Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 6



EDIT: THƯỢNG QUAN SA HY.

BETA: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT.

~~~*~~~

Ngày kế tiếp Tô Trản thức dậy khá sớm. Thay một bộ đồ thể thao, đi xuống lầu chạy bộ vòng quanh tiểu khu. Kiểu rèn luyện này thực sự không có nhiều người làm, chủ yếu cũng chỉ có một ít cụ ông, cụ bà thôi.

Thói quen tập thể dục buổi sáng của Tô Trản là do Tô Minh Triều dạy, mỗi ngày đều phải chạy. Ở những chuyện khác, Tô Minh Triều cũng rất thoải mái, duy chỉ có việc này thì không có ngày nào cho cô nghỉ. Thật ra, vào thời điểm đó, Tô Minh Triều thấy con gái mình mượn thời tiết tìm cớ lười biếng, cho dù Tô Minh Triều dùng biện pháp gì cô cũng không thèm để ý. Tính tình cô ngang bướng lại quật cường, Tô Minh Triều nói thế nào cũng không chịu nghe.

Sau này Tô Minh Triều không ở đây, tính tình cô thay đổi,  sáu rưỡi sáng mỗi ngày đều đi tập thể dục.

Sáu rưỡi trời mùa đông, sắc trời hơi sáng, gió lạnh vù vù quét qua mặt cô. Nhìn ra xa cũng chỉ là một màn sương trắng, hai bên đường là hàng cây bạch dương lẳng lặng đứng. Thân cây cao ngất mà bền bỉ, sương mù lượn lờ, Tô Trản dọc theo con đường này chạy mấy vòng. Lúc lên lầu thì gặp người tóc vàng đến tìm Từ Gia Diễn, trong tay mang theo điểm tâm.

Hai người đều ở đây chờ thang máy.

Một lát sau, ” Này –” Tóc vàng gọi cô.

Tô Trản quay đầu nhìn anh ta.

Tóc vàng cười đến không thể nghi ngờ có ý tốt: “Cô đã từng nghe nói chưa?”

“Cái gì?” Tô Trản nghi hoặc hỏi.

Nụ cười của tóc vàng như sâu hơn “Mấy năm trước, có người trên dãy lầu này nhảy xuống... Và sau đó — thình thịch – người đó đi đời nhà ma.”

Tóc vàng dùng tay làm động tác cho cô hiểu rõ.

Tô Trản bình thản quay đầu trở lại: “... Ừ.”

Thang máy tới, cô đi vào trước.

Tóc vàng vội vàng đi theo, tiếp tục nói với cô: “Là một cô gái, cũng là tóc dài giống như cô– ”

Anh còn lấy tay chỉ đầu tóc của cô.

“...”

Tóc vàng nói tiếp, thanh âm trở nên kinh khủng khó hiểu, “Nghe nói, lúc trước cô ta ở trong căn phong hiện tại của cô, chính xác là từ trên ban công lầu hai nhảy xuống– ”

Thang máy đến, cửa mở ra, Tô Trản đi ra ngoài, đầu óc suy nghĩ một chút rồi dừng lại, xoay người nhìn anh.

“Anh Hoàng, tôi tặng anh một câu ”

“...”

“Tâm có tà niệm, tự nhiên sẽ không có chỗ tốt. Miệng nói chuyện thị phi, ắt sẽ bị họa đổ vào.” Cô bình thản nói, nói xong, xoay người mở cửa.

Mạnh Thần trong nháy mắt bùng nổ.

Con mẹ nó ai nói với cô tôi họ Hoàng?

*

Ban đêm, lạnh như nước.

Tô Trản ngồi trước máy tính, nhiều lần suy nghĩ liền quyết định gõ — Pot.

Trang web đầu tiên nháy mắt hiện ra mấy triệu tin tức cần tìm kiếm.

