Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 4-1: Tuổi thanh xuân (1)



[i]Yêu thầm như chiếc hộp Pandora, bên trong chứa đựng những thứ thú vị nhất, hấp dẫn nhất nhưng cũng có cả những thứ bất hạnh nhất. Nó chỉ đẹp trước khi được mở ra mà thôi.[/i]

Năm tôi vào đại học, bố mua cho tôi máy tính và di động.

Cả thế giới đột ngột bước vào thời đại điện tử, tôi vốn tưởng ti-vi sẽ là thứ không thể thiếu được trong cuộc sống nay bỗng nhiên không còn quan trọng nhiều như tôi nghĩ nữa. Những ngày phải chầu chực mua tạp chí truyền hình có đăng chi tiết chương trình được phát hằng tuần, rồi còn phải khoanh tròn vào những chương trình ti-vi mình quan tâm đều đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó loại máy to chỉ bằng đầu người mà tôi nhìn thấy ở nhà anh Tân Nguyên ngày trước, những ký tự bằng tiếng Anh trên màn hình đen sì thoắt cái trở thành vật dụng thiết yếu. Thứ đồ kim loại được lắp ghép bởi những bảng điện và linh kiện nhỏ đó có giá rất đắt, nhưng chúng tôi cũng nhanh chóng sở hữu chúng. Mặc dù chúng tôi chưa ý thức được đây là thay đổi lớn lao tới mức nào sau xã hội nông nghiệp và cách mạng công nghiệp. Thế giới trở nên nhỏ bé hơn, mọi người bận rộn hơn, chữ vốn phải viết trên giấy giờ lại xuất hiện trong ống nghe, trong tin nhắn, trên đủ mọi loại màn hình điện tử. Chờ đợi trở thành một danh từ xa xỉ, ung dung là thứ tâm trạng như đã bị hóa thạch. Mọi khoảng cách đều không còn xa nữa, có lẽ thứ không thay đổi là góc nhỏ trong lòng mỗi người, cho dù thời đại nhảy vọt tới đâu, biến hóa nương dâu, nơi đó vẫn chầm chậm dịch chuyển, lặng lẽ tìm kiếm, chỉ người đặc biệt mới có thể khiến nó cúi đầu.

Đối với một thiếu nữ mười tám tuổi như tôi mà nói, những thay đổi này giúp vùng đất Canada trên bản đồ kia ở gần ngay trước mắt, không còn khác biệt về múi giờ, khiến người đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện.

Sau ngày xảy ra chuyện ở sàn JJ, điện thoại trong phòng tôi bị bố mẹ tịch thu, tất cả cuộc gọi được chuyển thẳng tới phòng bà nội, cho dù là điện thoại của ai, tôi cũng không được phép nghe.

Tần Xuyên có gọi về hay không, tôi hoàn toàn không biết. Về sau chuyển nhà, thay số điện thoại mới, tôi cũng không có cách nào báo được cho Tần Xuyên. Chuyện bố mẹ hứa sẽ mua máy tính cho tôi vào hè năm lớp 11 cũng bị hủy bỏ, cho tới tận khi nhận được thông báo trúng tuyển, do đã cảm thấy yên tâm một nửa trước tương lai của tôi và cũng coi như phần thưởng tôi đỗ đại học B, bố mẹ lúc này mới đồng ý mua máy tính, một chiếc Lenovo hơn một vạn tệ.

Ngay tối hôm lắp xong máy tính, tôi gần như run rẩy đăng nhập số QQ đã lâu không dùng. Cảm giác căng thẳng, chờ đợi và kích động đó chưa từng xuất hiện ngay cả khi thi cuối cấp. Lúc chú chim cánh cụt nhỏ chậm rãi khởi động, không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ đến những lời mà Lưu Văn Văn nói với mình trên sân thượng. Trước kia, tôi cứ nghĩ cô ta đố kị vì yêu mà không có được nên mới nói thế, nhưng lúc này, tôi đột nhiên hoài nghi, liệu cô ta có nói đúng chút nào không.

