Bàn tay nhỏ bé của đặt lên cúc áo kim loại của anh, cô dũng cảm ngước đầu lên đối mặt, cắn tai anh, nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều… Còn thích loại nào…thì tùy anh … Ưm…”
Lời còn chưa dứt.
Trong chớp mắt, đôi môi đã bị người ta chặn lại.
Từ Gia Diễn bóp cằm cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ấy, đột ngột hôn lên.
Anh vừa hôn cô vừa xô xô đẩy đẩy về phía phòng ngủ.
… … …
Đến cuối, hai người vẫn lựa chọn phương thức tương đối bảo thủ.
Tô Trản: “Mỏi quá…”
Giọng nói anh trầm thấp, đầy ham muốn: “Em còn phải luyện tập thêm.”
“Không làm…”
“Sẽ ổn ngay thôi, ngoan nào.” Anh dụ dỗ.
…
Đến khi Từ Gia Diễn lau sạch sẽ, thắt đai lưng xong đi ra ngoài, thấy Tô Trản đang bận rộn ở phòng bếp, anh tiến đến, ôm chặt cô từ phía sau, giọng điệu chế giễu:”Ghê thật, cũng học được cả nấu cơm rồi.”
Tô Trản cũng không quay đầu lại, “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ biết nấu mì tôm.”
Từ Gia Diễn không quan tâm cười cười, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, “Còn tưởng rằng sau này không cần phải thuê bảo mẫu nữa chứ, xem ra cũng vẫn phải thuê thôi.”
Tô Trản: “Ăn tạm chút đi, không biết anh đến nên cũng không có mua gì hết.”
Từ Gia Diễn chợt nhớ tới một chuyện, xoay người cô lại, ấn dựa vào bệ đá: “Em vừa xách cái túi thuốc gì đấy?”
Tô Trản đẩy anh ra, hời hợt nói: “Thuốc tiêu viêm, hai ngày nay em có chút ho khan.”
Quả thật là mấy loại thuốc kháng sinh.
Từ Gia Diễn thuận tay sờ sờ đầu cô, “Đúng là hơi nóng, có phải em đang sốt không?”
Tô Trản đẩy anh ra, “Có sốt nhẹ, đợi lát nữa thì sẽ ổn thôi.”
“Đi lên giường nằm một chút đi, để anh.” Anh kéo cô ra ngoài.
“Em không sao mà.”
Không muốn nghe cô lằng nhằng nữa, Từ Gia Diễn trực tiếp ôm ngang cô bế đến tận giường, “Thuốc của em ở đâu, anh đi lấy cho em.”
Tô Trản từ trên giường ngồi dậy, “Để em tự lấy được rồi, anh xuống xem bếp núc thế nào đi, em đói lắm rồi”
Bóng dáng cao lớn của Từ Gia Diễn khom lưng cúi xuống trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cô, cô gái nhỏ tội nghiệp ngửa đầu nhìn anh, anh thở dài, xoa xoa mái tóc bù xù của cô, “Đói lắm à?”
Cô gật đầu.
“Đói thì cũng đừng ăn mì tôm, anh đi xuống lầu mua chút đồ lên, em uống thuốc trước đi, rồi ngoan ngoãn nằm nghỉ nha?” Anh dụ dỗ, ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Cô lại gật đầu.
Lúc Từ Gia Diễn cầm chìa khóa xe lúc xuống lầu, Tô Trản từ trên giường bò ra ngoài, đem hộp thuốc bỏ hết đi, rồi dùng lọ đựng thuốc cảm mạo để thay vào.
Chờ đến lúc anh trở lại, cô đã ngủ thiếp đi trên giường.
Trời bên ngoài tối mịt, từng giọt từng giọt mưa tí tách rơi, rồi lại nặng hạt dần, mưa rơi như trút nước, bỗng chốc dừng lại không được.
Hai người ngồi trước bàn ăn ăn cơm.
Tô Trản nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đêm nay anh phải về sao?”
Anh hỏi ngược lại: “Em muốn anh về không?”
“Em ở đây ngủ trên cái giường rộng thênh thang..”
“Vậy thì ngủ cùng nhau đi.” Anh nhanh chóng và mấy miếng cơm, rồi tựa vào trên ghế, nhàn nhạt: “Hay em định để anh ngủ trên ghế sô pha?”
“Ngủ chung đi.” Tô Trản thở dài: “Nhưng anh không được lộn xộn.”
Từ Gia Diễn lầm bầm một tiếng, quay đầu, có chút không thật sự tình nguyện: “Thôi hay cứ để anh ngủ ở ghế sô pha đi.”
Vậy mà tật xấu của đàn ông lại lần nữa bùng phát.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Trản có cảm giác giường lõm xuống, phía sau lưng bị một thân thể nóng rực áp vào, anh lại cọ cọ sau lưng cô, sau đó xoay người đè lên đi.
