Đã đến nửa đêm, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu rất buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ phải hỏi , cố mở to mắt chờ sư huynh tắm rửa xong.
Tắm rửa xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu cọ mặt vào bộ ngực trần lộ ra mảng lớn da
thịt của sư huynh, mềm mềm , trơn bóng . Mà người nào đó đang nhắm mắt
hưởng thụ ‘ tiếp xúc da thịt ’ ngắn ngủi này, nhiệt độ cơ thể dần dần có xu thế tăng lên, thầm than trong lòng, sờ được mà không ăn được thật
đúng là tra tấn. (Lau lau nước miếng)
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhớ tới ‘ Cưu nhật hồng ’, đây chính là vua của các loại độc.
‘ Cưu nhật hồng ’, nhớ lại, độc dược được lấy chủ yếu từ trong cơ thể của loài chim Trấm, trong đó còn chứa bảy bảy bốn chín vị thuốc cực độc,
được luyện vào ngày trăng tròn. Cụ thể như thế nào Mộ Dung Tiểu Tiểu
không biết, hiện thời độc này đã thất truyền, không có người nào có thể
chế ra, chỉ sợ ngay cả sư phụ của nàng mục trạch dương cũng không biết
cụ thể bốn mươi chín loại độc kia. (chim Trấm: Loại chim có chất độc
trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay)
Độc này kinh khủng ở chỗ chỉ cần rắc lên một chút, nơi bị rơi trúng, bất kể là người hay vật đều không được tiếp xúc với ánh mặt trời, một khi tiếp xúc ánh nắng, chất độc sẽ phát tán trong không khí, mấy dặm xung quanh
sẽ không có một ngọn cỏ, người hoặc vật nếu hít phải khí độc sẽ suy kiệt mà chết. Phương pháp giải cứu duy nhất là trời đổ mưa thật to, ít nhất
phải ba ngày ba đêm nước mưa mới có khả năng cọ rửa phần nào khí độc,
người hít phải thì không có thuốc giải.
Đây là loại độc thật đáng sợ, mục trạch dương từng nói qua với nàng. Lúc đó nàng còn cảm
thán nếu loại độc này dùng để hành quân đánh giặc là một vũ khí lợi hại, may mà độc này đã không có tung tích nhiều năm, nếu không, thiên hạ sẽ
đại loạn! Nhưng không hiểu sao hiện tại loại độc này lại xuất hiện.
"Sư huynh, Huyết Môn có oán hận gì với Tiêu Dao sơn trang không?" Hận thù tới mức nào mà phải dùng tới ‘ Cưu nhật hồng ’ ?
Tay vẫn đang vuốt khẽ lưng của tiểu nha đầu, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly lóe lên,
à, tiểu nha đầu của hắn bắt đầu quan tâm hắn sao? Đây cũng là một điểm
tốt.
"Người không quen biết mà thôi ." Muốn nắm giang hồ
trong tay thì có thế, nhưng mà mơ tưởng động đến trên đầu của hắn chính
là ngu xuẩn.
". . ."
"Sư huynh, ngay mai huynh
thực sự muốn làm Minh chủ à?" Thật sự nàng không tưởng tượng nổi sư
huynh của nàng ngồi ở vị trí minh chủ thống lĩnh một đám hán tử giang hồ sẽ là tình cảnh gì.
"Nha đầu cảm thấy thế nào?" Nếu nàng
thích thì hắn cũng không ngại, vốn võ lâm đã nằm trong khống chế của
hắn, chẳng qua, sau này kế hoạch càng nhiều, đều không bằng thay đổi của tiểu nha đầu trong lòng hắn. Những thứ kia đã mất, có Tiểu nhân nhi,
hắn không muốn so đo nữa.
"Như vậy nhàm chán lắm, có sư huynh là đủ rồi." Mơ hồ lẩm bẩm không rõ, Mộ Dung Tiểu Tiểu ghé vào trước ngực
Dạ Nguyệt Ly mí mắt cao thấp đã bắt đầu đánh nhau.
