CHUYỂN NGỮ: JUNBIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆTTô Trản ôm sát cổ anh, lắc đầu.
Nói ở một mức độ nào đó, vừa mới bị sặc nước như vậy, cô có chút không muốn xuống nước, nhưng cứ treo mình như thế này cũng không được, cho dù không ai nhìn hai người, nhưng nhỡ đâu có người chú ý thì sao, thế thì xấu hổ lắm. Cô đang do dự thì ngay bên tai vang lên giọng nói dụ dỗ trầm thấp của Từ Gia Diễn: “Nơi này có nhiều người, em xuống trước đã.”
Tô Trản ôm sát cổ, nằm ở trên vai anh, “Nếu không thì anh kéo em lên đi.”
Rất lâu sau mới nghe thấy anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, Tô Trản còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta nâng mông trực tiếp đẩy lên, ném thẳng xuống bên bờ, thân thể dán lên nền gạch lạnh buốt, lạnh thấu đáy lòng, rốt cuộc cũng không còn là bạn gái, tiện tay thì vứt cô xuống thôi, chẳng có chút dịu dàng nào!
Một giây sau, chính anh cũng chống hai tay, bò từ bể bơi ra ngoài, trong nháy mắt anh rời khỏi mặt nước, Tô Trản lướt nhìn vào bộ phận nào đó phía dưới…
…
Quần bơi ngắn bó sát người đang dựng lên một cái lều nhỏ.
Đờ mờ.
Tô Trản lập tức muốn đem mặt mình chôn thêm xuống nước một lần nữa.
Lúc hai người còn ở bên nhau, cô còn chưa từng thấy anh “dựng lều” ở bên ngoài cơ…
Trong tầm mắt của Tô Trản, đôi chân dài kia đi đến trên ghế dài, cầm áo choàng tắm khoác lên, khoác rồi mới rảnh rỗi liếc nhìn cô một cái, xoay người ra khỏi hồ bơi.
Tô Trản cả người còn nằm sấp trên bờ, mặt còn dán hết xuống nền, hai tai hồng hồng.
Nam Sơ lội từ bên kia tới, nằm sấp trên bờ, ngay bên cạnh cô, bắt chuyện: “Làm sao vậy?”
Tô Trản lắc lắc đầu, thở dài nói: “Thời gian thật sự có thể làm một người thay đổi.”
Nam Sơ ngược lạ dựa lưng vào bên bờ, dang tay, khoác lên mép hồ, nói trắng ra: “Anh ta không được hay là cô không được hả?”
Tô Trản phủi đất chống người dậy, “Cô quá đen tối rồi đó, nữ thần quốc dân gì chứ. Dứt khoát phong cô thành phù thuỷ quốc dân cho rồi.”
“Tuỳ cô.” Nam Sơ tỏ vẻ mặt chả sao cả, sau đó lại hỏi: “Anh ta vừa dựng lều à?”
Tô Trản ngồi dậy, đưa chân ngâm vào trong bể bơi, vẫn còn chưa hiểu, “Có gì đâu, dựng lều bên trong gì cơ.”
Nam Sơ cười cười, có ý ngầm liếc nhìn cô, Tô Trản lập tức hiểu ra, hung hăng đẩy Nam Sơ một cái, “Có thật cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi không?! Chức danh Phù thuỷ quốc dân quá thích hợp với cô đó!”
Nam Sơ cười, nước trong bể bơi phản chiếu da thịt trắng ngần của cô nàng, Nam Sơ không thèm để ý chút nào đến lời nói của Tô trản, vẫn ngước đầu tựa vào thành bể phơi khô.
Một lát sau, cô ghé vào tai Tô Trản hỏi một câu.
Tô Trản trừng cô, nghiến răng ken két, “Không nhớ rõ.”
Nam Sơ còn nói, “Nếu là ba lần trở xuống thì không cần suy xét nữa, năng lực quá kém.”
Cô hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”
Nam Sơ híp mắt, bắt đầu hồi tưởng từng chút từng chút một chuyện của mình cùng người đàn ông kia, kỳ thật chia tay cũng chưa đến một tháng, nhưng gương mặt kiên nghị kia dần dần đã trở nên mơ hồ, nhưng vẫn nhớ khá rõ, đại khái là lúc hai người đang vận động mạnh, mồ hôi trên trán anh ta rịn ra liên tục rơi xuống.
Thân thể cả hai vô cùng hoà hợp.