Tô Trản tỉnh giấc, anh cúi đầu hôn cô, hôn một mạch xuống, Tô Trản hừ nhẹ.
Càng hôn đến cuối, càng không thể vãn hồi được nữa, Tô Trản nức nở đẩy anh, cô cực kỳ mệt mỏi, thật sự không chịu nổi.
Từ Gia Diễn đành thôi, ôm cô vào lòng, thở dài hôn lên trán cô vài cái, dụ dỗ: “Được được được, không làm.”
Tô Trản ở trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, giọng điệu mơ hồ nói: “Anh ra sô pha ngủ đi.”
Anh vô tội nói: “Lạnh lắm.”
“Vậy đừng lộn xộn nữa.”
Anh cười dụ dỗ: “Được, anh sẽ không làm gì em thật mà.”
Sau đó là cả một đêm không chợp mắt.
Hôn lễ của Hàn Văn Văn được diễn ra vào buổi tối, Từ Gia Diễn lái xe đến khách sạn.
Tô Trản vừa đi vào đã nhìn thấy chữ đề trên bảng tên, chú rể Quách Chính Dương cô dâu Hàn Văn Văn.
Trong bụng cô trào lên một đợt chua xót, không khỏi nắm chặt tay Từ Gia Diễn.
Anh phát hiện, cũng nắm lại tay cô, an ủi: “Đừng lo lắng, có lẽ không hề tồi tệ như em nghĩ.”
Nơi cửa vào khách sạn, chú rể và cô dâu đều không có ở đó, đứng tiếp khách là gia trưởng hai bên gia đình, Từ Gia Diễn dắt Tô Trản đi qua, đưa bao tiền mừng, lễ phép nói: “Cô Hàn.” Bà Hàn tất nhiên là rất vui, sờ xem độ dày phong bao, cũng vì đây là cái phong bao dày nhất của hôm nay. Trong lòng bà thổn thức, bà rất thích những người như Từ Gia Diễn, muốn bề ngoài có bề ngoài, lại còn biết kiếm tiền, mắt bà lại liếc thấy cô gái, vừa trắng trẻo vừa non nớt, có vẻ tinh tế, nhịn không được mới cảm thán, thì ra là con gái mình không có được phúc này. Toàn bộ niềm vui đều được bà thể hiện một cách phóng đại trên khuôn mặt trang điểm đậm đến khoa trương của mình, “Gia Diễn, đây là bạn gái của con à?”
Từ Gia Diễn gật đầu, bà Hàn mỉm cười, “Cô bé thật xinh đẹp.”
Tô Trản: “Cảm ơn dì, Văn Văn đang ở đâu rồi ạ?”
Bà Hàn chỉ về hướng sau lưng mình, “Ở trong phòng đang điểm đó, hai đứa vào thăm nó một chút đi.”
Tô Trản kéo Từ Gia Diễn đi về phía phòng trang điểm.
Đẩy cửa ra, Hàn Văn Văn đang ngồi bới tóc, gương mặt được trang điểm tinh xảo phản chiếu trong gương, không cam xúc. Nhìn thấy hai người vào, ánh mắt Hàn Văn Văn mới bình thản, “Đến rồi à?”
Trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói gì, Từ Gia Diễn sờ sờ sau gáy Tô Trản, “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tô Trản gật đầu, chờ anh đi ra ngoài, cửa kép lại, mới nhìn hướng Hàn Văn Văn, “Chị không cần ra ngoài tiếp khách à?”
Hàn Văn Văn nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của cô, nói: “Chờ lát nữa mới ra, hai người làm hoà rồi sao?”
“Cứ cho là vậy đi.”
“Buông bỏ được?”
Vấn đề này, từ lúc công ty phát sinh vấn đề đến giờ, hai người bọn họ ai cũng không nhắc đến, nói chuyện với nhau cũng không bao giờ đi đến chuyện này, nhưng có thể làm lơ không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngay tối hôm qua, hai người vội vàng kết thúc, nghỉ ngơi một lúc, Từ Gia Diễn ôm cô nằm ở trên giường nói với cô, chờ cho sự việc lần này kết thúc sẽ đưa cô đến Mỹ. Mặc dù anh không nói rõ, nhưng trong lòng Tô Trản đã rõ ràng rồi.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Cô nói: “Văn Văn, em bị bệnh.”
Chuyện này cô đã giấu quá lâu.
Hàn Văn Văn sững sờ, thợ trang điểm cũng nhịn không được nhìn cô, người trang điểm đã hoàn tất khâu trang điểm, Hàn Văn Văn bảo cô bé đi ra ngoài trước, một chút nữa mình sẽ ra sau.
Phòng trang điểm cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn cô, Hàn Văn Văn xoay người lại, cầm tay cô, “Bệnh tình nghiêm trọng lắm sao?”
