Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 101: Tiểu Tiểu nghi ngờ



Editor: Taiga

Hàn Băng ngọc, tên như vật, ngọc Hàn Băng chỉ tồn tại ở nơi vô cùng lạnh, không ngờ tại Nam Dục cũng có thể tìm được.

Bản thân nội lực của Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng rất tốt, mà ngày đột phá linh quyết cũng sắp đến. Huống chi có nguồn nhiệt không ngừng vận chuyển từ lòng bàn tay Dạ Nguyệt Ly, giá lạnh mà người thường không thể chịu được căn bản là không chạm đến nàng.

Không biết bằng cách nào Dạ Nguyệt Ly có thể tìm được chỗ này, tốn bao nhiêu tiền mới xây dựng xong chỗ này, nhưng nàng biết rằng trước lúc đoạt lại thi thể Dạ Tâm Nghiên, Ly chắc chắn đã sớm bắt đầu thực hiện.

Tính từ lúc bọn họ bước xuống bậc thang, đây hẳn là chân núi, sở dĩ không làm cửa ở chân núi là để giữ bí mất. Theo thông tin Lam Y giáo điều tra được, khi còn sống Dạ Thanh Lâm và phu nhân vợ chồng hòa hợp, lại vô cùng sủng ái nữ nhi duy nhất là Dạ Tâm Nghiên, Ly chôn cất nàng tại nơi này cho thấy Dạ Tâm Nghiên vô cùng lưu luyến Dạ gia.

Nghe được tiếng của hắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới ngước mắt nhìn lên phía trước thấy một cánh cửa tinh tế vô cùng dày và nặng, lúc này ánh sáng trong lối đi trở nên mờ nhạt hơn, ngọc Minh Châu bị hơi lạnh bao bọc, tản ra ánh sáng yếu ớt, nếu không phải có nhiều ngọc Minh Châu thì ở nơi dưới lòng đất này, nhiệt độ vô cùng lạnh, cho dù là Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con cũng bị băng giá bao phủ làm mất đi ánh sáng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu lẳng lặng nhìn Dạ Nguyệt Ly, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi gương mặt lạnh lùng của hắn, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, từng đường cong trên khuôn mặt đều được miêu tả hết sức rõ ràng, hắn ngẩng đầu lên, trên mái tóc đen và lông mày ddlqđ-taiga đều phủ một tầng băng mỏng, nơi phát sáng rạng rỡ kia, hồng mâu nóng rực nhìn nàng, không biết là do ánh sáng quá yếu hay là nhiệt độ quá thấp làm mất đi ánh sáng bình thường của ngọc mà trở nên hơi ảm đạm.

“Mẹ, Tiểu Tiểu đã đến.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên thốt ra những lời này, sau khi nói xong mím chặt môi, sắc mặt không đổi cũng không nhìn Dạ Nguyệt Ly, chẳng qua đáy lòng dường như âm ỉ đau.

Thân thể Dạ Nguyệt Ly căng cứng, hắn ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sâu, năm chặt bàn tay nhỏ bé, đưa lên miệng khẽ hôn, khóe môi cong lên, khẽ cười nói: “Ừ, dẫn con dâu đến ra mắt người.”

Mặc dù tận đáy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu tự nói với mình không nên cãi lại, chuyện tới bây giờ … còn xấu hổ cũng không giống nàng, nhưng trên mặt vẫn có chút ửng đỏ, nàng giả bộ không có chuyện gì, cố gắng tập trung ánh mắt nhìn cửa sắt trước mặt.

Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly xẹt qua nụ cười, cũng không vạch trần nàng, quay đầu nhìn cửa sắt như trước.

Đường nét hoa văn cổ xưa được khắc trên cửa, mạnh mẽ mà khoa trương, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy có chút không thích hợp nhưng nàng tin rằng Dạ Nguyệt Ly chắc chắn sẽ không làm chuyện vô ích, những họa tiết này chắc chắn có bí mật.

Quả nhiên Dạ Nguyệt Ly giơ ngón trỏ lên, chỉ vào một họa tiết khó có thể thấy được vận khí ấn một cái, tiếng xiềng xích vang lên, cửa sắt dày cộp nặng nề chậm rãi kéo lên, ddlqđ-taiga khí lạnh thấu xương thổi đến, hắn kịp thời ôm trọn người Mộ Dung Tiểu Tiểu vào trong lồng ngực.

Cái nhìn đầu tiên, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy giống truyện công chúa ngủ trong rừng, chỉ khác là xung quanh giường ngọc tràn ngập khí lạnh, còn nàng mặc một thân quần áo trắng noãn thanh lịch, trên người nổi lên một lớp băng tuyết, hai tay nàng xếp đặt trên bụng, nhìn qua lớp băng có thể thấy được vẻ mặt an tĩnh của nàng, nếu không phải bị băng tuyết bao phủ, sẽ có người cho rằng nàng chỉ đang ngủ thiếp đi.

