “Này anh đừng làm nhục người ta, em là chó độc thân đấy.”
Từ Gia Diễn tay day huyệt thái dương: “Thế bạn gái cũ thì sao?”
Mạnh Thần cảm thấy tối nay lão đại mẹ nó thật là kì quái, nhưng anh ta vẫn theo đúng sự thật mà trả lời: ‘Suốt ngày cãi nhau ấy, không thế làm sao chia tay được?”
“Trở mặt nhanh hơn cả lật sách?”
Nói đến điểm này, tất nhiên là Mạnh Thần giàu kinh nghiệm: “Nhanh, giây trước còn ôm mình kêu chồng ơi, phút sau đã bảo mình cút đi rồi.”
Anh kiên nhẫn phân tích: “Nói lời cô ấy không thích nghe à?”
“Thế thì nhiều lắm, có thể vì một bộ phim cũng bảo em cút đi, thua bóng cũng bảo em cút đi, cũng có thể vì một câu nói không hợp cũng đuổi em đi, em chưa rửa chân cũng bắt em cút nhé, nói chung nhiều lí do lắm, hôm nay thoát, anh cũng không thể biết được hôm sau sẽ xảy ra cái gì!”
Bạn gái cũ của Mạnh Thần quả thật đã như thế, một câu không hợp sẽ bảo anh biến đi, đến lúc anh biến đi thật xa, cô nàng lại muốn anh quay trở về, gom sức lực ngày ngày đến nhà anh ta nằm vùng, thấy anh là lại nhào vào lòng, nào khóc nào sụt sịt nào lau nước mũi, mấy lần đầu còn có thể nhớ đến tình xưa mà an ủi, về sau thấy phiền quá, nhà cũng không thèm trở về, ngủ luôn tại chỗ của Từ Gia Diễn, từ lần đó chia tay, anh ta liền cự tuyệt với con gái luôn, cự tuyệt loại sinh vật bạn gái này, đánh chết cũng không muốn yêu đương thêm lần nữa.
Bởi vì tâm tư con gái thật thật sự rất khó dò.
Cơ mà Mạnh Thần lại nghĩ, sao tối nay phản ứng của lão đại kỳ lạ thế nhở, “Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
“Tùy tiện hỏi một chút.”
“Quên đi, chắc lại cùng ma nữ nhà bên cãi nhau chứ gì?”
“…”
“Không thể nào, em cảm giác ma nữ kia không giống thế.”
“…”
“Anh thử dỗ dành xem sao đi, dỗ được là tốt, con gái chính là phải dỗ.”
“Đợi kết thúc so tài rồi hãy nói.”
…
Thứ hai, Tô Trản lại quay về Quang Thế, thần trí mơ hồ qua một ngày, Thịnh Thiên Vi đi tới,
“Thái Tử gia mời bữa tối nay ăn chung.”
“Lại ăn chung? Anh ta gần đây thừa tiền à?”
“Nghe nói Tống tiến sĩ vừa giúp một đơn đặt hàng lớn, Thái tử gia phải cảm tạ anh ta, nên đặc biệt mời mọi người cùng nhau ăn cơm.”
“Tông Bách Ngôn?”
“Ừ, đợi tan làm rồi cùng đi nha.”
Mấy hôm nay Tống Bách Ngôn có hai lần gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có thời gian đi ăn cơm không, rồi tiện đi dạo một chút.
Tô Trản vì chuyện ở Lộc Thành nên dứt khoát từ chối, về sau cũng không liên lạc lại nữa.
Cùng lúc đó, Từ Gia Diễn nhẫn được điện thoại của Trầm Tinh Châu.
“Về rồi?”
Từ Gia Diễn đang họp ban huấn luyện: “Ừ.”
Trầm Tinh Châu nói: “Buổi tối tới ăn chung đi.”
“Tối tôi phải huấn luyện, mấy hôm nữa là bán kết rồi.”
Trầm Tinh Châu tiếp tục: “Ông tới đi, để Mạnh Thần coi là được rồi, bữa tối nay ông nhất định phải tới, tôi giới thiệu Bách Ngôn cho ông biết.”
Từ Gia Diễn ngừng một lát, “Tống Bách Ngôn? Còn ai nữa?”
Trầm Tinh Châu lại nói: “Người trong công ty đều ở đây.”
Anh hơi chớp chớp mắt, đáp ứng, “Ở đâu?”
“Để tôi gửi địa chỉ cho, 6 giờ, đừng có tới muộn đấy.”
…
Buổi tối sáu giờ, dưới tầng nhà hàng.
Tống Bách Ngôn từ xa thấy bóng dáng Tô Trản, như kiểu mất hồn mất vía, nhấn còi xe thế nào cô ấy cũng không phản ứng.
Anh ta đậu xe xong liền vội vàng đuổi theo.
“Tô Trản.”
Tô Trản quay đầu, nhận ra anh ta, cười nói: “Tống tiến sĩ à.”
Tống Bách Ngôn xoa xoa đầu cpp, “Vừa từ xa đã nhìn thấy em rồi, kêu em mãi mà không phản ứng, đầu nghĩ gì thế?”
“Thế á? Chắc em không để ý.”
Hai người vừa nói vừa cười sóng đôi bước đi.
Cách mấy giây, Trầm Tinh Châu cùng Từ Gia Diễn từ sau chậm rãi đi tới.
Trầm Tinh Châu nhìn bóng lưng hai người, giọng tấm tắc: “Đừng nói, nhìn qua thật là xứng đôi.”
Từ Gia Diễn hai tay đút túi, ánh mắt đen nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đi trước, một người nhỏ nhắn, một người cao lớn hơi gầy.
Anh không nhịn được, lưỡi lại lướt trong vòm miệng.