Tô Trản lắc lắc đầu, “Không phải là quá nghiêm trọng, ngày mai em sẽ nhập viện, phẫu thuật xong là tốt rồi, nhưng mà cần có thời gian điều dưỡng.”
“Từ Gia Diễn biết chuyện chưa?”
Cô lắc đầu thêm lần nữa, nhìn Hàn Văn Văn nói: “Cũng muốn nói cho anh ấy biết, nhưng em không biết làm sao để mở miệng, thôi chờ khỏi rồi hẵng nói đi.”
“Phát hiện bệnh tình từ lúc nào?”
“Cách đây không lâu lắm, em sốt nhẹ liên tục, lúc khám ra bệnh, em đã đứng ở cửa bệnh viện suy nghĩ rất nhiều, con người vừa bị bệnh đều vô cùng yếu đuối, từ lần trúng đạn lần trước em đã nghĩ, nếu như có thể sống sót trở về, em sẽ trở về nhìn, chỉ liếc mắt nhìn, rồi sẽ đi. Chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại muốn nhìn nhiều thêm vài lần, nhìn nhiều thêm vài lần mãi cho đến bây giờ. Lúc còn quay phim, em gặp được một cô gái, một đêm nọ bọn em cùng nằm trên bãi cỏ ngắm sao, cô ấy nói với em: “Mỗi một vì sao trên trời đều là một người đã ra đi, bất luận cô đã làm sai những gì, những vì sao kia sẽ tha thứ cho cô”. Em lúc đó đã suy nghĩ sao trên trời nhiều như vậy thì ngôi nào là tiểu Hạm, nếu như con bé thật sự nghe được lời nói của em, nó có tha thứ cho em không? Dù sao tiểu Hạm thiện lương như thế, một khoảnh khắc kia thật sự vô cùng mệt mỏi, cảm giác cuộc sống này trừ yêu ra chỉ là hận, vậy thì ngay lúc yêu hận không thể dung hòa thì nên lựa chọn làm sao đây?”
Hàn Văn Văn nói: “Trản Trản, em không biết chị rất hâm mộ em. Khi còn sống hãy yêu hết mình đi, khi hết yêu, khi thù hận phai nhạt, em sẽ phát hiện mọi chuyện thực ra cũng không quá khó như vậy.”
“Vâng, đó cũng là nguyên nhân tại sao em đồng ý cùng anh ấy đi Mỹ.”
Trần duyên quy thổ[1], tất cả cứ giao lại cho ông trời quyết định đi.
Khi Tô Trản trở lại sảnh buổi tiệc, Từ Gia Diễn đang ngồi bên trên, có một số người đến bên cạnh anh bắt chuyện, “Anh là Pot sao?”
Từ Gia Diễn gật đầu, cậu nhóc tỏ ra vừa sợ vừa mừng, “Nam thần!”
Hai người rỗi rãi trò chuyện vài câu, cậu nhóc thao thao bất tuyệt bày tỏ lòng ngưỡng mộ của cậu ta dành cho anh, đến khi Tô Trản đi vào, Từ Gia Diễn quay đầu nhìn cậu ta một cái, nói: “Ngại quá, bạn gái của tôi đến rồi.”
Cậu nhóc ngượng ngùng rời đi, còn không quên xin chụp ảnh chung, Từ Gia Diễn đang muốn từ chối, Tô Trản đã đẩy đẩy bả vai anh, chụp một bức đi.
Từ Gia Diễn liếc mắt nhìn Tô Trản, lúc này mới không biểu cảm gì mà gật đầu một cái, cậu nhóc vui mừng lấy điện thoại di động ra, ghé vào bên cạnh đại thần, nhấn nút chụp ảnh “Tách Tách”, xong rồi mừng rỡ chạy về khoe trên mạng xã hội.
Tô Trản ngồi xuống bên cạnh anh, còn anh tựa vào trên ghế, duỗi tay sờ xuống sau gáy cô, sau đó nhàn hạ khoác ra sau ghế tựa của cô, nhẹ nhàng hỏi, “Trò chuyện gì lâu vậy?”
“Chuyện con gái thôi, anh có hứng thú à?”
Khoé miệng Từ Gia Diễn cong xuống, không tỏ rõ ý kiến.
Sự chú ý một lần nữa được đặt về lại buổi lễ, nhưng hôn lễ tiến hành được một nửa, thì có chuyện xảy ra.
Không tìm thấy Hàn Văn Văn ở đâu cả.
Người nhà lật tung khách sạn lên cũng không tìm được, hiển nhiên đàng trai bên kia đã tức giận, trái lại chú rể bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, còn vừa khuyên can mẹ mình, “Mẹ, đừng nóng vội, nói không chừng cô ấy đang đi vệ sinh thôi.”