Đây chính là Dạ Tâm Nghiên, nếu không có nửa mặt bên trái bị bỏng thì rất giống với gương mặt Dạ Nguyệt Ly, khiến cho nàng cảm thấy người đời nói đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thật ra chính là nàng.

“Có phải tò mò tại sao đến hôm nay huynh mới đưa muội đến đây không?” Dạ Nguyệt Ly chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vuốt ve lên tầng băng phủ trên gương mặt Dạ Tâm Nghiên, khẽ cười nói, cũng không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời hắn lại nói: “Thật ra thì hôm nay là sinh nhật mẹ huynh.”

Trong mắt Dạ Nguyệt Ly tràn đầy hoài niệm, thấy vậy Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng bên cạnh hắn, khẽ đặt bàn tay trắng nõn của mình lên tay hắn, nhìn Dạ Tâm Nghiên mỉm cười nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu thu lại nụ cười, “Vì sao đã qua nhiều năm mà thi thể mẹ huynh vẫn giữ được hoàn hảo như vậy?”

Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, căm hẫn trong mắt chợt lóe rồi biến mất vẫn bị Mộ Dung Tiểu Tiểu bắt được.

Hắn cười lạnh nói: “Hắn sẽ không có lòng tốt như vậy, nếu không phải năm đó mọi chuyện do hắn giật dây, ddlqđ-taiga những người kia tự cho là gặp được đúng người dám cả gan làm loạn một mũi tên trúng hai đích trừ bỏ cả huynh và mẹ. Còn là ai giữ được thi thể mẹ hoàn hảo như vậy, đến giờ huynh vẫn chưa tra được, nếu huynh đoán không nhầm, trong thân thể mẹ hẳn là có định nhan châu.”

Hắn từ nhỏ đã biết trong hoàng cung là nơi tụ họp của những kẻ bỉ ổi, chuyện ngươi lừa ta gạt trong cung sẽ không vì hắn chỉ là một đứa trẻ mà tránh được, Dạ gia tài lực hùng hậu, dung nhan mẫu thân khuynh thành, cộng thêm hắn từ nhỏ đã thông minh lạ thường, sớm đã thành cái đinh trong mắt người khác, đâm vào thịt, có được cơ hội lại không nắm lấy nhất lao vĩnh dật? 

(Nhất lao vĩnh dật: vất vả một lần nhàn nhã cả đời)

Đoán chừng Nam Cung Quân Hạo không ngờ năm đó hắn sẽ bị bắt đi, nhưng phụ hoàng kia từ nhỏ đã không thích hắn, nếu không phải sau này nhìn trúng năng lực của hắn thì Nam Cung Quân Hạo cũng sẽ không có những hành động sau này.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, nàng từng xem qua dược thư của Mục Trạch Dương, người ăn vào định nhan châu không chỉ có dung nhan không thay đổi trẻ mãi không già mà là thân thể người chết cũng được bảo toàn, tránh được xà trùng (rắn + côn trùng) gặm nhấm, thi thể không thối rữa, nhưng cụ thể hiệu quả duy trì được bao lâu thì trong sách không ghi, không nghĩ rằng Ly dùng trên người Dạ Tâm Nghiên, nhưng hiệu lực của định nhan châu cũng sắp hết.

“Ly, huynh muốn khi nào báo thù?” nàng không hỏi có báo thù hay không mà hỏi khi nào báo thù. Cho dù nhiều năm đã trôi qua, mặc dù Nam Cung Quân Hạo mạnh khỏe nhưng nàng biết trong lòng Ly vẫn có thù hận.

Dạ Nguyệt Ly thu tay lại, dưới tay lại bắt đầu vận khí, truyền nhiệt vào bàn tay trắng nõn có chút trở lạnh của Mộ Dung Tiểu Tiểu, đỡ nàng dậy, lại kéo nàng vào ngữ, ánh mắt thâm thúy nhìn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn đáp: “Hiện tại huynh có chuyện khác quan trọng hơn.”

Kẻ đầu sỏ gây chuyện là ai, hắn từ sớm đã biết, có lẽ trước kia trong lòng hắn chỉ có thù hận, nhưng hiện tại, hắn lại … có một tâm tình khác. Sở dĩ chậm chạp chưa động thủ không chỉ vì mẹ đã dặn dò hắn không cần thù hận, mà còn là vì…

Mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn đầy khó hiểu, Ly còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện báo thù?

