Trong khách sạn, Mạnh Thần cùng vài người đều đang xem thi đấu ở phòng Từ Gia Diễn.
Tối nay là trận bán kết trực tiếp CPL vòng thứ hai, tất cả mọi người nằm lăn lộn đủ các tư thế trên ghế salon. Từ Gia Diễn nửa người tựa vào đầu giường, một chân co lại, tay đặt trên đầu gối.
Hai đội vào vòng bán kết theo thứ tự là Younger của Đan Mạch và một đội ở Mỹ.
Thực lực của hai đội cũng suýt soát nhau, hai trận đấu trước đã hoà 1: 1, bắt đầu ván thứ ba, đội Mỹ nhanh chóng giành được chiến công đầu, điểm kinh nghiệm vượt lên mấy trăm, diễn biến như vậy xem ra đội Mỹ có ưu thế cao hơn. ADC của đội Mỹ năm nay hai mươi tuổi, từ mười lăm tuổi đã gia nhập đội, đánh LOL được năm năm, chiến tích vinh quang vô số, đứng top 2 bảng xếp hạng cao thủ trên thế giới, thực lực có, kinh nghiệm cũng có, chiến tích cũng đủ, quả thực là kiểu người lợi hại.
Mạnh Thần chỉ lên phía trên màn hình “Hank”- tên nhân vật, nói: “Là cậu ta, Hank, Thẩm Mạn Thanh quăng một số tiền lớn để mang cậu ta về đội, lần này hẳn là lần cuối cùng Hank thi đấu dưới trướng đội Mỹ.”
Đại Minh nói: “Bà ấy bị thần kinh à, lôi kéo về làm gì?”
Mạnh Thần đẩy hắn đầu Đại Minh, “Có quỷ mới biết, không chừng để nuôi làm “tiểu thịt tươi ” để hấp thụ dương khí đó, mụ phù thuỷ già đó không có dương khí thì sao bà ta sống được?”
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chiến thuật của tên Hank này lại có chút tương tự với lão đại.”
Đại Minh: “Sao cậu thấy được?”
Mạnh Thần chậc lưỡi, ra vẻ ghét bỏ liếc hắn một cái, “Thật đúng là phí mấy năm theo nghề của cậu, cậu nhìn kìa, toàn bộ quá trình cậu ta chỉ nhè ADC Đan Mạch đánh, hoàn toàn không để bot mở đường, APC của đối phương cũng không lên nổi, cả một đội đều bị cậu ta đánh gục, trình độ lão đại nhà cũng ta cũng như vậy.”
Nói xong, Mạnh Thần khoanh tay ôm ngực xem ti vi, “Tôi rất mong đợi trận chung kết, để cậu ta và lão đại thi đấu solo một trận lớn, hai người trâu bò như vậy đối đầu nhau, cực kỳ hay luôn, đúng không? Lão đại?”
Đại Minh gật đầu phụ họa, “Thú vị, MVP năm nay rất thú vị.”
…
Trận đấu ngày thứ hai được tổ chức ở phía Tây thành phố, người người kéo đến đông nghịt, vé vào cửa trong một tháng đã bán hết sạch, có vài vé sót lại còn bị bán lại với giá hơn một ngàn một vé.
Nhóm fan giơ cao bảng cổ vũ đứng ở khu vực chờ vào cửa.
Tô Trản theo Từ Gia Diễn ngồi đợi ở phòng chờ thi đấu, cô xoa bóp thắt lưng cho Từ Gia Diễn, Từ Gia Diễn cũng vuốt ve tóc cô, một đám đội viên đều nhìn khinh bỉ.
Mãi đến lúc lên sàn đấu, Tô Trản mới đẩy đẩy anh, “Mau lên đi, đừng nghịch nữa.”
Từ Gia Diễn lại vò rối tóc cô, nói: “Vậy em cũng đừng chạy lung tung.”
Cô cười, đáp lại anh bằng một câu trả lời thuyết phục, “Em nhất định sẽ không chạy lung tung.”
Anh gật đầu hài lòng, bước lên đài.
Tô Trản và Chu Trác ngồi ở phòng chờ, xem trận đấu diễn ra trên màn hình, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau.
“Cô với đội trưởng thật sự đang quen nhau à?”