“Nó vứt cả áo cưới ra rồi! Đi vệ sinh hả?! Tao tại sao lại có đứa con ngốc như mày chứ.”
Đến cuối cùng, vì lo lắng cho thể diện hai bên, mẹ của chú rể tìm được bà Hàn, “Bà thông gia, Văn Văn nhà các người rốt cuộc là đi đâu rồi? Mau cho người đi tìm đi, này hôn lễ còn phải giải quyết thế nào đây? Hồng bao này kia của bạn bè thân thích phải làm gì bậy giờ!”
Chú rể đại khái là một người vô cùng lạnh nhạt.
Hai người gặp nhau một lần, vâng lời cha mẹ hai bên kết hôn cùng nhau, thực sự là không có mảy may một chút tình cảm nào với nhau. Hàn Văn Văn làm ra chuyện như thế, chú rể còn cảm thấy rất kích thích, anh ta vốn nghĩ cô là một cô gái rất không thú vị, cưới cô cũng là vì vâng theo cha mẹ, gây ra náo loạn như thế, ngược lại còn cảm thấy cô gái này tính tình đã ngang ngạnh hơn. Quách Chính Dương cũng rơi vào mâu thuẫn, một mặt hy vọng cô trở về, mặt khác lại không muốn.
Chín giờ.
Sau khi xác định tìm không thấy Hàn Văn Văn, trưởng bối hai bên lên sân khấu tạ lỗi, bà Hàn mẫu giọng nói run rẩy, không ngăn lại được hai dòng nước mắt.
Tô Trản và Từ Gia Diễn từ khách sạn đi ra, lái xe dọc đường, đột nhiên thấy bóng Hàn Văn Văn bên đường. Tô Trản vội vàng ra khỏi xe, Hàn Văn Văn đã thay lại thường phục, đứng ở dưới gốc cây bên bờ sông.
Bờ sông gió lớn, thổi quần áo Hàn Văn Văn bay tán loạn.
Tô Trản lao đến, “Văn Văn.”
Hàn Văn Văn xoay người lại trông thấy cô, ánh mắt vẫn bình thản như cũ, “Hôn lễ kết thúc rồi sao?”
Tô Trản nhìn Từ Gia Diễn một cái, nói: “Trời ơi, mẹ chị rất tức giận, trước mắt thì hôm nay chị đừng về nhà vội.”
Hàn Văn Văn lắc lắc đầu, “Bà ấy giận một hồi rồi qua thôi, hai người về nhà đi, đừng lo cho tôi.”
Tô Trản không chịu đi, “Sao đột nhiên chị lại… Không phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?”
Hàn Văn Văn tựa vào thân cây, nói: “Chị cũng cảm thấy mọi chuyện đã xong hết rồi, nhưng mà khi ra khỏi phòng trang điểm, nhìn thấy sảnh buổi tiệc không còn chỗ trống nào, trên mặt mỗi người đều treo lên nụ cười dối trá, giống như là thực sự vì mình mà vui vẻ, nhưng cơ bản là chẳng ai quan tâm đến mình rốt cuộc có tốt hay không, chị đã cảm thấy,tất cả những thứ này đều rất hư ảo, đều không liên quan gì tới chị hết. Trản Trản à, em đừng lo lắng, để chị yên tĩnh một thời gian sẽ ổn, bọn em về nhà trước đi.”
Tô Trản không yên tâm được, “Chị cứ như vậy ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, cùng em về nhà đi, hoặc là để em đưa chị về.”
Hàn Văn Văn bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em đưa chị về nhà đi.”
Một vở hài kịch kết thúc, hai người đưa Hàn Văn Văn về nhà, ông bà Hàn vô cùng lo lắng, thấy người về, thấp thỏm trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, nghiêm khắc khiển trách Hàn Văn Văn một trận, khóc sướt mướt xong đã là hai tiếng đồng hồ sau.
Đến lúc hai người trở về nhà Tô Trản đã là rạng sáng, mới vừa vào cửa, Từ Gia Diễn đã đem cô áp lên trên ván cửa, hùng hổ hôn một hơi, chui đầu vào trên vai cô, hung hăng cắn một cái, “Kỳ sinh lý khi nào mới kết thúc?”
Từ Gia Diễn dùng sức nâng cô lên, ôm cô về phía nhà vệ sinh, ấn lên trên bồn rửa tay, để tay cô đặt lên khoá thắt lưng anh, dụ dỗ cô: “Cởi ra.”
Tô Trản nghe anh làm theo, thân thể yếu ớt mềm nhũn.
Từ Gia Diễn hôn xuống…
…
Sau khi chấm dứt, Từ Gia Diễn kéo quần lên, dây lưng còn chưa kịp thắt lại, thả hờ trước bụng, vây cô lại trên thành bồn rửa tay, hôn lên trán cô từng cái từng cái một, “Mệt lắm à?”
“Anh thử xem?”