“Ngoan, trước trở về, huynh sẽ từ từ nói cho muội biết.” trong mắt Dạ Nguyệt Ly hiện lên ý cười, nụ cười bí hiểm, hắn ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu sải bước ra ngoài, cửa sắt phía sau chậm rãi hạ xuống…

Toái Nguyệt đang chờ bên ngoài thấy chủ tử nhà mình ra đến nơi, lúc này mới đóng cơ quan lại để người khác không nhìn ra chỗ khác thường.

Mặt trời lên cao, đã là giữa trưa, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ không biết mấy ngày này tuyết có rơi nữa không, hít thở thật sâu mùi vị tuyết trong không khí, đột nhiên lại ngửi thấy mùi vị khác thường, ddlqđ-taiga có chút mùi thuốc, nhiều hơn là mùi mục rữa, nàng nhíu lông mày, nghĩ là thi thể động vật bị bỏ lại khi dã thú trong rừng săn mồi, bị ánh mặt trời chiếu đến làm bốc lên mùi khác thường, nhưng nàng càng ngửi càng thấy khó chịu, khiến nàng bịt mũi.

Hơn nữa nàng cảm thấy dạ dày có chút khó chịu nôn nao, muốn ói ra!

Dạ Nguyệt Ly nhận thấy người trong ngực khác thường, hắn nhăn trán lo lắng hỏi: “Nha đầu làm sao vậy?”

Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu, định nói với hắn không có gì đáng ngại, nơi cổ họng lại nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên quay đi, ‘Nôn—’ ngay sau đó, không ngăn được buồn nôn, đồ ăn trên xe ngựa cũng bị phun ra hết!

“Nha đầu!” Dạ Nguyệt Ly hồng mâu mở to, không rõ vì sao người mới vừa rồi còn khỏe mạnh mà bây giờ lại nôn ói kịch liệt như vậy, vội vàng bắt mạch cho nàng nhưng không tìm ra nguyên nhân, Dạ Nguyệt Ly sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lần nữa thầm hận vì sao không học chút y thuật, lúc này cảm thấy mình thật vô dụng!

“Muội… Muội không sao… Nôn…” Mộ Dung Tiểu Tiểu ói đến mật vàng cũng phun ra rồi, dạ dày vô cùng khó chịu, nàng níu chặt tay Dạ Nguyệt Ly, ói đến trào nước mắt.

“Toái Nguyệt!” Dạ Nguyệt Ly đột nhiên quay đầu quát to.

“Dạ, chủ tử,” Toái Nguyệt cũng bị chuyện đột nhiên xảy ra với Mộ Dung Tiểu Tiểu làm cho mơ hồ, bị ánh mắt rét lạnh của Dạ Nguyệt Ly quét đến làm cho sợ đến mức phục hồi tinh thần, hắn lập tức đốt khói.

Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thất cả người vô lực, đứng cũng không vững, Dạ Nguyệt Ly ôm chặt nàng, cho dù nàng ói trên người hắn hắn cũng làm như không thấy.

“Ly… Xuống núi…” sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tái nhợt, không có sức, sau khi nàng ngửi thấy mùi kia mới bị như vậy, có lẽ xuống núi sẽ không có chuyện gì.

“Được, chúng ta xuống núi!” mặc dù Dạ Nguyệt Ly không biết vì sao Mộ Dung Tiểu Tiểu yêu cầu như vậy nhưng vẫn nghe theo nàng, ôm nàng nhanh chóng lao xuống núi.

Dạ Nguyệt Ly lo lắng vạn phần, cũng không để ý xung quanh, Toái Nguyệt vì chủ tử đột nhiên nổi nóng khiến cho tâm tình hoảng sợ, những năm gần đây cho dù chủ tử tức giận hơn nữa cũng chỉ khiến hắn cảm thấy rét lạnh, nổi giận giống lần này hắn đã nhiều năm không thấy?

Cứ như vậy, mấy người đều bỏ lỡ phát hiện mấu chốt…

Không khí trở lại trong lành, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng cảm thấy dễ chịu hơn, trong lòng vẫn có chút khó chịu, bàn tay trắng nõn đặt trên ngực, mắt nhắm lại, mềm nhũn dựa vào trước ngực Dạ Nguyệt Ly, đầu có chút choáng váng.

Chẳng nhẽ bị nhiễm phong hàn? ddlqđ-taiga Mộ Dung Tiểu Tiểu rất rõ cơ thể của mình, nàng tập võ từ nhỏ, không có khả năng dễ dàng bị cảm như vậy, lần này không thoải mái như vậy chẳng lẽ là vì ở trong lòng đất quá lâu? Nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không thấy lạnh, thật là kỳ lạ.

Nhưng nhắm mắt lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như bị ảnh hưởng liền ngủ thiếp đi.