"Ừ."
". . . . . ."
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng nghiêng người, đem Tiểu Nhân Nhân ôm vào trong ngực thay đổi vị trí thoải mái hơn để nàng ngủ tiếp.
Bờ môi hiện lên nụ cười dịu dàng, Dạ Nguyệt Ly hôn tránTiểu Nhân Nhân, bình phục xôn xao trong lòng, lúc này mới đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Bên trong sơn trang võ lâm, tới tham dự nghi thức tiếp nhận tân minh chủ võ lâm tất cả mọi người nhận được tin tức kinh hoàng, minh chủ võ lâm của
bọn họ lại dám cấu kết với tà giáo hạ độc với tân nhậm Minh Chủ!
Mọi người nổi giận!
Tiêu Dao trang chủ rất vất vả mới đánh bại được tà giáo, bọn họ cũng không
muốn bị tà giáo thống lĩnh, không nghĩ tới tiền nhiệm Minh Chủ là kẻ ăn
cây táo rào cây sung lại liên hợp với người của Huyết Môn, bây giờ còn
rơi vào cảnh bị chính người của Huyết Môn chỉ đích danh tại chỗ.
Máu nóng sôi trào, các hán tử giang hồ khinh miệt tại chỗ, đáng đời!
Thiên Sơn Bách bị vây ở giữa nhất quỳ xuống đất tóc tai rối loạn không chịu
nổi, cả người nhìn qua chật vật không thôi, y phục trên người chỗ nào
cũng có nếp nhăn còn có dấu vết nước miếng ở trên, cúi đầu, vài sợi tóc
rủ xuống, làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc trên mặt .
Thiên Sơn Bách vẫn nhớ lại mọi việc đêm qua, hắn mang người đi theo Huyết Môn tiến vào trạch viện không lâu sau đã nhìn thấy tình huống phát sinh,
hắn bỏ mọi người lại vội vàng rút lui, chỉ sợ chậm trễ sẽ không đi được. Không nghĩ tới hắn chạy chưa tới nửa khắc đồng hồ đã bị người đuổi
theo! (Một khắc = 15', nửa khắc là 15 : 2 = ???? *bấm ngón tay*)
Trong lòng Thiên Sơn Bách căm giận ngút trời, tay nắm chặt nổi gân xanh. Đám
người Huyết Môn kia thật sự là "thành sự không đủ, bại sự có dư", cơ hội tốt như vậy là lại thất bại, còn sớm bị người ta biết được. (Thành sự
không đủ, bại sự có dư ~ Thành công thì ít mà thất bại thì nhiều)
Càng không cam lòng, nếu hắn nắm trong tay ‘ Cưu nhật hồng ’ tuyệt đối không để cho bản thân rơi vào kết cục như vậy, lúc này, nhất định là đã ngồi ở vị trí minh chủ!
Xung quanh người trong giang hồ vô cùng
căm ghét, chỉ trích tức giận mắng mỏ không ảnh hưởng chút nào tới Thiên
Sơn Bách, hắn chỉ biết, nếu cho hắn một cơ hội nữa hắn tuyệt đối sẽ
không thất bại!
Mộ Dung Tiểu Tiểu ở một bên vẻ mặt không
biểu cảm nhìn trò khôi hài này. Sư huynh không ở bên cạnh, đi cùng là
Mạc Du Ly, huynh muội Đường gia. Đường Tuyên Tuyên nhất định phải kéo
nàng đi không lay chuyển được, quyết định đi cùng nhau.
Thật sự là không có ý tứ, đơn giản chính là nghe người ta chỉ chỉ mắng mỏ.
Lúc này Mạc Du Ly cùng Đường Tuyên Tuyên đang ngầm đọ sức, im lặng
không nói, quả ớt nhỏ này thực sự không để ý đến hắn rồi sao? Không
được, Mạc Du Ly hắn là công tử anh tuấn tiêu sái như vậy làm sao lại bị
ghét bỏ? (Anh tuấn tiêu sái = trai đẹp mà gờ a ga, lờ ăn lăng ý )
Mộ Dung Tiểu Tiểu ở bên cạnh nhìn Mạc Du Ly quấn quít lấy Đường Tuyên Tuyên, quả thực là ép người ta bực tức mà.