Anh cúi đầu cười ra tiếng, thì thầm xuống bên tai cô, “Thử rất nhiều lần rồi.”
“…”
Tô Trản mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện ra nụ cười hư hỏng đang treo trên mặt anh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.
Anh đang nói, anh cũng sẽ làm cái chuyện đấy sao?
Ngẫm lại cũng đúng.
Đàn ông chắc sẽ phải làm vậy?
Từ Gia Diễn ấn nhẹ lên môi cô một cái, hơi mồ hôi ẩm ướt giữa không gian, giọng nói mang theo sự kiềm chế cùng cực: “Đây là nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông, nếu không thì ba năm nay, anh biết sống làm sao?”
“…”
Vì vậy, anh lại bắt đầu tỏ ra đòi hỏi rất hợp tình hợp lý: “Còn muốn gạt anh tới khi nào?”
Tô Trản cố gắng giữ mình tỉnh táo, đẩy anh, “Nói cho anh chuyện này.”
Anh lại kéo quần áo cô, “Ừ, cứ như vậy nói đi.”
“Em nói chuyện nghiêm túc, anh đừng…”
Từ Gia Diễn khó khăn lắm mới ngừng lại, vuốt gọn tóc, đem cô ôm vào lòng mình, nhìn cô, trưng ra bộ dạng “anh đang rửa tai lắng nghe đây”, “Rồi, em nói đi.”
Tô Trản cúi đầu liếc xuống: “Thắt lại thắt lưng đi.”
Anh cúi đầu, nhanh chóng đem thắt lưng khoá lại, trên mặt mang vẻ lười biếng cười, “Được chưa?”
Miễn cưỡng chấp nhận được, mặc dù phía dưới cái lều nhỏ vẫn còn dựng lên, Tô Trản kìm nén cố làm lơ, “Em phải đi công tác một tháng.”
Người đối diện đột nhiên thu lại nụ cười, giọng nói trầm xuống, “Chỉ một tháng?”
Tô Trản gật đầu, “Còn chưa đến một tháng, nếu nhanh thì chừng nửa tháng đã về rồi.”
Anh hạ thấp giọng, cố làm cho giọng mình có vẻ bình tĩnh lại, “Đi làm gì? Đi đâu?”
Tô Trản nói: “Đi công tác, không phải ra nước ngoài, gần ngay thành phố, thật sự chỉ đi một tháng, cũng như đi công tác vậy, đợi em sắp xếp xong sẽ về ngay.”
Từ Gia Diễn thở dài, “Anh không cho em đi thì sao?”
Cô kiên quyết: “Vậy thì chia tay.”
Dưới ánh đèn phòng tắm, làm gò má anh nổi bật lên một nét thanh nã, ánh sáng nhu hoà quét lên người anh, một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, nút áo lười biếng cởi đến hàng thứ hai giờ đây hơi lộ ra vẻ bừa bãi lộn xộn, mái tóc đen sạch sẽ, ánh mắt có chút dịu dàng xen lẫn tưc giận, vô cùng bất đắc dĩ, hung hăng nhéo mặt cô: “Lần này lại chia tay, để rồi xem anh còn để ý đến em hay không?”
Gò má hơi đau, thấy ánh mắt anh hơi buông lỏng ra, Tô Trản vui vẻ choàng ôm lên cổ anh, “Vậy thì không chia tay nữa.”
Cô gái treo trên người anh, cọ đi cọ lại, đến mức dưới thân bắt đầu có phản ứng, Từ Gia Diễn đem cô từ trong ngực lôi ra, cảnh cáo cô: “Không được lộn xộn.”
Tô Trản ngừng lại, mắt ngập nước mùa xuân.
Anh lại mềm lòng, hung hăng cắn lên môi cô một cái, “Chỉ một tháng thôi, chờ nhiều hơn một phút cũng không được.”
Tô Trản chủ động đi tiếp nhận nụ hôn của anh, ngoan ngoãn úp sấp ở trong lòng anh, “Được.”
Từ Gia Diễn chui đầu vào trên người cô, để lại mọi loại ký hiệu, “Chờ em trở về, chúng ta sẽ đi Mỹ.”
Lực anh hạ xuống không hề nhẹ, Tô Trản kêu một tiếng khe khẽ, nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”
Tâm lý chia xa rất nặng nề, anh dường như không muốn bao nhiêu là đủ, cứ từng cái hôn được hạ xuống.
Mỗi một cái hôn lại nói: “Sau đó kết hôn.”
Cô cắn môi: “Được.”
Trong lòng gợn sóng.
Lại hôn một cái, “Đem em thành người của anh.”
“Được.”
Lại hôn thêm một cái: “Sau đó sinh cho anh một đứa nhóc.”
Tim cô run rẩy, lông mi khẽ rung rung, “Ưm…”
“Tốt nhất là một cô nhóc, giống em.” Lại hôn một cái.