Tôi không có thời gian để nghĩ nhiều đã bị một loạt những tiếng “ting ting” báo tin nhắn đến cắt ngang.

Rất nhiều cửa sổ chat hiện ra, tin nhắn mới nhất được gửi từ ba hôm trước, trên đó viết: “Không phải cậu quên tôi thật rồi đấy chứ? Mẹ kiếp!”

Tôi nhìn những dòng chữ thô tục quen thuộc ấy, cảm giác vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

“Tần Thủy Hoàng, tôi nhớ cậu.”

Đầu ngón tay nối liền với trái tim, với suy nghĩ, với sự tự phụ, tôi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn như thế.

Rồi sau đó tôi lập tức hối hận. Bởi đột nhiên phát hiện ra, mặc dù avatar của cậu ta vẫn là hình đầu ngựa ngốc nghếch ngày xưa, nhưng nick name đã không còn là Lão Đại Giang Hồ nữa mà là một cái tên rất sến súa: Mãi mãi yêu Bảo Gia ऽ Xuyên Tương.

Tôi nhìn đi nhìn lại bảy chữ hán và một ký hiệu đó mấy lần, sau khi chắc chắn mình không hiểu nhầm ý nghĩa của dòng chữ ấy, vậy thì Bảo Gia có lẽ là tên của một người con gái.

Tần Xuyên nhanh chóng trả lời tôi, cậu ta đang online, lập tức gửi lại: “Kiều Kiều, tôi cũng nhớ cậu.”

Tôi lại khóc.

Sau đó vừa sụt sịt vừa hỏi cậu ta câu quan trọng nhất: “Bảo Gia là ai?”

“À, bạn gái tôi.”

Tôi thấy màn hình như tối sầm lại, dụi dụi mắt, nước mắt nhanh chóng bị lau sạch. Giống như thay đổi trạng thái trên QQ, online với tư cách bạn thân, những tâm trạng rối bời vừa rồi đã bị tôi khống chế.

“…Thật đúng là cầm thú không bao giờ thấy thõa mãn…”

“Cút! Ở cái nơi ma quỷ này không có bạn gái thì tôi còn chẳng biết cài QQ cơ! Mãi mới cài được lại không tìm thấy cậu! Cả năm nay cậu chết ở đâu hả?”

Tôi không nhịn được phì cười thành tiếng, lần nào cậu ta cũng có bạn gái bởi những lý do rất vớ vẩn, khiến yêu đương biến thành một việc ngớ ngẩn.

“Tôi chết ở đại học B.”

“Thật hay giả?”

“Bật webcam đi tôi cho cậu xem thông báo trúng tuyển!”

“Mẹ Kiếp! Kiều Kiều! Giỏi thật đấy!”

Tôi gần như có thể thấy được bộ dạng hớn hở của Tần Xuyên ở bên kia máy tính, tự nhiên tôi cũng vui lây.

“Quá tuyệt phải không! Cuối cùng tôi đã thi vào cùng một trường đại học với anh Tiểu Thuyền rồi!”

Tần Xuyên ngập ngừng một lúc, trả lời: “Cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện rồi nhỉ?”

“Thôi đừng vớ vẩn nữa! Bao giờ về? Tôi có rấtnhiều chuyện muốn nói với cậu! Quốc khánh về không?”

“Ngốc vừa thôi, chỗ bọn tôi đâu có nghĩ Quốc khánh Trung Quốc, Noel về.”

“Tuyệt quá! Tôi đợi cậu! Cho tôi số điện thoại đi, cả email nữa, tôi không muốn lại mất liên lạc với cậu!”

Tần Xuyên gõ một loạt các con số, tôi nghiêm túc lưu trong di động, tôi cũng cho cậu ta số di động của tôi.

