Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 14: Lời nói ác độc của Trang chủ



Võ lâm Sơn Trang sừng sững nghiêm trang đắm chìm trong ánh nắng sáng sớm , giống như được phủ lên một lớp sơn vàng, càng tôn lên vẻ cao quý cùng địa vị hiển hách của Sơn trang đứng đầu võ lâm.

Mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy hoàng cung ở triều đại này, nhưng nhìn kiến trúc hiện tại, nghĩ thầm cũng sẽ không kém quá nhiều.

Lần nữa quan sát Mộ Dung Cẩn Thiên, chẳng biết tại sao hôm nay Mộ Dung Cẩn Thiên cúi thấp đầu, không cách nào thấy rõ vẻ mặt của hắn, mà ngược lại bên cạnh hắn Mộ Dung Vũ Phỉ si mê nhìn chằm chằm Bắc Thần Vũ, hai con mắt, hận không thể dính lên người ở phía đối diện.

Mà dường như hai người Bắc Thần Vũ cùng Bắc Thần thụy đang bàn bạc điều gì đó, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Lúc này, người tham gia thi đấu đang lục đục đi đến trước đài để rút thăm, hôm qua có ba người thắng liên tiếp năm trận tiến thẳng vào vòng hai. Cộng thêm mấy người ngày hôm qua chỉ đi thăm đài đấu võ Mạc Du Ly , Đường Viễn Kiến, Trì Hàm Yên, Cổ Hân, Mộ Dung Cẩn Thiên, Tức Mặc Tuyết Dương tổng cộng chín người. Như vậy vòng hai sẽ có người không có đối thủ, Thiên Sơn Bách nghĩ ra biện pháp, rút thăm một tờ giấy trong rương, ngẫu nhiên rút được tên ai người đó sẽ đấu với mình, người rút được phiếu trắng trực tiếp vào vòng đấu cuối cùng.

Mấy người chờ đợi rút thăm đấu võ đã đứng ở trên đài, viết tên chín người, cộng thêm một tờ giấy trắng bị bỏ vào rương gỗ, mọi người dưới đài đổ xô vào xem đều bị ngăn cản, chỉ có thể ngẩng cổ hết cỡ nhìn Thiên Sơn Bách bước từng bước đến gần rương gỗ.

Điều Mộ Dung Tiểu Tiểu không ngờ được là, Thiên Sơn Bách cũng không rút thăm hết một lượt rồi tuyên bố với mọi người, mà là trực tiếp phóng ra cho mỗi người, mọi người bắt được sau đó trực tiếp xuống đài. Đến cuối cùng trong tay Thiên Sơn Bách vẫn còn một phiếu , hiển nhiên chính là người không phải đấu với đối thủ.

Cầm tên của đối thủ mình trên tay mỗi người một vẻ mặt, hoặc kích động, hoặc sợ, hoặc đùa giỡn, hoặc cúi đầu xem kỹ, mọi người dưới đài thấy vậy càng khẩn trương, càng thêm mong đợi trận đấu sau.

Mạc Du Ly trở về vị trí của mình đùa giỡn liếc Dạ Nguyệt Ly một cái , Dạ Nguyệt Ly cau mày, cực kỳ khó chịu với ý tứ của Mạc Du Ly, mà ngay sau khi hắn đảo mắt qua nơi nào đó, nhếch miệng lên một nụ cười đầy ẩn ý, ngay sau đó liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Mạc Du Ly. Hiểu rõ ý của hắn ở trong lòng Mạc Du Ly thầm mắng to vô sỉ thật là vô sỉ.

Hiển nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu không bỏ qua bất cứ điểm nào, càng thêm tò mò tờ giấy trong tay Mạc Du Ly là tên của ai, đây là sư huynh muốn cho Mạc Du Ly dạy dỗ đối thủ sao?

Mà giờ phút này đầu sỏ gây tội Mạc Du Ly đã vắt chéo hai chân thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, thuận tay cầm lấy ly trà bên cạnh nhấp một ngụm, bộ dáng cực kỳ tự đại rất là muốn ăn đòn.

Mà Đường Tuyên Tuyên lại cho rằng nhất định Mạc Du Ly rút thăm được nhân vật yếu, nếu không sẽ không nhìn như chẳng có áp lực gì, bằng không thì chính là không có đối thủ, hừ, thật là may mắn.