Anh đủ cứng, còn cô vô cùng mềm.
Khi anh khoác lên bộ đồng phục thì cực kỳ mê người, cho nên mỗi lần anh được nghỉ phép, còn chưa kịp cởi ra bộ đồng phục kia, Nam Sơ đã không thể chờ đợi được mà chặn lại anh ngay ở cửa, ôm hắn, hôn hắn. Đàn ông khi đã động tình rồi thì ánh mắt cố gắng kiềm chế nhìn rất mê người.
Nam Sơ yêu càng sâu đậm càng không thể quay đầu được.
Mà những chuyện này vốn dĩ chỉ nên tồn tại trong hồi ức.
Nam Sơ đột nhiên không còn có hứng đùa giỡn nữa: “Không nhớ rõ … Dù sao cũng là hơn ba lần…”
Tô Trản khẽ hừ một tiếng.
Bọn họ hình như tối đa cũng không chỉ ba lần.
Hai người ngồi một lát, thời gian đã qua hơn hai tiếng, da thịt ngâm vào nước đã nhăn nheo hết cả rồi, tất cả mọi người đều đứng dậy lên bờ, chuẩn bị cho hoạt động nướng thịt buổi tối.
Tô Trản thay quần áo xong, lấy từ trong bao ra một cái bình nhỏ, đổ vài viên thuốc ra tay, rồi lấy nước uống hết, Nam Sơ vừa vặn thay quần áo xong chạy qua xem, “Ăn cái gì thế?”
Tô Trản nhàn nhạt: “Vi-ta-min, gần đây bị cảm nhẹ.”
Nam Sơ gật gật đầu, tựa vào cửa phòng thay quần áo, nói: “Dù sao cô cũng phải chú ý thân thể đấy, gầy quá, đi nào, buổi tối ăn nhiều một chút.”
Tô Trản cười: “Chính cô cũng gầy chứ còn nói ai.”
Nam Sơ lắc lắc đầu: “Tôi gầy, nhưng ngực tôi lớn.”
“…” Tô Trản khinh bỉ liếc cô nàng một cái.
Khi hai người vừa đi xuống, đám trai trẻ đã dựng giá nướng thịt trên bờ cát rồi, Thịnh Thiên Vi đang đuổi theo Đại Minh đòi miếng ngô, vài cậu chàng đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tô Trản quan sát một vòng, giữ Thịnh Thiên Vi lại: “Anh ấy đâu rồi?”
Thịnh Thiên Vi biết rồi còn cố hỏi: “Ai?”
Tô Trản lườm cô.
Thịnh Thiên Vi nhìn quanh phía sau rồi chỉ về một hướng khác, nói: “Kia, ở bên kia ngồi được nửa giờ rồi.”
Tô Trản nhìn sang, đã bị lều bạt ngăn tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một cặp chân dài cùng một góc áo sơ mi trắng bị gió biển thôi tung.
Nam Sơ đẩy cô: “Đi thôi, mượn biển rộng sao sáng qua đó hàn huyên một chút đi, đem chuyện lúc trước làm rõ hết tất cả.”
Thịnh Thiên Vi phụ họa gật đầu, “Đúng! Đợi lát nữa chuẩn bị xong rồi thì bọn tôi gọi bà, có lều bạt che chắn, bảo đảm không có ai nhìn trộm.”
Gió biển rất lớn, Tô Trản chậm rãi men theo bãi cát, thuận chiều gió đi tới chỗ anh.
Từ Gia Diễn lười biếng ngồi ở trên bờ cát, một chân duỗi ra thẳng tắp, một chân gập, tay thoải mái đặt trên đầu gối, dáng người lười biếng, áo sơ mi trên người cũng rất tuỳ tiện cởi đến nút thứ hai.
Tô Trản ngồi xuống bên cạnh anh, ôm hai chân, đem đầu úp lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, gọi tên anh: “Từ Gia Diễn.”
Trời dần dần tối, gió cũng dần dần lớn.
Gió thổi rối tóc cô, che hết nửa khuôn mặt, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn trong veo sáng long lanh.
Anh quay đầu nhìn cô, duỗi tay vuốt tóc cô, “Hả?”