Tô Trản ngước đầu nhìn gương mặt anh trên màn hình, trong nét thanh nhã còn mang theo một chút vô lại, gật đầu một cái, “Ừ.”
Nhận được đáp án đúng như đã dự liệu, Chu Trác châm điếu thuốc, “Kiểu đàn ông như đội trưởng Pot rất hiếm gặp, xem như cô tìm được đồ quý rồi.”
Tô Trản rất hài lòng với câu này của anh ta, đắc ý nói: “Đương nhiên.”
Chu Trác cười hì hì, “Chỉ mới khen cô một câu, cô đã vênh mặt lên rồi.”
Tô Trản cười, “Không chỉ một mình anh nói, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất tốt, dù rằng ảnh cũng có một vài khuyết điểm nhưng trong mắt tôi lại rất đáng yêu.”
Chu Trác cũng nghiêng đầu nhìn cô cười, chỉ có mấy giây, ánh mắt anh ta quay lại trên màn hình, bùi ngùi nói: “Trước đây tôi cũng từng thích một cô gái, cũng cảm thấy cô ấy là người con gái tốt nhất thế giới.”
Tô Trản bị câu nói này hấp dẫn, lại quay qua nhìn anh ta, đàn ông hút thuốc, hơi ngửa đầu, trong đôi mắt hẹp dài kia, tràn ngập sự xúc động.
Tô Trản hỏi: “Cô ấy cũng chơi game à?”
Chu Trác lắc đầu, “Làm quản lý của đội, sau đó làm hoạt náo viên, hiện tại… làm cả hai vị trí.”
“Đã từng qua lại?”
Chu Trác sững sốt, chậm rãi gật đầu, “Một khoảng thời gian rất ngắn, chính xác là một đêm, lúc đó tôi còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, cô ấy là quản lý, mỗi ngày mỗi đêm đều ở chung với nhau, có một lần có lẽ là uống nhiều, cùng nhau cả đêm, nhưng chuyện cũng đã rõ ràng, cô ấy ghét bỏ tôi, tôi cũng không xoay chuyển được cô ấy. Sau này cô ấy đến với một ông chủ câu lạc bộ, làm hoạt náo viên, sau đó cũng không liên lạc với tôi nữa.”
Tô Trản: “…”
Chu Trác vỗ vỗ vai cô như muốn trấn an, “Nhưng cô yên tâm đi, tính nết đội trưởng có chút kiêu ngạo, nhưng con người anh ấy rất tốt, tôi với Ted đã đánh qua bao nhiêu trận rồi, yêu thương nhung nhớ không phải là ít, cũng chưa từng thấy anh ấy dao động bao giờ, trong cái giới này so với giới giải trí cũng không sạch sẽ hơn bao nhiêu nhưng đội trưởng thực sự là lại người sẽ giữ mình trong sạch.”
Đột nhiên, chuông điện thoại của Tô Trản vang lên, Chu Trác chép chép miệng, không nói nữa.
Tô Trản nhìn chằm chằm tên người gọi hiển thị trên màn hình, ngây ra một lúc, Chu Trác thấy lạ mới cúi đầu liếc qua, “Sao không nghe điện thoại?”
Trong nháy mắt, Tô Trản như bị đánh tỉnh lại, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
“Alo?”
Ở đầu bên kia điện thoại, gọing nói của Lục Diệp Minh tràn ngập sự thoải mái, gọi cô: “Tô Trản.”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Thấy cô như vậy, Lục Diệp Minh cũng không vòng vo, trực tiếp nói ngay vào vấn đề chính: “Lúc nào cô trở về?”
“Hình như tôi đã nộp đơn từ chức rồi mà, Lục tổng.”
Tô Trản rất bình tĩnh, không vội vàng cũng không giận, cô từ trước đến nay đều như vậy, tính tình vẫn bình thản.
Lục Diệp Minh cách điện thoại cười, “Tôi vẫn còn chưa phê duyệt đâu, có gì nói sau, đâu có ai như cô chứ, nếu là giận dỗi nhỏ nhặt thì quên đi, tâm trạng ổn định lại rồi thì mau trở về, nào, nghe lời.”
“Tôi quyết định từ chức, Lục tổng.”