Cô mở Bách khoa bách độ (Baidu Baike)[1]

Pot, sinh ngày 12/1/1987 ở thành phố Nhã Giang. Là game thủ cấp leader của các giải đấu LOL, CS[2]. Trước đây là chủ lực chiến đấu của ST, hiện nay là đội trưởng của đội TED, người đầu tiên giành lấy cúp vô địch giải đấu quốc tế bảng WG, có mấy trăm vạn người theo dõi trên trang cá nhân. Kế tiếp là bảng sắp xếp thứ tự, mỗi năm, hầu như đều giật hơn mấy chục giải thưởng. Thậm chí còn có công ty trò chơi, đều chi ra một khoản để thương lượng quyền sử dụng hình ảnh của anh cho game mình, còn lấy tên anh để đặt nữa.

Mở câu lạc bộ LOL tư nhân....

Người trong giới đánh giá anh, vô cùng nhất trí với hai chữ — thần thoại.

Có người nói: “Mười năm mài một thanh kiếm, mai sau mài được mũi nhọn.”

Tất cả mọi người đều cho rằng, trong cái giới này sẽ không có Pot thứ hai.

Cô mở trang khác lại ngạc nhiên phát hiện trong bảy triệu kết quả tìm kiếm tiếp theo, phát hiện anh bị thổi phồng không khác gì các tiểu sinh đang nổi tiếng trong showbiz. Chẳng hề có tin tức tình cảm gì, người yêu thích anh muốn sinh con cho anh, chỗ nào cũng có. Tô Trản vào trang weibo nhà văn Nam Tuyền của mình để tìm kiếm Pot, phát hiện có hơn mười triệu lượt like và 6 lượt theo dõi

Tô Trản nhấn xem, không có trang chính nào, chủ yếu là bài của weibo khác thôi. Nhưng mấy bài viết của các weibo gần đây nhất vẫn là tin tức của đội TED. “Cuối tuần sau, đội TED sẽ xuất hiện trong trận đấu vòng tròn bán kết LPT, chuyến bay đến San Francisco vào mười giờ ngày thứ sáu. Có thể gặp Pot nam thần hay không là tùy thuộc vào may mắn của bạn.!”

Trước lúc thoát ra, cô suy nghĩ một chút, hay nhấn quan tâm đi.

Tô Trản nhìn số lượng người yêu thích mình cũng hơn năm triệu. Vì cô rất ít khi lên weibo, nên có một fan sử dụng tiện ích để mỗi khi cô lên weibo thì sẽ nhận được thông báo. Cơ bản là không quá 30s thì sẽ điên cuồng gửi tin nhắn cho cô.

Lúc này fan bùng nổ.

0: Đặc biệt thông báo! Lại có chủ đề hot nhất rồi! Mọi người cẩn thận xem đi, người này lại là một đại V nha. Hơn mười triệu fan, nhìn lại một chút, người này con mẹ nó đang theo dõi đại thần đó.

Tin nhắn riêng, bình luận không ngừng tăng lên. Tô Trản tiện tay mở mấy cái.

Fan cuồng 1:  Fuck, thần tượng của chúng ta lại theo dõi đại thần. Đó là Pot nha. Đây thật sự là người đầu tiên mà thần tượng quan tâm nha.

Fan cuồng 2: Ngửi thấy có mùi JQ. Xin lỗi, bản thân có cái lỗ mũi chó nhạy bén.

Fan cuồng 3: Pot đẹp trai như vậy! Thần tượng, cô muốn cướp chồng của tôi thiệt hả??

Fan cuồng 4: @Nam Tuyền, @Pot, hai người muốn thành cp à?

...

Thế thì sao chứ, Pot cũng đâu có xem.

Tô Trản xem được một nửa rồi vận động cổ một chút. Tính đi rót một ly nước, lúc đứng dậy, “Bụp –” một tiếng, căn phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào.

Thiếu chút nữa cô đã nghĩ rằng mình bị mù, thật lâu mới phản ứng lại.