Giọng anh dịu dàng, lộ ra sự yêu thương chỉ có với cô, biểu cảm của Từ Gia Diễn lúc này cũng chưa có ai từng thấy, như Đại Minh nói, anh miễn nhiễm với con gái, anh sẽ không nuông chiều người khác. Vì thế lúc trước hai người ở bên nhau, nhìn sao cũng thấy Tô Trản nuông chiều anh nhiều hơn, tất cả người ngoài đều nghĩ là vậy, nhưng bọn họ cũng không biết, chỉ khi Từ Gia Diễn đối mặt với cô, anh mới là một người có máu có thịt, là một người đàn ông có giận hờn có đố kị..
Tô Trản tựa cằm lên đỉnh đầu gối, nghiêng đầu, nói: “Nếu như có một ngày em chết đi, thì anh sẽ thế nào?”
Anh nhìn cô, trong ánh mắt có một thoáng mờ mịt, anh chưa từng nghĩ tới câu trả lời, loại giả thiết này từ trước đến giờ anh cũng không trả lời, bàn tay chạm lên đầu cô ngừng một chút, rồi lại tiếp tục vuốt ve, “Em nói ra vài nguyên do khiến em phải chết xem nào.”
“Nhiều lắm, tai nạn xe cộ, bệnh tật, những nguyên do ngoài ý muốn, hoặc là một ngày nào đó nghĩ không thoáng, lại tự sát.”
Từ Gia Diễn rút tay khỏi đầu cô, “Nếu suy nghĩ như vậy, anh cảm thấy giờ chúng ta còn lãng phí thời gian làm gì nữa?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Kết hôn đi, về rồi đăng ký ngay, ngày mai lập tức đừng do dự nữa làm chuyện nên làm thôi.”
Tô Trản đầu vẫn đặt trên đầu gối, cứ như vậy nhìn anh, không nói lời nào.
“Không muốn à?”
“Kết hôn không thực tế, trả lời câu hỏi của em đi.”
Ngày đó gió biển rất lớn, thổi đến mức Tô Trản thiếu chút nữa không mở nổi mắt, nhưng cô lại có thể rõ rõ ràng ràng thấy rõ biểu cảm của người đàn ông trước mặt, ánh mắt vững vàng như núi, xa xa là thanh âm rì rào của sóng biển.
Tay anh lại xoa tóc cô, đem mớ tóc bay tán loạn trước trán vuốt gọn ra sau đầu, ngón tay dừng lại bên tai, nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của cô, nói:
“Anh hiện tại chỉ muốn kết hôn với em.”
“…” Cô bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, hốc mắt đỏ lên.
Từ Gia Diễn niết mạnh vành tai cô, “Còn muốn anh nói thêm một lần nữa à?”
Trong tiếng gió biển, giọng nói của anh lại lần nữa rót vào tai cô, từng câu từng câu một đều đánh vào trái tim cô.
“Ai cũng không muốn, chỉ muốn cùng em.”
Tám chữ vô cùng đơn giản.
Để đổi lấy những thề non hẹn biển thì phải trải qua đau đớn triền miên, những năm tháng sau này không thể chịu nổi đả kích nào thêm nữa.
Tên đàn ông Từ Gia Diễn này.
Anh từ trước đến giờ không bao giờ nói lời yêu thương, nhưng chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu đã khiến người ta dồn hết tâm trí, không kiềm lòng được mà nghĩ tới tương lai.
Tô Trản quay đầu, mặt chôn vào trong đầu gối, giọng rầu rầu rĩ rĩ: “Không kết hôn được.”
Từ Gia Diễn nhìn cô một cái, quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt rơi tại một điểm không xa trên mặt biển, “Từ trước đến giờ, cha anh rất nghiêm khắc với anh, rốt cuộc làm anh cảm thấy được sự tồn lại của mình trên thế gian này là dư thừa, về sau thì, em xuất hiện, em không nhớ à? Rõ ràng là em trêu chọc anh trước.”
“…” Cô vẫn chôn mặt xuống ôm đầu như cũ.
“Sau khi em đi,ngay cả chân tướng mọi chuyện anh cũng là từ trong miệng người khác biết được, khi biết rõ mọi chuyện ban đầu anh rất tức giận nhưng còn có chút mừng rỡ, ít nhất không phải bởi vì em không yêu anh, không phải là em nói không yêu. Những ngày oán em, hận em, nhưng cũng hy vọng em có thể trở về, thật vất vả mới đợi đến lúc em trở về, em lại nói với Hàn Văn Văn rằng kỳ thật trước đây em không hề thích anh. Anh đã nghĩ, không sao, chỉ cần cảm giác còn đây, thì còn có thể tìm về.”