“Ừ…”
“Con trai cũng được, đừng quá quậy phá.” Trên người dường như đã chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.
“Được.”
Từ Gia Diễn cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng, lần nữa xác nhận: “Thời gian là một tháng.”
Tô Trản: “Được.”
Một tay anh chống lên mặt kính, phản chiếu trong tấm gương, đường cong hoàn mỹ của con gái, cơ thể nhỏ bé ngọc ngà thanh khiết, băng cơ ngọc cốt[2], ánh sáng từ bóng đèn vàng trong phòng tắm chiếu lên khiến làn da cô càng thêm non mềm trẻ trung, anh bình tĩnh một chút rồi nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Tô Trản đẩy anh ra, chống hai tay, nhảy từ bồn rửa tay xuống, tay vịn lên thắt lưng anh, cởi bỏ ra, xong ngồi chồm hổm xuống, ngước đầu. Một đôi mắt ngập nước cứ như vậy nhìn anh, nói: “Đổi kiểu khác đi.”
Từ Gia Diễn ngửa đầu nhắm lại mắt.
Đậu xanh rau má!
Kỹ thuật vô cùng thuần thục này là học ở đâu?
... –
Ngày hôm sau, Từ Gia Diễn về công ty, Tô Trản thu dọn đồ đạc rời nhà trọ, hai người xuống dưới lầu, mỗi người đi một ngả, trước khi đi, Tô Trản đưa chìa khoá lại cho anh, “Có rảnh thì giúp em quét dọn nhà, chờ em về.”
Anh nhìn chằm chằm cái chìa khóa trong lòng bàn tay, lại nhìn theo bóng lưng cô kéo va li rời đi, không tiếng động cười. Đầu lưỡi lại quét lên quai hàm.
Hai người sau đó không liên lạc với nhau, điện thoại của Tô Trản lúc nào cũng tắt máy, Từ Gia Diễn đã thử gọi suốt một tuần lễ sau đó thì bỏ cuộc.
Có vài lúc, anh cứ cảm giác, cô nhỏ Tô Trản này là từ hành tinh khác đến đây.
Lúc biến mất thì tới nửa cái bóng cũng không thấy được.
... –
( Địa Ngục Chi Thành II) sau khi được đại thần và đại minh tinh Nam Sơ truyền bá đã lan truyền bằng tốc độ ánh sáng thành game mà nhất định trong điện thoại ai cũng có, danh tiếng của ( Thiên Đường Chi Môn) hoàn toàn bị lấn át, ánh mắt của nhân viên trong công ty cũng không kiềm chế được mà tung bay hết cả lên, Đại Minh và Mạnh Thần rãnh rỗi không có chuyện gì làm thì xúm lại một chỗ châm chọc, “Lười biếng quá lười biếng quá đi, lão đại phải quản bọn họ nghiêm lại một chút!”
“Tô muội gần đây lại vắng nhà, tâm trạng lão đại không được tốt lắm, cũng lười quan tâm, cậu đi mà quản.” Đại Minh lướt blog, không cẩn thận lại trông thấy CP Pot x Nam Tuyền đứng đầu danh sách, thở dài nói: “Cậu nói xem mấy người trên mạng này có phải quá rảnh rỗi hay không, cả ngày yy (nghĩ bậy hoặc gán ghép) cái này, yy cái kia, lúc trước nói lão đại với tôi, một lúc sau lại nói lão đại với T.O. Hiện tại lại nổi lên cái gì mà quan hệ giữa nhà văn và giới eSport, còn đặc biệt tổ chức một topic tập hợp các fan, ‘Hội hậu phương của Pot Nam Tuyền’, mấy thứ này là cái gì đây không biết.”
Mạnh Thần cong môi cười: “Tôi còn thấy lão đại rất cam tâm tình nguyện nữa mà.”
Đại Minh thở dài: “Có người thích cp này, thì hiển nhiên cũng có người ghét, cậu xem fan hai bên cãi nhau khó nghe thế nào đi, nói Nam Tuyền đào mỏ, fan Nam Tuyền fan lại nói lão đại ăn theo.”
Mạnh Thần ngược lại không cho là đúng, “Hừ, đến lão đại còn không lên tiếng, cậu rảnh rỗi quá đấy. Bọn họ thích nói gì thì để bọn họ nói, càng tuyên truyền thêm cho trò chơi của công ty chúng ta.”
Tình hình trên mạng mấy hôm nay càng ngày càng nghiêm trọng.
Fan hâm mộ hai bên cũng đã xâu xé nhau vài trận, cũng có người hiểu lí lẽ nên không đứng vào hàng ngũ fan cuồng, bày tỏ hai bên chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, Nam Tuyền chỉ bán bản quyền làm trò chơi, tuyên truyền giúp một chút cũng có liên quan gì đâu?