"Mạc Du Ly, ngươi phiền không thấy phiền à. . . !"
Trong lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ngáp dài đột nhiên cảm thấy ánh nắng trên
đỉnh đầu bị che khuất, ngay sau đó bản thân đã bị kẻ nào đó nắm chặt cổ!
Kẻ ra tay nhanh chóng vọt qua một bên.
Mọi việc
xảy ra quá bất ngờ, lời nói của Đường Tuyên Tuyên đột nhiên ngừng lại,
Mạc Du Ly cảnh giác quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu bị uy hiếp lập tức ngăn lại Đường Viễn Kiến đang muốn ra tay.
Đường Viễn
Kiến khó hiểu nhìn Mạc Du Ly, Mạc Du Ly chưa trả lời, khuôn mặt tươi
cười bất cần đời trước sau như một lúc này lại vô cùng thận trọng.
"Thiên Sơn Bách, thả người ra, tha cho ngươi khỏi chết!" Đáng chết! Dưới mắt
hắn dám làm ra loại chuyện như vậy, trở về Dạ Nguyệt Ly còn không lột
sống hắn! (Chết cái tội anh tuấn tiêu sái ha ha)
"Mạc các
chủ, chuẩn bị ngựa tốt cùng ngân lượng, lão phu đến nơi an toàn thì sẽ
thả người!" Hiện tại Thiên Sơn Bách càng khẳng định bản thân bắt được
bảo bối rồi, mấy ngày trước hắn chỉ thấy đường đường Mạc các chủ lại đi theo bên người tiểu nữ oa tám tuổi, hôm nay nếu không phải là nữ nhân
Đường Môn này quát làm hắn không chú ý đến, dù sao cũng phải chết, không bằng lại đánh cuộc một lần! Không nghĩ tới, hắn thật sự thành công rồi!
"Đi" Hung dữ ra lệnh cho người bên cạnh, "Còn không mau đi!" Hắn tuyệt không thể để cho tiểu nữ oa gặp chuyện không may, chưa kể tới là người của
huynh đệ mình, hắn nhìn nàng thuận mắt cũng muốn cứu nàng an toàn.
Lúc này xung quanh có người lên tiếng, "Mạc các chủ, làm sao có thể giữ lại kẻ cặn bã như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy a, Mạc các chủ không có quyền như vậy."
"Đúng vậy, không thể thả người!"
". . ."
"Dám lớn tiếng nữa, bản Các chủ giết kẻ đó!"
Tiếng nói vừa dứt, trên sân yên tĩnh, không còn người nào dám phát biểu nghị luận, không ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa cợt. Các chủ Thanh các cũng không dễ chọc .
Lúc này Đường Tuyên Tuyên mới hồi phục tinh thần, nhất thời ngón tay chỉ Thiên Sơn Bách chửi ầm lên, "Lão tặc, mau thả Tiểu Tiểu!" Trong mắt không hề che giấu lo lắng. Nhìn thấy Mộ
Dung Tiểu Tiểu vô cùng ‘ dũng cảm ’ bỗng chốc vành mắt đỏ lên, nghẹn
ngào an ủi, "Tiểu Tiểu, ngươi đừng sợ, Tuyên Tuyên tỷ tới cứu ngươi!" hu hu, nếu nàng bị người ta bóp cổ như vậy nàng đã sớm sợ tới mức kêu khóc lớn rồi, nào có như Tiểu Tiểu ‘ gặp nguy không loạn ’. (Gặp nguy hiểm
nhưng vẫn rất bình tĩnh) *Trời, chẳng qua là bả tự tin sư huynh bả sẽ
cứu thôi, nên lười không buồn lo lắng*
Mộ Dung Tiểu Tiểu
nhìn đến đây, không thể ngăn cản trên trán rơi xuống vài vạch đen, trợn
trừng mắt, cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là nằm mà cũng trúng đạn!