Lục Diệp Minh ở bên kia tạm ngưng, sau đó nói: “Chúng ta gặp nhau một chút đi, chỗ cũ, cô đến chỗ tôi.”
“Tôi nghĩ không cần đâu.”
Lục Diệp Minh không kiên nhẫn nữa, “Cô tự đến đây, hoặc là tôi đến tìm cô, hai chọn một, hẳn là cô cũng không muốn tôi đến tìm đâu nhỉ? Tô Trản?”
…
Nhu cầu về chất lượng trong sinh hoạt hằng ngày của Lục Diệp Minh rất cao, ăn cơm uống nước đều phải ở những nơi sang trọng, lúc trước còn làm việc ở công ty, Lục Diệp Minh mời nhân viên ăn cơm chỗ đều phải đặt bàn trước một tháng, anh ta và Trầm Tinh Châu đều là một loại người, thiếu gia cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu.
So với Lục Diệp Minh, Tô Trản càng thêm thương Từ Gia Diễn.
Một người từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, là thiếu gia quen được nuông chiều, không ăn thì nằm, cho rằng trên thế giới này tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền mua được, kể cả tình cảm cũng vậy.
Một người từ nhỏ đã sống ở một nơi không bình thường như vậy, lại chỉ một thân một mình trong hoàn cảnh đó, một đám người không thể nào hiểu được anh, thậm chí còn bị người thân xem thường, bị áp lực lớn đến mức tự mở mở ra con đường của chính mình, chỉ ngẫm lại những chuyện như thế, cô đã thấy đau lòng cho anh rồi.
Lục Diệp Minh chọn một chỗ trong một con hẻm nhỏ cũ kỹ ở thành Tây, lần này anh ta rút kinh nghiệm rồi, không chọn quán bar năm sao, cũng không dùng tiền khoe mẽ đập vào mặt các cô gái. Anh ta biết rõ Tô Trản thích một quán ăn bình thường ở ngay gần đây, trước kia, gần như ngày nào cô cũng đến đó ăn.
Nói anh không hiểu con gái, sao có thể, ôm ấp tình cảm bao nhiêu lâu như thế cơ mà.
Lúc Tô Trản đi vào, Lục Diệp Minh rất lịch sự đứng lên, chỉnh lại tây trang, giúp cô kéo ghế ngồi ra, nhếch miệng cười với cô, “Được đấy, càng ngày càng đẹp ra.”
Anh ta khen phụ nữ không keo kiệt chút nào, nhưng không phải là lời khen mù quáng, anh ta chỉ khen những người đẹp tự nhiên, đặc biệt là loại xinh đẹp như Tô Trản. Mắt của anh rất tinh tường, đuôi mắt chỉ liếc một cái, là có thể phân biệt được thật giả.
Tô Trản ngồi xuống, ánh mắt chế giễu liếc qua bộ tây trang đắt đỏ của anh ta, lại nhìn quanh bốn phía, đây là cửa tiệm lâu đời có khi đến tận trăm năm rồi, tường xám trắng tường đã bong tróc từng mảng, bụi vẫn thỉnh thoảng rơi xuống, dầu mỡ vấy bẩn mặt tường, quả thật là không hợp một chút nào với bộ tây trang kia, “Sao anh lại đến đây ăn?”
Lục Diệp Minh rót rượu cho cô, “Ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng thay đổi một chút.”
“Không sợ quần áo bị dính bụi à?”
Lục Diệp Minh ngừng dừng tay, không chút để ý nói: “Chỉ là mấy vật ngoài thân thôi mà.”
Tô Trản cười nhạt một tiếng, nhập một ngụm rượu, tựa người ra sau ghế, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Diệp Minh nốc một ngụm, chửi một câu, “Thứ rượu này thật con mẹ nó khó uống.” Xong mới ngẩng đầu nhìn cô, “Tìm được bạn trai rồi?”
Tô Trản không đáp, lẳng lặng nhìn anh ta tự nói.
Lục Diệp Minh cũng không vội, con người anh ta chính là như vậy, càng không hoang mang bao nhiêu thì càng nắm chắc lá bài tẩy bấy nhiêu.
“Lên giường rồi?”
“Cuối cùng anh muốn nói cái gì?”
