Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 4-10: Tuổi thanh xuân (10)



Lần đầu tiên trốn học trong cuộc đời tôi lại là trốn học đi Thượng Hải.

Trước khi đi tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy, đầu tiên là nói với mẹ tết phải ở lại trường ôn tập chuẩn bị thi nên không về nhà, sau đó dặn các bạn trong phòng điểm danh giúp, lại sau đó nhét đầy ba lô quần áo, cùng Tần Xuyên chạy ra sân bay.

Kể ra thì đó cũng là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay, tôi lớn lên giữa các con ngỏ nhỏ ở Bắc Kinh, chưa từng đi xa bao giờ, cũng có vài lần cùng cơ quan của bố mẹ đi du lịch, nhưng đều đi bằng tàu hỏa. Tần Xuyên trả tiền vé máy bay cho tôi, tiền vé gần bằng tiền sinh hoạt phí hai tháng của tôi rồi, tôi vẫn nói cứng sau này sẽ trả cậu ấy, thế là bị cậu ấy trừng mắt lườm cho phải im bặt. Tôi nghĩ mình chẳng trả nổi đâu, đành mang theo toàn bộ “ gia sản” của mình, thầm nghĩ đến Thượng Hải mời cậu ấy và chị Tần Thiến ăn một bữa ngon.

Suốt dọc đường tôi vừa háo hức vừa hoang mang, Tần Xuyên cho tôi ngồi gần cửa sổ máy bay, nhìn thấy cái gì cũng sờ cũng mó, cho tới khi thấy ù tai mới sợ quá ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra mình đang bay ở độ cao hơn mười nghìn mét, bỗng thấy hơi sợ.

“ Máy bay này ... sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tôi thấp thỏm hỏi Tần Xuyên.

“ Tôi có phải phi công đâu, sao biết được?”

Tôi lẳng lặng ngồi im, thắt chặt đai an toàn. Tần Xuyên nhìn hành động của tôi, không nhịn được cười, ghé tai bảo: “ Này, Kiều Kiều, nếu như máy bay rơi thật, cậu có nuối tiếc điều gì không?”

“ Nuối tiếc duy nhất của tôi là tại sao phải chết cùng với cậu?”Tôi tức giận lườm Tần Xuyên.

Chúng tôi cứ thế cười đùa cho tới tận Thượng Hải, chị Tần Thiến nói đã bố trí người đi đón. Tôi và Tần Xuyên lấy hành lý xong đi ra ngoài, giật nãy cả mình khi nhìn thấy người đi đón. Đó là một người mặc áo đen cao lớn lừng lững, đầu cạo trọc bóng nhẫy, tay cầm tấm biển tên rất lớn đứng ngay cửa, bên trên có viết “ Mr Tần Xuyên và Ms Tạ Kiều”. Bên cạnh anh ta là một người mặc áo đen cũng cao to không kém, đứng chấp tay sau lưng, mắt không ngừng đảo như rang lạc nhìn dòng người đang ùn ùn đổ ra.

Chúng tôi lê bước đi về phía họ, Tần Xuyên hỏi: “ Xin hỏi .. là chị Tần Thiến bảo hai anh điđón chúng tôi phải không?”

“ Người mặc áo đen không đáp, hỏi ngược lại: “ Tần Xuyên? Tạ Kiều?”

Chúng tôi cùng gật đầu, người mặc áo đen kia đi tới, một tay xách vali của Tần Xuyên, một tay giằng ba lô của tôi, Tần Xuyên vừa khách khí vừa thăm dò giằng co với họ, nhưng hoàn toàn vô ích...

“ Đi thôi”

Người mặc áo đen cầm bảng tên đi trước dẫn đường, tôi và Tần Xuyên đành theo sau, tôi khẽ huých Tần Xuyên: “ Cậu chắc là cậu liên lạc với chị gái mình không đấy? Sao tôi có cảm giác như bị bắt cóc làm con tin đòi tiền chuộc ấy.”