Vòng đấu thứ nhất nhanh chóng bắt đầu, là hai người thắng cuộc ngày hôm qua. Hai bên đánh tới rất ác liệt, không lâu sau liền có người rớt xuống đài định ra người thắng cuộc.

Ngay sau đó là Đường Viễn Kiến bay lên võ đài, đối thủ của hắn cũng là một trong những người chiến thắng ngày hôm qua, Đường Viễn Kiến một thân áo lam, phong thái hiên ngang, ngũ quan anh tuấn nhìn kỹ so với Đường Tuyên Tuyên có ba phần giống nhau. Mặc dù Đường Tuyên Tuyên biết rằng mình đại ca nhất định sẽ không thua nhưng vẫn không nhịn được lo lắng mà đứng lên.

Sau khi đứng trên đài, Đường Viễn Kiến rút ra từ hông một cây sáo ngọc, xanh biếc trong suốt, dưới ánh sáng lộng lẫy hiện lên đường vân giống như mặt nước lăn tăn. Đưa bàn tay phải hướng đối thủ tao nhã mở miệng, "Mời." Người đối diện cũng đáp trả lại.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi ở trong lồng ngực Dạ Nguyệt Ly, đánh giá thân thủ của hai người, rõ ràng Đường Viễn Kiến cao thêm một bậc, trong lúc so đấu hoàn toàn thành thạo, thắng bại rất rõ ràng. Quả nhiên không bao lâu, đối phương chắp tay nhận thua. Mà Đường Tuyên Tuyên thấy Đường Viễn Kiến thắng tất nhiên mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu chôn ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly ngáp một cái, buồn buồn mở miệng, "Sư huynh, lần này tại sao ngươi không đi lên thi đấu đây?" Nàng cũng không cho là sư huynh có ý với vị trí minh chủ, chỉ là nàng còn không biết võ công của sư huynh mình lợi hại ra sao, từ nhỏ nàng đã biết sư huynh trời sinh xương cốt cực tốt, sư phụ mục trạch dương cũng đã nói sư huynh là người có khiếu luyện võ từ nhỏ, cũng rất vui mừng vì rốt cuộc có người kế thừa một thân công pháp của mình.

"Ồn ào náo loạn mà thôi." Dạ Nguyệt Ly khinh thường mở miệng, hắn cũng không phải tự phụ võ công cao cường, chỉ là trong võ lâm này địa vị tối cao đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì. Lúc này không giống trước kia, tiểu nha đầu trong ngực hắn mới là quan trọng nhất.

Chỉ là nhìn về nơi nào đó con ngươi cực lực suy nghĩ, sợ tiểu nha đầu trong ngực phát hiện mới nhanh chóng thu lại.

Mà nghe được câu trả lời của sư huynh mình khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu co giật, thì ra người trên đài dốc sức đấu võ đến trong mắt sư huynh trở thành ồn ào náo loạn?

Lúc này một thân đỏ thẫm quét qua tầm mắt mọi người, thân thể Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức ngồi thẳng, Dạ Nguyệt Ly thấy vậy rất nghi ngại, nếu như không phải xác định mình ôm chính là tiểu nha đầu tám tuổi, riêng ánh mắt lóe sáng này khiến hắn cảm thấy đây hẳn là một nam nhân chưa từng thấy nữ nhân.

Hôm nay Trì Hàm Yên vẫn là một thân áo đỏ váy lụa như cũ, hai bầu ngực lộ một nửa, thân thể thon dài giống như không xương, khóe miệng đỏ tươi khẽ nâng lên, vẽ lên ba phần tươi đẹp lấy hồn phách người khác.

Dưới đài vang lên một trận hút khí, tuyệt sắc như thế làm bọn họ thèm nhỏ dãi không thôi. (Thô, thô quá đi mất)

Trì Hàm Yên ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mỉm cười. Hưởng thụ ánh mắt kinh hãi cảm thán của mọi người, đáy lòng lại hừ lạnh, muốn lấy được nàng? Bọn họ còn chưa đủ tư cách! Dung mạo cùng phong thái của nàng còn chưa có bất kỳ nữ nhân có thể sánh bằng, nam nhân, nàng muốn cũng chỉ việc ngoắc tay, nàng tin tưởng, cõi đời này không có bất kỳ nam nhân nào có thể cự tuyệt được nàng. (Thấy ớn không cả nhà)

Hắc Báo ngồi ở dưới đài trong lòng điên tiết không thôi, nữ nhân chết tiệt này, điệu bộ lẳng lơ thế kia quả thật như kỹ nữ, thật là khiến hắn mất thể diện, hừ, tốt nhất chớ rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ để cho nàng hối hận sống không bằng chết vì đắc tội với hắn. Nghĩ tới đó trong mắt xẹt qua một tia dâm đãng, ngay sau đó tất cả đều là ác độc.