Lại bị cúp điện?!

Cả phòng chỉ có máy tính xách tay vẫn sáng, ánh sáng màu lam chiếu sáng. Nhờ ánh trăng yếu ớt, cô đến bên cửa, kéo một cái, thang máy vẫn còn hoạt động… Cho nên, nhà cô lại bị mất điện?!

Cô lập tức gọi cho chủ nhà, chủ nhà cũng buồn bực nói, “Không phải chứ.. Điều này là không thể nào. Bây giờ tôi cũng hết cách rồi. Vậy chờ đến ngày mai tôi gọi người tới xem lần nữa được chứ?”

Cúp điện thoại, Tô Trản có chút buồn bực ngồi xổm trước cửa. Nghĩ lại những việc đã qua trong mấy ngày thì không khỏi thấy quá xui xẻo.

Viết văn viết mãi không ra

Ở nhà thì bị cúp điện.

Nhìn hành lang đen thui, đầu óc bỗng nhiên hiện lên câu nói của tóc vàng lúc sáng,  “Nghe nói, lúc trước cô ta ở trong căn phong hiện tại của cô, chính xác là từ trên ban công lầu hai nhảy xuống– ”

Sau lưng một trận lạnh lẽo.

Cô không nhịn được âm thầm mắng nhỏ một câu, mụ nội nó.

Xoay người tìm chai rượu đỏ trên tủ rượu, sang cách vách gõ cửa.

Lần thứ nhất, không có ai trả lời.

Cô một tay cầm chai rượu, một tay gõ nhẹ trên cửa.  Ở bên trong lúc này mới truyền đến một tiếng bước chân lề mề. Giây kế tiếp, cửa mở

Hình như Từ Gia Diễn mới tắm xong, trên cổ còn treo cái khăn lông màu đen, tóc ướt nhẹp rối tung, trên người mặc một cái áo trắng ngắn tay chữ T, thiết bị sưởi trong phòng vừa đủ. Phía dưới mặc quần dài màu đen, đập vào mặt đều là một lần tắm rửa mát lạnh. Anh tuy có hút thuốc, nhưng trên người luôn có cảm giác sạch sẽ mà tươi mát.

Anh khoanh tay, đứng dựa vào cửa hỏi cô: “Có chuyện gì”

Tô Trản đưa chai rượu lên trước mặt anh, giống như đang lấy lòng, “Làm một ly chứ?”

Từ Gia Diễn liếc mắt một cái, theo thói quen hơi nhíu lên mi, không vui hỏi, “Vì việc này?”

Tô Trản gật đầu.

Anh thả tay xuống, người lần nữa đứng thẳng, không chút do dự đóng cửa lại.

Tô Trản vội vàng lấy tay chặn lại khe cửa, cả người tựa vào cánh cửa, làm bộ tội nghiệp nói: ” Em có thể ở chỗ anh một lát không? Em mời anh uống rượu nha!”

“Không uống.” Anh đẩy tay cô ra không chút do dự, một chút tình người cũng không muốn để lại.

Tô Trản nóng nảy, “Chỗ em lại bị mất điện — ”

Anh tốt bụng đề nghị: “Vậy cô ngủ sớm một chút đi.”

“Điện thoại em hết pin rồi.”

“Ngủ thì nghịch điện thoại làm gì?”

“Em... sợ. ” Cô hơi thấp xuống đầu.

“Hiểu.” Anh giễu cợt cong khóe miệng, “Cô muốn ngủ ở phòng tôi?”

Tô Trản: “...”

“Ba ——” một tiếng, anh không chút do dự đóng cửa lại.

—— Thật sự không có tình người. Cô nghĩ.

Tô Trản dựa vào tường, đứng một hồi, động động quai hàm. Lúc chuẩn bị rời đi thì cánh cửa sau lưng lại mở ra. Từ Gia Diễn  sắc mặt không kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nặng nề, “Đi vào.”