“ Chắc chắn là chị tôi, không sai đâu! Nhưng tình hình hiện tại tôi cũng không rõ lắm, đợi tôi thăm dò xem thế nào!” Tần Xuyên nói khẽ, cậu ta vượt lên trước mặt tôi hai bước, hỏi người áo đen cầm tấm biển: “ Người anh em, giờ chúng ta đi đâu?”

Anh ta nhìn Tần Xuyên bằng vẻ mặt vô cảm: “ Bãi đỗ xe.”

“ Sau đó thì sao?” Tần Xuyên lại hỏi.

Sau đó anh ta không nói chuyện với bọn tôi nữa, chỉ đưa tay làm tư thế xin mời, hai người áo đen kẻ trước kẻ sau đưa tôi và Tần Xuyên ra bãi xe. Chúng tôi lên một chiếc Buick mày đen, suốt dọc đường cả bốn chúng tôi đều yên lặng, Tần Xuyên gọi điện cho chị Tần Thiến nhưng chị ấy không nghe máy.

Vòng tới rẽ lui, cuối cùng dừng lại trước cổng một phòng tắm hơi nguy nga tráng lệ, trên tường treo một tấm biển lớn màu đỏ, trên đó viết: Kim Cương Trì. Lúc xuống xe, thực ra tôi chỉ muốn co chân bỏ chạy, nhưng lại có nhiều người mặc áo đen đi từ cổng lớn ra, mở cửa xe cho chúng tôi, cầm hành lý, áp giải chúng tôi vào trong, căn bản không có cơ hội tháo thân.

Tôi và Tần Xuyên được họ đưa vào trong một căn phòng, bảo đợi, không nói phải đợi cái gì. Trong phòng trang hoàng rất khoa trương, chổ nào cũng vàng rực lấp lánh, Tần Xuyên nhìn ngó xung quanh: “ Đây có vẻ giống địa bàn của chị tôi, chị ấy thích vàng, rất phù hợp với tính cách ấy.”

“ Chị cậu rốt cuộc làm gì?” Tôi khẽ hỏi.

“ Sao tôi biết được! Mẹ kiếp, mãi chẳng thèm nghe điện.” Tần Xuyên tức tối bấm điện thoại.

“ Chúng ta sẽ không sao chứ?” Tôi nói như sắp khóc, “ Sao tôi có cảm giác như mình đang trong động ma. Cửa sổ cao không, có thể nhảy xuống được không? Hay chúng ta bỏ chạy đi.”

“ Cậu ngồi im đó cho tôi.”

Tôi đi đến cửa sổ nhìn nhìn, cách mặt đất ít nhất cũng phải sáu, bảy mét, tôi đành từ bỏ suy nghĩ bỏ trốn từ cửa sổ. Chúng tôi đợi thêm lát nữa, vẫn không có ai xuất hiện.

“ Tần Xuyên...”

“ Hả?”

“ Nếu chúng ta vô cớ mất tích, liệu có ai báo cho người nhà biết không?”

“ Tần Xuyên...”

“ Lại sao nữa?” Tần Xuyên chán ghét bắt đầu cáu.

“ Tôi muốn đi vệ sinh...” Tôi nói khẽ.

“ Thì đi đi!”

“ Cậu đi cùng tôi.”

“ Thần kinh à! Cậu đi vệ sinh, một thằng đàn ông như tôi sao đi cùng được?”

“ Tôi sợ!”

“ Đi vệ sinh thì sợ cái gì?”

“ Đây là đâu tôi còn không biết, sao không sợ chứ?”

“ Vậy cậu nhịn đi!”

“ Không nhịn được!” Tôi nhảy dựng lên, “ Được, tôi tự đi! Nếu tôi không quay lại cậu đừng hối hận!”

Tôi giận dỗi kéo cửa chạy ra ngoài, cũng may ngoài cửa không có ai đứng canh chừng, tôi lần mò xuống tầng dưới, chẳng hề nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh ở đâu. Bản chất tôi vốn là một kẻ mù đường, đi hai vòng thì bắt đầu hoa mắt chóng mặt, mãi mới tìm được đến nơi có tiếng người, thò đầu vào ngó thì giật thót cả tim.