Trì Hàm Yên nhìn đối thủ rất khiêu khích, mọi người theo tầm mắt của nàng nhìn lần nữa hít không khí. Không sai, đó là nam tử mang mặt nạ màu bạc, chính là Trang chủ Tiêu Diêu Sơn Trang Tức Mặc Tuyết Dương ! Mọi người không khỏi suy đoán, mỹ nhân tuy đẹp, võ công cũng sẽ xuất sắc như vậy sao? Mặc dù người trong giang hồ đối với Huyết Môn hộ pháp cũng không quen biết, nhưng là biết được Huyết Môn xưa nay luyện tập ma công , ma công nếu không lợi hại, ai còn đi luyện làm gì. Mà đối với Tiêu Diêu Sơn Trang, thần bí nhiều hơn Huyết Môn, Trang chủ võ công rốt cuộc như thế nào, vậy thì không biết được.

Mộ Dung Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ không nhanh không chậm quan sát Tức Mặc Tuyết Dương lên đài, cả khuôn mặt bị mặt nạ màu bạc bao trùm lộ ra một đôi con ngươi sáng rực, khóe môi hơi nhếch lên, thoáng hiện lên chút trêu tức. Quan sát xong Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi co rút nhanh, không thể nào! Sao lại như vậy! ? Ung dung thản nhiên giấu kín tất cả cảm xúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu khép hờ mắt, ha ha, đại hội này càng ngày càng hứng thú rồi.

Trong nháy mắt Dạ Nguyệt Ly cũng cảm thấy cảm xúc của tiểu nhân nhi, híp híp mắt, liếc Tức Mặc Tuyết Dương một cái, thoáng qua một tia tăm tối.(Là gì các bạn biết không, là dấm chua đó *cười vật vã*)

Tầm mắt mọi người tò mò nghênh đón lại chuyển tới Trì Hàm Yên ở đối diện, Tức Mặc Tuyết Dương không lập tức lấy vũ khí động thủ, mà là đùa giỡn quan sát Trì Hàm Yên ở trước mặt. Trì Hàm Yên hơi tức giận, hừ, xem nhẹ nàng sao? Nàng không chỉ dung mạo xuất sắc, mà còn là một trong những hộ pháp của Huyết Môn, võ công của nàng cũng rất nổi trội, xem thường nàng thì sẽ gặp phải thiệt thòi lớn.

"Tức Mặc Trang chủ nhìn tiểu nữ tử ngây người, vậy khi tỷ võ cũng đừng phát ngốc nha, ha ha, phải vậy không. . ." Cẩn thận mạng của ngươi! Trì Hàm Yên che cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười.

"Ừ, cám ơn Trì hộ pháp quan tâm. Chỉ là, tại hạ lại không cảm thấy dung mạo của Trì hộ pháp có có thể làm ta ngây người, Trì hộ pháp không khỏi quá tự tin với dung mạo của mình rồi, cần phải biết 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', vẫn còn có người đẹp hơn." (ý chỉ Trì Hàm Yên không nên tự phụ vì vẻ đẹp của mình mà còn có người đẹp hơn nàng ta)

"Hừ, hãy bớt nói nhảm đi, tiếp chiêu." Mở miệng giống như thẹn quá hóa giận, nàng muốn giáo huấn nam nhân xấu xa không biết điều này, không có mắt nhìn người.

"Ai, Trì hộ pháp đừng nóng giận, chỉ là tại hạ có người trong lòng, tự nhiên khắp nơi đều không lọt vào mắt, người trong lòng tại hạ mới là đẹp nhất." Tức Mặc Tuyết Dương vừa động thủ cùng Trì Hàm Yên, vừa mở miệng giải thích, dường như có khuynh hướng muốn làm người ta tức điên lên.

Nha, không nhìn ra người này lại độc mồm độc miệng như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thán.

"Bớt lắm điều! Nghiêm túc tiếp chiêu đi!"

Tức Mặc Tuyết Dương cũng dừng vui đùa, lúc này mới nghiêm nghị, bắt đầu tỷ thí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.