Bàn về tính nhẫn nại và tính tình, Tô Trản so với anh ta tốt hơn rất nhiều, cô sẽ không bị mất bình tĩnh vì một người không dính dáng đến mình, nhưng ngay lúc nhắc đến Từ Gia Diễn, lòng cô lại mềm xuống một ít.
Lục Diệp Minh lấy từng bình rượu nhỏ ra xếp lại, xếp ngay trước mặt mình, canh trái canh phải, giống như anh ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, mỗi cái bình đều phải xếp cho cân xứng, anh ta cũng không nhìn cô, hai tay chỉ chú tâm vào việc đang làm.
“Tô Trản, tôi thích em.”
Anh ta nói một cách tuỳ tiện, một chút cũng không giống đang tỏ tình, chỉ giống như đang nói “Tô Trản, cô đã ăn cơm chưa?” Chỉ đơn giản như vậy.
Trong lòng Lục Diệp Minh có ý gì, Tô Trản cũng không rõ lắm, vài phần thật vài phần giả, cô cũng không muốn đi tìm hiểu làm gì, đại khái là đã bị anh ta bào mòn hết kiên nhẫn rồi, khuôn mặt lộ ra một chút biểu cảm không nhịn thêm được nữa.
Lục Diệp Minh nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt tự nhiên, dường như câu vừa rồi không phải là anh ta nói ra.
“Sao lại có vẻ không vui thế? Tôi thích em làm em khó chịu như vậy?”
Tô Trản mặt không biến sắc nhấp rượu, “Anh đến tìm tôi chỉ để nói cái này thôi?”
Lục Diệp Minh ngồi nghiêm chỉnh lại, chỉnh lại cổ áo, “Đương nhiên là không phải.”
Tô Trản không nói lời nào, khóe miệng nhàn nhạt cong xuống, liếc mắt nhìn về nơi khác, không lên tiếng cầm ly rượu kề lên miệng.
Lục Diệp Minh trên mặt mang ý cười, khẽ nghiêng ngừi về phía trước, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng nắm láy cạnh bàn, trưng ra một tư thế hiên ngang lẫm liệt, ra vẻ thần bí nói,
“Tôi đây là tới để cứu vớt em.”
Ánh mắt Tô Trản trong phút chốc quay trở về, nhìn vào anh ra, mỉa mai nói: “Lục tổng, tôi không có thời gian để lãng phí cho anh.”
Lục Diệp Minh không quan tâm, cười cười, cầm chai rượu lên, ngừng lại trên môi, nói: “Còn nhớ Tô Hạm không?”
Ánh mắt Tô Trản đột nhiên căng thẳng.
Lục Diệp Minh đạt được mục đích, cười cười, “Thế là còn chưa quên nhỉ, vậy có nhớ Tô Minh Triều không?”
Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lục Diệp Minh giờ phút này đã thành tổ ong rồi, anh ta biết tính Tô Trản, nên cũng không dám nói thêm nữa, ngửa đầu uống ực một hớp, nói: “Được rồi, tôi biết cô vẫn còn nhớ rồi.”
Nói xong, còn bổ sung thêm: “Mấy ngày nữa phải rời đi rồi, tới Nhã Giang, tiện đường thăm bạn cũ một chút, đi cùng không?”
…
Đến lúc cô từ con hẻm nhỏ đi ra, sắc trời đã tối hẳn, sương khói mịt mờ, gió từ bốn phương tám hướng nơi đầu hẻm đánh úp lại, Tô Trản kéo chặt áo khoác ngoài, bước nhanh về khách sạn, trận đấu có lẽ đã kết thúc rồi, cô nghĩ, di động cũng không báo, không biết Từ Gia Diễn có tìm cô hay không.
Cô trở về khách sạn.
Trong hành lang có một bóng người dựa vào tường, dáng người thon thả hết sức quen thuộc.
Từ Gia Diễn đứng dựa tường hút thuốc, nghe được tiếng bước chân, lơ đãng nhìn sang, thấy là Tô Trản, nhẹ nhàng thở phào ra, một giây sau, ngậm lại khói vào trong miệng, quệt miệng, khói thuốc mù mịt tản ra, anh lười biếng hỏi: “Đi đâu vậy?”