Cùng lắm nàng chỉ chán ghét phía dưới nhàm chán thôi, nhanh như vậy đã có việc tìm tới nàng.
Thân mình hơi chuyển động, khốn kiếp (thực ra ở đây là một câu chửi thề
nhưng ta nói giảm nói tránh), siết cổ bà đây không thở nổi. Đừng kinh
ngạc, bình thường đây chính là xưng hô của nàng, không đúng, là kiếp
trước.
"Đừng nhúc nhích, nếu không lão phu mạnh tay một chút cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn!" Thiên Sơn Bách không vì trong tay là tiểu cô nương mà mềm lòng chút nào.
Mộ Dung Tiểu Tiểu
không nói gì nhìn trời, có phải không phải kiếp này trôi qua quá yên
bình, khiến nàng thoạt nhìn vô hại như vậy?
Đúng lúc này, có mấy bóng dáng bay tới giữa không trung, một người hạ xuống sau cùng, đi từng bước một hướng tới Thiên Sơn Bách. . .
‘ Cộp, cộp ’
gót giầy chạm nhẹ vào mặt đất, khí lạnh xâm nhập xung quanh, cẳm giác độ ấm trên da thịt giảm xuống đột ngột, làm cho người ta ảo giác đang mùa
xuân ấm áp quay lại mùa đông giá rét. Người tới vẻ mặt hung ác nham
hiểm, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng đến tay của nam tử đang siết cổ tiểu
cô nương. (Chị xin chia buồn với Bách đệ, lão đệ khôn quá hóa ngu, chọc
phải tổ kiến lửa rồi.)
Mọi người xung quanh tản ra, Thiên
Sơn Bách bị ánh mắt quá mức lạnh lùng chiếu tới hơi run sợ, hắn không
biết vì sao bản thân lại như vậy, nhưng đối với người vừa đi lên, con
ngươi lạnh lẽo khiến hắn có phần không kiểm soát được. Hắn từng gặp
người này, là nam tử hay đi cùng tiểu oa nhi trong tay, mặc kệ thế nào,
chỉ cần tiểu oa nhi này còn trong tay hắn, người của bọn họ sẽ không dám động đến hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Thiên Sơn Bách bớt lo lắng.
Tất nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu biết lúc này sư huynh rất tức giận, không đợi Dạ Nguyệt Ly mở miệng, nhẹ giọng an ủi,
"Sư huynh, đừng lo lắng, Tiểu Tiểu không có việc gì." Phát ra thanh âm có
chút khàn khàn, trấn an đang lửa giận cuồn cuộn trong lòng Dạ Nguyệt Ly, nhưng lại càng làm cho lạnh lẽo trong mắt hắn càng sâu.
"Ngươi xem." Trong chớp mắt, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu tối sầm lại, cầm dao
găm trong tay đâm vào huyệt trên tay phải của Thiên Sơn Bách!
Một nhát thành công!
Bất ngờ không phòng thủ bị đánh lén, tay Thiên Sơn Bách run lên, Mộ Dung
Tiểu Tiểu thừa dịp sơ hở lao vọt vào trong lòng người nào đó!
Dạ Nguyệt Ly ôm chặt lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, lập tức bên cạnh có người tiến lên kiềm chế Thiên Sơn Bách.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm thắt lưng sư huynh, nghe tiếng tim đập truyền đến từ
lồng ngực của người nào đó, chợt cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng là sư
huynh ôm nàng vuốt ve thật chặt, nàng không thở nổi.
"Sư huynh?"
"Dẫn người đi!"
Toái nguyệt ở phía sau nhận được mệnh lệnh nhanh chóng chỉ huy thủ hạ.
"Trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!" Nghe sư huynh nhà mình dường như nghiến
răng nghiến lợi, vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nghi hoặc.