Nhưng mà phần lớn những bình luận phía dưới vẫn là của fan cuồng.
Hiện giờ vấn đề lớn nhất của fan chính là, Nam Tuyền cuối cùng như thế nào, người này là loại người tương đối chú trọng chuyện riêng tư của tác giả, cô ít khi viết blog, mà mỗi lần đều chỉ là để giới thiệu tác phẩm, từ trước đến nay chưa từng đề cập đến sinh hoạt cá nhân của mình, những người tham dự tổ sản xuất phim mặc dù đều quen biết Nam Tuyền nhưng dường như cũng bảo vệ rất kỹ chuyện riêng của cô, không hề bị phát tán thông tin trên mạng.
Trước đây, cũng không ai tò mò về tướng mạo của Nam Tuyền, fan cũng lại chỉ chú ý nhiều hơn về tác phẩm.
Bây giờ bị cưỡng chế gán ghép thàm một cp với Pot, fan Pot hiển nhiên có chút tò mò muốn biết Nam Tuyền trông ra sao, hơn nữa vị tác giả này trước đến giờ đều không công bố ảnh thật, không tham gia hoạt động, cũng không offline với fan bao giờ, vì thế, fan chỉ có thể dũng cảm suy đoán, đại khái là do cô quá xấu.
Đây là quan điểm trước mắt của đại đa số người.
Sau đó Nam Sơ không phục, đăng một bài viết làm rõ thực hư trên blog, cô nói Nam Tuyền rất xinh đẹp.
Chỉ mất ba mươi giây để fan hai phe tập trung tại chiến trường, hơn nữa còn nói Nam Sơ đang trá hình giúp Nam Tuyền thừa nhận tình yêu, CP Pot và Nam Tuyền dường như trong nháy mắt đã thành thông tin hot nhất rồi.
Vì vậy Nam Sơ lại xóa blog ngay sau đó.
Bắt đầu có fan khiêu khích bảo Nam Sơ là đang câu sự chú ý của dư luận.
Ở trên mạng xã hội, hàng ngũ fan của Nam Sơ tăng mạnh, bình thường đều không cãi cọ phá phách gì cả, nhưng một khi đụng chạm đến thì không ai có thể coi thường, các người cứ ở chỗ của idol của mình mà làm loạn thì thôi đi, đằng này còn phát triển đến tận blog của người khác. fan đương nhiên nhìn không chấp nhận được. Dần dần, tăng lên thành cục diện hỗn chiến 3 phe.
Cho đến một tuần sau.
Trên web xuất hiện một bài viết nặc danh về Nam Tuyền, là một bài viết có nhiều view nhất, chỉ một buổi tối đã lọt vào top những bài viết được truy cập nhiều nhất, trong nháy mắt đã vươn lên vị trí trên cùng.
Nội dung bài viết đại khái là phơi bày sự thật nguyên nhân nổi tiếng của Nam Tuyền vài năm gần đây.
Người viết lúc đầu cũng thừa nhận Nam Tuyền rất đẹp, ngoài đời thực là một cô gái xinh đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt.
Hắn ta đem tất cả nguyên nhân thành công vài năm này của Nam Tuyền, toàn bộ quy vào việc cô có nhan sắc lẫn dáng người, thậm chí dùng nhan sắc cùng dáng người để đổi lấy tất cả danh vọng và tiền tài trước mắt. Hắn nói cô lên đại học còn chưa tốt nghiệp đã được công ty tuyển dụng, hơn nữa còn duy trì quan hệ mờ ám lâu dài với ông chủ lúc đó là Lục Diệp Minh, trong vòng nhân đều kiêng dè Lục Diệp Minh này, cho nên đối đãi với cô tác giả mới thành danh này vô cùng nể mặt.
Còn nói cô cùng lúc cũng có quan hệ bất chính với rất nhiều người làm phim, đạo diễn. Liên tục duy trì những mối quan hệ không chính đáng, còn có người chụp được tại studio một vài tấm ảnh chụp mơ hồ lúc diễn, ảnh chụp được đính kèm vào bài viết, chứng minh Nam Tuyền thường tiếp xúc không bình thường với rất nhiều nam minh tinh ở studio.
Ở bài viết cuối cùng được đăng lên còn có cả ảnh chụp được Pot ra vào nhà trọ của Nam Tuyền, còn có ảnh chụp của hai người khác cùng công ty, còn chú thích: “Hai người này ở cùng nhau hai ngày, có phải là người yêu hay không thì không rõ, nhưng cô nam quả nữ chung sống trong một nhà trong hai ngày, chẳng lẽ chỉ là quan hệ trong sáng đắp chăn bông nằm nói chuyện phiếm?”Ngụ ý ở đây là, có phải là quan hệ người yêu hay không cần biết, dù sao ngủ cũng là ngủ.
Từ trên trời rơi xuống, thật giả lẫn lộn.