Đó là phòng tắm nam...

Trong phòng đó mấy người đàn ông cao lớn trần trùng trục đang đứng tắm, cảnh tượng ấy quả thật quá kích thích, tôi gần như quay phắt đi, may mà không bị họ phát hiện, nhón chân chạy ra ngoài, lại nghe thấy có người đang nói chuyện, vội vàng mở một cánh tủ ra định chui vào trốn, nhưng lầnnày thì tôi đờ cả người.

Trong tủ chất đầy đao, thanh nào thanh nấy phải dài bằng cả cánh tay người, phát ra thứánh sáng lạnh lẽo rợn người trong bóng tối.

“ Ai?” Đột nhiên, phía sau vang lên giọng đàn ông hung dữ, “ Đang làm gì?”

Tôi chầm chậm quay người, hai tay giơ lên như đang đầu hàng, người nhũn cả ra: “ Tôi ... tôi đi tìm chị Tần Thiến .. xin lỗi, tôi chẳng thấy gì cả .. tôi sẽ không nói ra đâu...”

Trước mặt tôi lại là người đàn ông mặc đồ đen, anh ta băn khoăn nhìn tôi: “ Sao cô lại chạy ra đây?”

“ Tôi đi tìm nhà vệ sinh...”

“ Chổ này không có nhà vệ sinh nữ.”

“ Hả?”

“ Trước khi vào cô không nhìn à? Kim Cương Tử, đây là phòng tắm hơi nam.”

“ Hả.. vậy.. tôi tôi quay về.” Tôi run rẩy đáp, đi được hai bước đành chán nản quay lại, “ Tôi lạc đường rồi...phiền anh đưa tôi về phòng được không..” Người đó đưa tôi về căn phòng lấp lánh vừa rồi, vào trong tôi áp lưng vào cánh cửa trượt người ngồi bệt xuống dadasrt.

“ Sao thế?” Tần Xuyên hỏi.

“ Mau chạy thôi! Chắc chắn chúng ta đang ở trong sào huyệt của dân xã hội đen, vừa rồi tôi đã nhìn thấy hết, cả một tủ đựng đầy đao..”

Tôi đi tới kéo Tần Xuyên, nhưng cậu ta không động đậy, nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp, lúc này chị Tần Thiến lách người từ cánh cửa nhỏ trong phòng, chị ấy cười ha ha đi về phía tôi, ôm tôi vào lòng, “ Kiều Kiều mau để chị xem nào, nhớ chết đi được!”

Hơn hai năm không gặp, chị Tần Thiến càng thêm diễm lệ rực rỡ, chị ấy uốn tóc, trang sức đeo đầy người, duyên dáng hơn trước rất nhiều. Tôi bị chị ấy ôm chặt vào lòng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Tàn Xuyên bước lên giằng chúng tôi ra, tức giận hỏi chị Tần Thiến: “ Chị! Rốt cuộc là chuyện gì? Chị đang làm gì?”

Chị Tần Thiến vuốt tóc ra sau tai, hất cằm, nói ngắn gọn: “ Xã hội đen!”

Như minh họa cho câu trả lời của chị Tần Thiến, một người đàn ông mặc đồ đen gõ cửa đi vào, cung cung kính kính: “ Chị cả, bữa tối bố trí ngoài hoa viên.”

“ Biết rồi, ra ngoài trước đi.” Chị Tần Thiến lập tức đổi sang vẻ mặt hoàn toàn khác, mạnh mẽ mà lạnh lùng.

Người mặc áo đen gật đầu lui ra, tôi và Tần Xuyên nghệch mặt nhìn, Tần Xuyên nhìn chị gái mình như không thể tin nổi, còn tôi nghĩ, giấc mộng làm lão đại giang hồ bao nhiêu năm của cậu ta, cuối cùng lại do chị gái cậu ta thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.