“…” Cô vẫn chưa cử động.
Anh chưa bao giờ nói nhiều như thế trong một lần, thanh âm nhè nhẹ lay động lại có chút gì đó mát mẻ, “Vừa nãy em còn nói nếu em chết, anh sẽ thế nào, anh cũng muốn biết, anh sẽ vẫn như bây giờ chứ? Hỏi ngược lại em, em muốn anh làm thế nào? Cả đời không kết hôn? Hay là cùng chết với em? Đây có phải là chủ nghĩa lãng mạn của em không?”
“Em không có ý này…”
Anh cười giễu cợt: “Em đừng nghĩ anh vĩ đại như thế, anh ba mươi tuổi rồi, là một người đàn ông bình thường, có tình, có dục, cũng sẽ có ham muốn đoạt được phụ nữ, cũng sẽ ghen tị. Em còn nhớ Tôn Siêu chứ, lần trước dẫn em đi gặp đồng đội ở Bắc Tầm đấy, người ta kết hôn rồi, năm đầu tiên em đi, thiệp mời gửi đến cho anh còn viết hai cái tên.”
- Từ Gia Diễn tiên sinh / Tô Trản tiểu thư.
Năm ấy, Tôn Siêu đứng tiếp khách ở cửa, thấy chỉ có một mình anh đến, còn nửa đùa nói: “Vợ cậu đâu? Tôi còn gọi cả hội đồng bọn đến đây xem bạn gái cậu đấy!”
Khi đó anh nói, “Cô ấy đi du lịch.”
“Hiện giờ con người ta cũng hai tuổi rồi, năm thứ nhất anh đi nhóc con còn chưa biết nói đâu, đến năm ngoái đã biết gọi chú rồi, còn dang tay đòi ôm, trừ ôm em ra thì anh đã bao giờ ôm trẻ con đâu, không cẩn thận suýt nữa làm con bé ngã, tiểu nha đầu thế mà cũng không khóc, cứ trợn tròn mắt tò mò nhìn. Thật ra anh rất ghét trẻ con, nhưng lúc thấy con gái Tôn Siêu, lại nghĩ nếu có thể cùng em sinh một đứa nhóc như vậy cũng không tệ, tốt nhất là con gái, còn phải giống em cơ, phải như em thì mới đáng yêu.”
“Đừng nói nữa, sẽ không thể có đâu.” Tô Trản chôn lấy đầu, lồng ngực phập phồng, khó chịu nói.
Từ đầu đến cuối, cô đều chôn đầu xuống, dùng một tư thái cự tuyệt lắng nghe anh nói, cô chẳng biết làm sao mới thông suốt nổi.
Mặc dù bọn họ đang ngồi sóng vai nhau, thế nhưng dường như ở giữa vẫn có một vùng biển ngăn cách, giống như một mảnh biển xanh biếc trước mặt vậy, mênh mông bát ngát, không thể biết được bao sâu.
Tựa như những lời Hàn Văn Văn nói hôm đó vậy, lúc cô quay về đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, có lẽ anh đã kết hôn, đã có người anh yêu và sinh con. Có lẽ vẫn còn độc thân, nhưng đã có người hẹn hò rồi. Trong ngàn vạn khả năng có thể xảy ra, loại khả năng khiến cô hết lần này đến lần khác sợ hãi nhất đó chính là – – anh vẫn ở đó đợi cô.
Có lẽ, ngay từ đầu cô đã nghĩ đến việc tái hợp. Khi Nhã Giang gọi anh lại, lúc ấy quyết định trong lòng vẫn còn lửng lơ chưa quyết được mà anh khi ấy lại quy đầu đi thẳng không nhìn lại, khiến cho cô nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
Con người chính là như vậy, vào lúc chuyện còn chưa xảy ra thì lại cứ thích nghĩ đến những khả năng có thể xảy đến, nhưng vừa tới lúc chuyện đã xảy ra rồi thì lại lùi bước, sợ hãi, còn tặng kèm theo một đống vấn đề phát sinh.
Cô không bỏ được Tô Hạm.
Cũng không bỏ được anh.
Mỗi ngày bản thân đều bị dằn vặt giữa anh và Tô Hạm, ngày nào cũng có hai con người đánh nhau ở trong cô.
Tô Hạm.
Từ Gia Diễn.
Hai tiểu nhân ngày nào cũng đánh nhau đến kiệt sức, thế mà vẫn chẳng thể phân thắng bại.