Chúng tôi hứa với nhau sẽ viết email, gọi điện, gửi tin nhắn, xác nhận đi xác nhận lại, như sợ lại để lạc mất nhau.

Nói chuyện rất lâu, mẹ vào giục đi ngủ tôi mới lưu luyến không nỡ mà offline, tối đó tôi ngủ rất ngon, còn nằm mơ, cuối cùng người bạn thân nhất của tôi cũng xuất hiện trong giấc mơ đó.

Ngày nhập học, bố mẹ và bà nội còn cả anh Tiểu Thuyền cùng đưa tôi đi. Lúc bước chân vào cánh cổng kiểu Trung Quốc của trường đại học B nổi tiếng, tôi có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ.

Tôi đứng đó, lẫn trong đám người cũng lần đầu tiên đến đây giống tôi, lưu lại một hình ảnh ngốc ngếch, ngây ngô. Khi tốt nghiệp, tôi cũng đứng đó chụp một kiểu ảnh, về sau đem ra so sánh, làm thế nào cũng không thể nhận ra hình ảnh lúc bước vào và lúc bước ra, hình ảnh nào hào hứng, khí thế hơn.

Anh Tiểu Thuyền đưa tôi đến chỗ dành cho tân sinh viên đăng ký rồi đi trước, anh cũng có nhiệm vụ của mình, không thể ở bên tôi cả ngày, nhưng trước khi đi anh hứa, buổi tối sẽ đưa tôi đi ăn trong căng-tin trường.

Chỗ đón tiếp sinh viên mới của khoa chúng tôi có mấy anh chị khóa trên khá bắt mắt, các anh đẹp trai không có gì mới mẻ, bởi so với anh Tiểu Thuyền thì họ còn kém xa, ngược lại, các chị khóa trên, khí chất chị nào cũng vượt trội hơn người, chẳng trách người ta thường bảo khoa Trung văn là cái nôi toàn giai nhân. Điền vào biểu mẫu, nộp học phí, tiền ký túc xá, nhận thẻ cơm và chìa khóa phòng xong, tôi được phân về phòng 213 của tòa ký túc số 31. Thấy tôi ở tòa nhà số 31, anh đẹp trai cười hi hi nói với chị xinh gái, lại là tòa nhà công chúa của các cậu, chị xinh gái thản nhiên đáp lại, có phải ai cũng là công chúa đâu. Tôi đứng bên cạnh cười góp vui, nhưng không hiểu họ nói vậy là có ý gì.

Về sau, khi vào ở rồi mới biết, tòa nhà ký túc số 31 mà tôi ở nổi tiếng khắp trường đại học B, bởi tòa nhà đó đa phần là nữ sinh của khoa Trung Văn, so với hình dáng khủng long hùng hổ của con gái những khoa Tự nhiên hay Công nghệ, nữ sinh khoa Trung văn dịu dàng xinh đẹp hơn nhiều, vậy là lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, được gọi là tòa ký túc công chúa. Đương nhiên, tôi khẳng định bản thân tôi không hề ảo tưởng mình là công chúa, nhưng Tiếu Thiên Hỉ phòng tôi thì chính xác.

Tôi là người thứ hai đến phòng, lúc vừa bước vào, Thiên Hỉ đã đang sắp xếp giường rồi. Thiên Hỉ là người Nga Biên, Tứ Xuyên, đến nhập học một mình, thấy tôi được người nhà hộ tống, có chút bối rối lúng túng, nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, ngượng nghịu chào hỏi.

“Chào cậu mình là Tiếu Thiên Hỉ.”

“Chào cậu, mình là Tạ Kiều.”

Lúc nói chuyện với cô ấy tôi không kìm được mà lén liếc mấy lần, người nhà tôi cũng thế, bởi cô ấy thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mà ai gặp cũng phải nấn ná nhìn thêm.