Cô gái thoáng chốc nhếch môi cười, nụ cười đẹp đẽ.  “Được ạ.”

“Cô ngồi ở đó đi. ” Nói xong, anh cầm khăn lông lau tóc rồi đi vào trong, Tô Trản gọi anh lại, “Khoan đã —”

Anh quay đầu, tay dừng lại, không kiên nhẫn hỏi:  ” Sao?”

Tô Trản chỉ vào cầu thang, “Em có thể lên lầu hai không?”

“Tùy cô.” anh nói xong cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi vào phòng ngủ.

Tô Trản đương nhiên cảm giác được, tâm tình anh hôm nay không tốt lắm.

Tâm tình Từ Gia Diễn hôm nay quả thực không tốt. Nguyên nhân là Từ Quốc Chương gọi cho anh, bảo anh ngày mai nhất định phải về nhà.

Hai cha con anh, ngay từ lúc anh chọn game thì quan hệ vẫn không hòa hợp. Thậm chí, đến bây giờ thì ngày càng tồi tệ. Từ Quốc Chương đối với anh rất lạnh nhạt, dùng hết lời ác độc trên đời để dạy dỗ con trai. Mà anh thì không nói lời nào, dùng biểu tình lạnh nhạt đáp lại cha anh.

Lúc Từ Gia Diến lên lầu lấy đồ thì thấy Tô Trản đang dựa vào lan can trên sân thượng gọi điện thoại. Là bộ đồ mặc hôm phơi quần áo. Áo hở vai màu trắng cùng với một cái váy xẻ tà, lộ ra một đoạn cẳng chân tinh tế. Ánh trăng chiếu lên người cô, cả người như phát sáng. Trong tay cầm chai rượu đỏ không hề rẻ đã vơi đi một nửa.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh như vậy đã uống xong nửa chai?

Từ Gia Diễn cảm thấy cô gái này có chút ý tứ.

Tô Trản vẫn đang nói chuyện với Thành Tuyết về vấn đề bị cúp điện: “Không biết là có vấn đề chỗ nào, đã kêu người tới sửa rồi, tối hôm nay lại cúp.”

Thành Tuyết cho đề nghị: ” Có muốn mình tìm người xem giúp cậu không?”

“Không cần đâu, chủ nhà có thể giải quyết.”

Thành Tuyết: “Được rồi, bây giờ có muốn tìm việc làm không? Trường học gần đây thiếu nhân lực, hay là cậu đến giúp mình mấy ngày?”

“Tính mấy ngày nữa rồi tìm. Trường học thì thôi đi. Nhìn thấy học sinh là đau cả đầu.”

Thật ra Tô Trản từng làm rất nhiều công việc lẻ tẻ, chẳng qua là không lâu dài thôi. Theo cách nói của Tạ Hi, thì mấy chỗ cô tìm việc đều dựa vào linh cảm. Hết việc này đến việc kia, làm đến lúc nắm chắc thì lại bỏ.

Kiểu dựa vào linh cảm này cũng có lúc đáng yêu. Lúc thích thú thì làm không ngừng nghỉ. Làm mấy ngày mấy đêm cũng chưa hết hứng. Lúc thấy không thích, có làm gì cũng không dậy nổi tinh thần.

Ví dụ như, lần đâu tiên cô thấy Từ Gia Diễn..

Cũng đã nghĩ xong nên đi tìm việc gì.

Bỗng nhiên, Tô Trản cảm giác trên vai nặng hơn, trước mắt tối sầm, một cái áo lông choàng lên vai, sau lưng truyền tới một giọng nói miễn cưỡng, “Con gái mấy người hình như không sợ lạnh?”

~~~*~~~

[1] Baidu Baike: Là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia. Tuy nhiên, khác với Wikipedia, theo quy định ở Trung Quốc, chỉ có những thành viên đã đăng ký mới có thể sửa đổi.

[2] LOL, CS:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.