Đây đúng là đề bài khó như kề dao vào cổ, hàng ngày tinh thần của cô luôn như đứng bên bờ sụp đổ, huyệt Thái dương lúc nào cũng căng đến đau nhức. Bây giờ, có dùng thuốc cũng chẳng đỡ hơn được là bao.
Cô nói những điều này cho Từ Gia Diễn nghe, giọng nói nghẹn ngào, nhiều lúc không nói nổi, phải nuốt xuống mới cái rồi mới nói hết được.
“Anh đừng chờ.”
Gia Diễn im lặng.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, bầu trời đêm dường như được phủ đầy ánh sao.
“Ừ, em cũng đừng khóc.”
Anh nói xong đứng dậy rời đi, đầu cũng không quay lại, chẳng khác nào ba năm trước.
Nước mắt bị gió thổi bay, trên mặt toàn là nước mắt. Tô Trản vẫn còn đang sững sờ, Thịnh Thiên Vi đã chạy đến, “Ăn cơm, Trản Trản.”
Giọng cô nhàn nhạt.
“Hai người cãi nhau sao?”
“Không.”
“Đại thần đi rồi.”
Tô Trản ngẩng đầu nhìn, trên bờ cát đã không còn bóng dáng lười biếng cao lớn kia nữa.
…
Cuộc nói chuyện đêm đó dường như là dấu chấm hết rồi.
Sau đêm đó, cô ch]a hề gặp lại Từ Gia Diễn, mọi việc ở studio vẫn luôn là Đại Minh tất bật, Thịnh Thiên Vi hỏi thăm Đại Minh, Đại Minh thì thầm: “Lão đại ra nước ngoài, tạm thời sẽ không quay về.” Có vẻ như trên phương diện tình cảm đàn ông bao giờ cũng dứt khoát hơn phụ nữ, không dây dưa lằng nhằng.
Ngày thứ tư ở Studio, Trầm Tinh Châu đến.
Thịnh Thiên Vi mốn trốn cũng không có chỗ nên đã bị người ta xách ra ngoài, Nam Sơ đã nhìn ra hai người có gì đó, “Ba của đứa nhỏ?”
Tô Trản gật gật đầu.
Nam Sơ cười: “Tiểu nha đầu này cũng không tồi đâu.”
Thịnh Thiên Vi bị Trầm Tinh Châu xách vào trong xe, anh quắc mắt nhìn cô: “Em làm loạn đủ chưa?”
Thịnh Thiên Vi hừ lạnh một tiếng: “Ai làm loạn với anh, đừng làm phiền tôi nữa. Vừa rồi đạo diễn Lưu mới giao cho tôi một cảnh, tôi còn phải đi diễn nữa!”
Trầm Tinh Châu đầu đầy vạch đen: “Nhìn bộ dạng em thế này mà cũng được chọn quay phim, mắt đạo diễn bị mù rồi à?!”
Thịnh Thiên Vi đạp một cái vào người anh: “Bộ dạng này của tôi không bằng những nữ minh tinh bên cạnh anh được chưa? Anh cút ngay!”
Trầm Tinh Châu nhíu mày, phát hiện bắt đầu từ khi nào mình và cô gái nhỏ này không thể nói chuyện đàng hoàng, trêu chọc nói: “Ôi trời ơi, ăn phải dấm chua rồi này. Không phải lúc trước chúng ta đã từng nói rồi sao? Yêu được thì yêu, không yêu được thì chia tay, lần này em chạy đến tận đây là muốn yêu hay là muốn chia tay đây?”
Thịnh Thiên Vi vung tay lên, “Chia tay, chia tay đi!”
Trầm Tinh Châu không nói lời nào.
Thịnh Thiên Vi đá anh thêm cái nữa, “Tôi nói mau chia tay đi, bà đây không muốn qua lại với anh nữa, hiểu chưa?”
“Giận dỗi hay là nghiêm túc?”
Cô quệt miệng: “Nghiêm túc.”
Trầm Tinh Châu gật đầu, “Ok, vậy thì chia tay đi.”
Thịnh Thiên Vi từ trên xe bước xuống, cảm thấy chưa hết giận, vẫn còn sức đạp mạnh một cái lên xe, “Anh cút đi.”
Trầm Tinh Châu nổ máy xe, lập tức quành tay lái lao ra ngoài.