Tự nhiên bị bôi đen, có vài người trong hội fan bỗng sau một đêm đều quay lưng lại hết, toàn bộ kéo vào blog của Nam Tuyền, bắt đầu gởi những bình luận hết sức khó nghe.
Khi Đại Minh đọc đến bài viết này đã tức giận ném bay điện thoại, “Cái thằng cầm acc rác này bị bệnh thần kinh à?! Bôi nhọ danh dự Tô muội của chúng ta thành cái gì rồi?!!! Cái này là bạo lực mạng!!!”
Đúng vậy, đây chính là bạo lực mạng.
Cách một cái màn hình máy tính, thật ra người ta chẳng biết bạn là ai, thậm chí ngay cả tên cũng chẳng thèm biết. Không biết bạn là người thế nào, cũng chẳng cần hiểu công việc bạn đang làm, không biết tương lai bạn muốn làm gì, cũng chẳng cần phải hiểu, Bởi vì người ta ghét bạn, hoặc là tam quan[1] của người ta và bạn trái ngược nhau, ở một phương diện nào đó chúng ta không thể chung tiếng nói. Cho nên, người ta sẽ bôi đen bạn, vậy thôi.
Một đống người không rõ phải trái cứ thế nhao nhao, mục đích chỉ là cái người đáng ghét này bài trừ khỏi thế giới, thậm chí ác độc đến mức muốn cô biến mất, vì vậy xuất hiện lời rất khó coi.
“Nam Tuyền cút khỏi giới văn học đi!”
“Nam Tuyền chính là một con điếm!”
“Nam Tuyền sao còn chưa chết đi!! Cô đi tìm chết cho bà ngay!! Con điếm thối.”
Ngôn ngữ vừa thô tục còn cay nghiệt khó nghe.
Người thân đau khổ, kẻ thù khoái chí, Đại Minh cũng không còn lòng dạ nào mở weibo, cả một đống tài khoản xa lạ liên tục nói những bình luận thô tục trên weibo cậu ta.
Mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện giống như vậy, nhưng cũng may là Tô Trản lúc này đang yên tĩnh ở trong phòng phẫu thuật bệnh viện, thêm một lần nữa hỏi lại bác sĩ phẫu thuật chính: “Một tháng sẽ thật sự khỏi hẳn sao?”
Mấy ngày này cô không lên mạng, ngắt cả điện thoại, rất ít liên lạc với bên ngoài..
Bác sĩ phẫu thuật chính là một nữ bác sĩ tuổi gần bốn mươi, nói chuyện dịu dàng khiến người ta an tâm, đèn giải phẫu loé sáng, bà mang lên chiếc khẩu trang y khoa, ôn hòa nhìn cô, “Đừng lo lắng quá, giải quyết hố chậu dính liền chỉ là tiểu phẫu thôi, trước kia con bị trúng đạn vào bụng còn chưa khỏi đã ngã xuống đất, cho nên nửa năm sau mới xuất hiện di chứng, về sau phải chăm sóc cơ thể cẩn thận.”
Tô Trản ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng chỉ một chốc, lại mở mắt ra: “Con còn có thể sinh con được không?”
Bác sĩ đem cái bàn để ngang ở vị trí bụng cô, nói: “Nói thế này, tiểu phẫu thành công cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng sẽ có vết vá ở tử cung, khi mang thai phải hết sức chú ý, nếu không phôi thai sẽ dễ bị trượt xuống, việc này chỉ cần chăm sóc.”
Cuối cùng cũng an tâm.
“Có bạn trai rồi sao?” Bà cố gắng làm tinh thần cô thả lỏng.
Tô Trản xẹp miệng, “Có – – ”
Bác sĩ cười: “Có đến không?”
“Không đến.”
Bác sĩ thở dài, Tô Trản biết bà đang hiểu lầm, lại giải thích: “Không phải đâu, là con không nói cho anh ấy biết.”
“Đừng lo lắng, rồi mọi việc cũng sẽ ổn thôi.” Bác sĩ an ủi cô.
Tô Trản gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Bác sĩ mổ chính xác nhận thêm một lần nữa, “Hai ngày nay cô thấy con không còn sốt nữa, như vậy đã khống chế được viêm nhiễm trong cơ thể, bắt đầu rồi, con an tâm nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ xong hết thôi.”
…
Tô Trản thật liền chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ, ý thức trong đầu quá tỉnh táo, nhũng hình ảnh xẹt qua trong não đều là gương mặt thanh nhã của anh.
Xa anh một tuần rồi, thật sự rất nhớ anh.
Cô thầm suy nghĩ.
Chú thích:
[1] Trần duyên quy thổ: Mọi thứ trên đời này rồi cũng về với cát bụi.
[2] Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.
[3] Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, nó cũng giống như định hướng, quan niệm về cuộc sống.