Di Tinh nửa đường gặp được chủ tử nhà mình ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu sắc mặt tài nhợt, mà vẻ mặt chủ tử âm trầm, sắc mặt đen lại, Di Tinh cũng sợ đến hồn phi phách tán, ôi, chủ tử của nàng, đừng có dùng ánh mắt ăn thịt người kia nhìn nàng, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến mà?

Trong ánh trăng mờ, Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy thân thể mình nằm trong đệm êm, cảm giác như bay trên mây, trước mặt có bóng người lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ nghe có người gọi nàng, âm thanh rất quen thuộc và ấm áp, nhưng hai mắt mông lung mở ra chỉ thấy vài bóng lưng bận rộn qua lại, sau đó nàng lại mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi thiếp đi lần nữa.

Dạ Nguyệt Ly ngồi trước giường nhăn chán, môi mỏng mím thành một đường, Di Tinh phía sau hắn tiến lên bắt mạch, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng này của chủ tử nhà mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, nàng yếu ớt liếc nhìn Tức Mặc Tuyết Dương bên cạnh, ánh mắt im lặng hỏi rốt cuộc nàng có nên tiến lên hay không.

Tức Mặc Tuyết Dương nhìn bộ dạng đáng thương của người yêu cũng đau lòng, hắn tiến lên một bước trầm giọng nói: “Chủ tử, hay là để Di Tinh bắt mạch một chút.”

Dạ Nguyệt Ly nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ thiếp đi, lúc này bình tĩnh lại, bắt đầu bối rối. Hắn nghĩ có phải gần đây chính mình làm cho nàng quá mệt mỏi, lúc này tự trách không dứt, tự mình nắm lấy tay nhỏ bé ấm áp từ trong chăn ra, dùng ánh mắt bảo Di Tinh đến bắt mạch, chợt nhớ đến điều gì lại lấy ra khăn gấm từ trong ngực, phủ lên cổ tay tuyết trắng, chính mình vẫn không hề đứng dậy.

Di Tinh liếc mắt nhìn, khóe môi không nhịn được nhếch lên, chủ tử thật là hẹp hỏi, chạm một chút cũng không được, ngón tay nàng nhẹ đặt lên, bắt đầu ngưng thần bắt mạch.

Tức Mặc Tuyết Dương đứng một bên hậm hực sờ mũi, ánh mắt nghiêng đi nhìn ra phía ngoài, trong nội tâm thầm nghĩ đây là chủ tử đang đề phòng hắn.

Bên này vẻ mặt Di Tinh vui mừng, quỷ dị cười ra tiếng, nghe làm sao cũng có vẻ cười gian.

Dạ Nguyệt Ly thấy phản ứng của nàng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Nói!”

Âm thanh của hắn hết sức lạnh lẽo, giống như tảng băng trực tiếp đánh đến Di Tinh, vui mừng vừa được dấy lên phút chốc bị dập tắt.

“Hắc hắc, hắc hắc, chủ tử, là chuyện tốt a…” vẻ mặt Di Tinh cười xấu xa như tú bà.

Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly càng lạnh hơn, hàn mâu lướt qua Tức Mặc Tuyết Dương, im lặng mang ý cảnh cáo.

Cả người Tức Mặc Tuyết Dương cứng đờ, vội vàng nhảy đến bên cạnh Di Tinh giả bộ tức giận, “Di Tinh, nhanh nói rõ cho chủ tử, rốt cuộc là tiểu thư xảy ra chuyện gì!”

“Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc tiểu thư bị làm sao?” Tiểu Ngư đã sớm đứng một bên lo lắng suông, nhịn không được kéo ống tay áo của Di Tinh.

Tần Thương và Toái Nguyệt cũng lo lắng giống nhau, nhưng hai người này chỉ đứng ngoài cửa nhìn mà không đi vào.

“Ai nha, nhỏ tiếng một chút, tiểu thư đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền nàng, thai phụ cần nghỉ ngơi nhiều.” ddlqđ-taiga Di Tinh hung ác trợn mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương, chẳng qua lập tức cười tươi như hoa, nàng đoán trong biệt viện sẽ sớm có thêm tiểu chủ tử, xem ra nàng đã đoán trúng rồi.

Trong nháy mắt trên mặt Dạ Nguyệt Ly hiện lên rất nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp, dường như khiếp sợ, dường như ngạc nhiên, dường như mừng như điên, lại cũng có vẻ khẩn trương, tim trong lồng ngực hắn đập loạn không ngừng, dường như có chút hỗn loạn tê dại, sau đó hắn cứng nhắc nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ngủ thiếp đi, lúc này đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, tựa hồ vô cùng bất mãn có người ồn ào quấy rối giấc ngủ.

“Lui xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.