Tô Trản cùng Nam Sơ dựa vào sau lưng tường, cứ thế nhìn chăm chú. Thịnh Thiên Vi đi đến nhìn thấy hai người bọn họ, ổn định lại tâm tình, “Sao hai người đều ở đây?”
Nam Sơ dựa vào tường hỏi cô: “Tính tình cũng không vừa đâu. Người có tiền như thế mà cũng dám đuổi đi, tôi nói này, đứa bé trong bụng cô phải làm sao đây?”
Thịnh Thiên Vi: “Hai người các cô quá vô sỉ, lại còn nghe lén!”
Tô Trản buông tay: “Nếu không có gì quá nghiêm trọng thì gọi điện làm lành với người ta đi, có những chuyện không đùa được đâu.”
Thịnh Thiên Vi khoát tay, không nhìn ra chút đau lòng nào, “Khi khác nói.”
Hai người bất đắc dĩ nhìn ngắm cô.
Bởi vì ngày thường Thịnh Thiên Vi đã xây dựng cho mình hình tượng quá đanh đá, cho nên chính cô cũng không dám biểu lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác. Tô Trản đang tâm trạng không tốt, cô không muốn vì chuyện của mình mà lại phiền đến cô ấy, tự bản thân cô cũng có thể vượt qua được.
Cho nên cô không tiếp tục nói đến chuyện của mình và Trầm Tinh Châu nữa.
Ngày thứ năm tại Studio, Lục Diệp Minh đến.
Từ trước đến nay anh ta luôn giữ quan hệ tốt với mọi người, vừa đến đã chuyển tới một xe bánh ngọt cùng cà phê, ai trong đoàn phim cũng có phần. Nam Sơ vừa ăn vừa thì thầm bên tai cô: “Diễm phúc quá, một đại thần vừa đi thì đã có một phú nhị đại[1] đến.”
Tô Trản lườm cô nàng một cái, “Đã bị mua chuộc rồi à?”
Nam Sơ xúc thêm một thìa bánh ngọt bỏ vào miệng, “Không phải đâu, trái tim tôi luôn thủy chung với cô mà. Cho dù cuối cùng cô có chọn ai, tôi cũng sẽ luôn ủng hộ.”
Tô Trản nhìn cô ấy, nửa đùa nói: “Hay là, hai chúng ta cứ thế sống với nhau đi?”
Nam Sơ nhấp một hớp cà phê, “Được đấy, dù sao tôi cũng không có ý định kết hôn.”
“Còn cái người mặc đồng phục kia thì sao?”
“Không còn gì nữa, lúc trước có tham gia một show diễn, thua trò chơi phải chịu phạt là tôi gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta không những không bắt máy mà còn cúp máy của tôi nữa, đàn ông chính là như vậy đấy trên phương diện tình cảm xử lý nhanh gọn dứt khoát hơn phụ nữ nhiều, tuyệt đối không lề mà lề mề đâu.”
“Đúng thế.”
Hai người đang trò chuyện, Lục Diệp Minh đã chia xong điểm tâm vội đi đến. Nam Sơ cầm cà phê tránh đi, “Hai người nói chuyện đi.”
Lục Diệp Minh ngồi xuống bên cạnh Tô Trản, “Gần nhất sao rồi?”
“Rất tốt, ăn được ngủ được.”
Lục Diệp Minh châm điếu thuốc, nhìn cô: “Mắt có quầng thâm rõ đến mức này, vừa nhìn cái đã biết ngủ không ngon rồi, lừa ai đó? Sao, đoàn phim bận rộn lắm à?”
Tô Trản ngậm cái thìa, lắc đầu, “Tạm được, cũng không gấp lắm.”
Ánh mặt trời chiếu thẳng, chói nắng khiến hai người đều híp mắt.
Lục Diệp Minh nói: “Tô Trản.”
“Hả?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Cô bình tĩnh ăn bánh ngọt, hỏi lại: “Anh đang nói đùa sao?”
“Lần đâu tiên anh nghiêm túc cầu hôn với em như vậy, thế mà em còn bảo anh nói đùa?”
“…”
Lục Diệp Minh lại nói: “Em còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em không? Hôm đó em đang ngồi trong vườn trò chuyện với Tô Hạm, khi ấy trong lòng anh đã nghĩ, cô gái này thật buồn cười, người ta không để ý đến mình mà vẫn hang say nói được. Về sau anh đã biết thì ra đó là phương thức giao tiếp của em và Tô Hạm trong suốt thời gian đó, mặc dù có hai người, nhưng chắc hẳn trong lòng em vẫn luôn thấy cô đơn đúng không?”