Vẻ đẹp của Thiên Hỉ khác với những vẻ đẹp mà tôi từng thấy trước kia, cô ấy không rực rỡ diễm lệ như chị Tần Thiến, cũng không kiêu ngạo giống Lưu Văn Văn. Cô ấy có đôi mắt to, sống mũi cao nhưng lại không đẹp kiểu chói chang bá đạo, mắt mũi mày đều tinh tế, vầng trán cao đầy, môi hồng răng trắng, vừa thân thiện vừa đáng yêu.

Mẹ và bà nội nhanh chóng bắt chuyện với Thiên Hỉ, hỏi cô ấy người vùng nào, thi được bao nhiêu điểm, ở Bắc Kinh có người thân bạn bè gì không. Bố tôi cũng hỏi xem cố ấy học ngành nào, còn rất thích thú khen cuốn tiểu thuyết của Calvino <Nhà văn Ý, là một trong những tác giả quan trọng nhất của nền văn học thế giới thế kỷ 20> mà cô ấy đặt trên bàn, bảo tôi phải học hỏi Thiên Hỉ. Người nhà tôi rất thích cô ấy, tôi cũng vậy.

So với Thiên Hỉ chẳng có bất kỳ ai giúp đỡ, tôi được bà nội và mẹ giúp trải giường nên lại thấy ngượng ngùng, sau khi nghe họ dặn dò một hồi xong, mãi mới dỗ được cả nhà về. Trước lúc đi mẹ và bà nội còn nhiệt tình mời Thiên Hỉ cuối tuần cùng tôi về nhà ăn cơm, không cần phải khách khí. Thiên Hỉ lịch sự cảm ơn, rồi cùng tôi tiễn cả nhà ra cửa, chúng tôi nhìn nhau, phì cười.

“Cậu đừng để ý, người nhà mình lúc nào cũng nhiệt tình quá mức như thế.” Tôi ngồi trên giường, thở phào nhẹ nhõm.

“Có gì đâu! Như thế tốt mà, có người nhà bên cạnh.”

“Sao bố mẹ cậu không đến đây với cậu?”

“Xa mà.” Thiên Hỉ điềm đạm đáp, rồi sau đó ngẩng cao đầu, “Ở Bắc Kinh thích thật đấy, từ nhỏ mình đã ước nhất định phải đến thủ đô, giờ coi như ước mơ thành hiện thực!”

“Cậu thích Bắc Kinh lắm sao?”

“Rất thích!” Thiên Hỉ khẳng định, “Kiều Kiều, sau này có thời gian cậu đưa mình đi chơi Thiên An Môn nhé, mình muốn xem kéo cờ.”

“Được thôi!” Tôi nhận lời ngay, từ nhỏ tôi sống ở Bắc Kinh, thực ra tôi không hiểu lắm sự thiết tha trong ánh mắt của Thiên Hỉ.

“Kiều Kiều, cậu tốt thật đấy! Mình còn tưởng con gái Bắc Kinh ai cũng kiêu ngạo, hợm hĩnh cơ.”

“Làm gì có! Con gái Bắc Kinh rất thoải mái cởi mở!”

Thiên Hỉ nhìn nhìn tôi, “Đúng rồi, bọn mình đi lấy nước nóng đi, lát nữa lại đông người.”

“Ờ, đi thôi.”

Tôi đứng dậy cầm phích nước, cùng Thiên Hỉ Ra ngoài rồi khóa cửa lại. Lúc đi ra, Thiên Hỉ cầm tay tôi rất tự nhiên, tôi ngẩn người, Thiên Hỉ quay sang nhìn tôi, cười rất tươi, “Đi nào.”

“Ờ!”

Tôi ậm ừ rồi đi theo.

Cô ấy không hề biết, bao nhiêu năm nay, chưa từng có người bạn gái nào thân thiết với tôi như thế, cuối cùng tôi cũng đã có một người bạn thân rồi.

“Vừa gặp một cô bạn xinh đẹp!” Tôi vui sướng gửi tin nhắn cho Tần Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.