“Lục đại ca.”
“Em khoan hãy nói, hãy nghe anh nói hết đã. Anh đã rất cố gắng bảo vệ em, cho em cảm giác an toàn, thậm chí cho em một mái nhà. Vào lúc ba em đổ bệnh, có mấy lần anh đến thăm chú ấy, khi đó chú nằm trên giường bệnh hết lần này đến lần khác dặn dò anh, chú nói, em chuyện gì cũng không nói ra nhưng kỳ thật trong lòng chuyện gì cũng hiểu rõ. Cứ như thế cho tới bây giờ, em tựa như đã hình thành thói quen một mình, từ trước tới nay xảy ra chuyện gì cũng không nhờ cậy người khác, ngay cả lúc trước công ty xảy ra chuyện lớn như vậy em cũng không nghĩ đến việc tìm đến anh giúp đỡ, bởi vì em rất hiếu thắng, lại chẳng muốn nhận sự giúp đỡ của ai. Anh chỉ hy vọng em hiểu, cho dù cuối cùng như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ trở thành người đáng để em tin tưởng dựa vào, hiểu không?”
“Vâng, nhưng mà, anh đừng lãng phí thời gian vì em nữa.”
Lục Diệp Minh xem như không nghe thấy, hai tay chống ở trên đùi, “Thời gian này anh sẽ không vì lời từ chối của em mà lung lay đâu.”
Lục Diệp Minh đến tối mới đi.
Đoàn phim bắt đầu chia cặp lồng đựng cơm, Đại Minh đứng cạnh đó dọn bàn, Thịnh Thiên Vi hỏi: “Làm cái gì đó? Ăn cơm trước đi?”
Đại Minh nói: “Thu xếp đồ đạc đã, bộ phận trò chơi đã hết việc rồi. Mấy ngày nữa bọn anh sẽ không đến đoàn phim, mấy thứ vật dụng này phải dọn hết vào.”
Thịnh Thiên Vi sững sờ, “Nhưng mà còn chưa quay xong mà?”
Đại vừa bỏ máy tính vào trong túi, vừa nói: “Phần trò chơi đã ổn lắm rồi, những thứ còn lại chỉ là biên tập cắt ghép thôi. Bọn anh được đem về công ty xử lý, không phải mọi người còn phải thay đổi bối cảnh quay sao? Những thứ sau đó lão đại không để bọn anh làm nữa, với lại gần đây công ty xảy ra vài chuyện, có một phần mềm tối ưu hóa xảy ra chút vấn đề. Không thể cả ngày cứ chỉ tập trung ở đây được, bọn anh phải quay về cứu trợ.”
Nói xong, hai người sáp lại gần thì thầm, “Nói xem, hai người kia liệu có thành đôi không?”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu gẩy hộp cơm, “Ta biết thế nào được, nghe bảo ngày mai phía đầu tư muốn đến để xem tiến độ quay, các anh đi rồi thì nếu bên đầu tư muốn xem mảng trò chơi thì phải làm thế nào?”
“Bên đầu tư mà cũng muốn đến xem tiến độ của đoàn phim sao, nhưng mà mảng trò chơi thì ai quan tâm chứ. Em đừng quan tâm quá làm gì, cứ diễn tốt vai fan cuồng của em đi! Nhớ diễn cho tốt nhé!”
“Cút đi.”
Ngày thứ hai, khi mà còn chưa bắt đầu làm việc thì phía đầu tư đã đến.
Lưu đạo diễn kéo Tô Trản rồi giới thiệu, “Nam Tuyền, đây là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta, Trầm tổng.”
Đoàn phim bung lán che nắng, Tô Trản nheo mắt, cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt.
Dưới ánh mặt trời nhạt nhòe,
Một người phụ nữ thướt tha thùy mị, trang nhã đoan trang đang đứng ở đó, trên mặt đã thoáng hiện ra nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng tới tổng thể. Hai mắt sáng ngời, còn hơn cả ánh mặt trời rực rữ.
Giống như nhiều năm trước khi ở San Francisco.
Cô ấy là Trầm Mạn Thanh.
Chú thích:
[1] Phú nhị đại: Nhà giàu đời thứ 2. Ý chỉ những thiếu gia, tiểu thư có gia đình giàu có.