Lúc này trong phòng
giam truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, từng tiếng một, như muốn
xé rách vách tường âm u ẩm ướt, khiến da đầu người ta run lên.
Mặc dù Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên không biết bên kia xảy ra chuyện gì nhưng
mà họ biết Thiên Sơn Bách phải chịu đau đớn mà người thường khó có thể
chịu được. Hắc Báo coi như khá hơn một chút, nhưng hai bàn tay nắm chặt
tiết lộ sự lo lắng. Còn Trì Hàm Yên cuộn mình một góc không ngừng run
rẩy.
Càng không nhìn thấy, mới càng khiến cho bản thân sợ hãi. . .
"Sư huynh, xem một chút đi."
"Ngươi xác định?"
" Vâng."
Sư huynh vì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn có cái gì nàng chưa từng
xem qua, tuy rằng kiếp trước nàng không phải dệ nhất sát thủ, nhưng mạng người trên tay cũng không thiếu, thấy máu tươi là cực kỳ bình thường .
Dạ Nguyệt Ly nhíu đôi lông mày, hắn muốn cho tiểu nha đầu nhanh chóng
trưởng thành, nhưng mà lại sợ phản tác dụng. Cuối cùng dưới ánh mắt của
tiểu nha đầu lại đi đến cửa.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhảy khỏi vòng ôm, lập tức đi vào, thực sự chỉ nhìn thoáng qua, sau đó trở về vòng ôm của sư huynh.
Bên trong, đập vào mắt là hình ảnh cực kỳ khó coi, đao pháp của Tức Mặc
Tuyết Dương thần tốc, lấy đi từng mảnh từng mảnh thịt của Thiên Sơn
Bách, mỏng như cánh ve, máu không kịp chảy, vừa cắt vừa xoa lên cái gì
đó, mùi gắt mũi, trong nháy mắt vô số con giống như con kiến chui thẳng
vào chỗ vết thương, giống như bị cái gì đó kích thích điên cuồng xông
vào phát ra tiếng 'xèo xèo', cả người Thiên Sơn Bách run rẩy, khuôn mặt
vặn vẹo, hai mắt đột nhiên dữ dội, thật là khủng bố! Thế nhưng bị khóa
không thoát đi được, chỉ có thể kêu gào đau khổ!
Trừng phạt
như vậy nàng mới gặp lần đầu, có phần giống lễ tế côn trùng của Ai Cập
cổ đại. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không thấy có gì đặc biệt,
cũng không phải xảy ra ở trên người nàng, đơn giản là nàng chỉ tò mò mà
thôi.
Dạ Nguyệt Ly có chút lo lắng liếc mắt nhìn thiên hạ
(thiên hạ ở đây có ý chỉ Tiểu Tiểu) trong lòng một cái, rất bình tĩnh,
nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chân bước ra khỏi phòng giam, "Đi đến chỗ Mạc Du Ly."
Xế chiều, đường hai bên ở ngã tư đã có một vài tiểu thương đang vội dọn
quán, ngay cả hai người hấp dẫn tầm mắt, nhưng vì bận rộn nên chỉ bơt
chút thời gian nhìn thoáng qua lại tiếp tục nói chuyện bằng đỉnh đầu.
(Trường hợp này ta nên giải thích chút kẻo sẽ có bạn không hiểu, "nói
chuyện bằng đỉnh đầu" dùng trong trường hợp khi khi hai hay nhiều người
với nhau cùng nói chuyện nhưng đối phương không thích nghe, không muốn
nghe hay dùng sự im lặng để phản đối, nhưng trong trường hợp này chỉ đơn giản là vì họ quá bận nên không rảnh mắt để nhìn nhưng khi cúi đầu
xuống dọn dẹp vẫn có thể bàn tán.)
"Sư huynh, Mạc Du Ly ở đây sao?" Tiểu Bạch vẫn còn ở chỗ cũ.
"Ừ."
"Vì sao lần này không tiện tay để cho Mộ Dung cẩn thiên ngồi lên vị trí
minh chủ?" Như vậy người của Huyết Môn cũng sẽ không tìm đến sư huynh
của mình.
"Bọn họ không dám động." Trái ngược với người giang hồ, Hoàng thất cũng không phải là dễ động vào như vậy .
Huynh trưởng của sủng phi chết, chính Hoàng đế cũng không thể không cho dân chúng cùng giang hồ một câu trả lời thỏa đáng.
Trên bàn cơm, vẻ mặt Mạc Du Ly sụp đổ, vì sao? Chẳng lẽ trời sinh hắn là số
mạng vất vả, đuổi tình địch giúp không nói bây giờ còn phải ngồi thay kẻ khác lên vị trí minh chủ, ông trời thật là bất công!
Đây không phải huynh đệ, đây là lá chắn! (Nguyên văn là "ngăn tên bài" hay còn gọi là "bia đỡ đạn")
Mạc Du Ly thở phì phì, "Ông đây mặc kệ!" Chẳng có gì tốt đẹp, dựa vào cái gì.
"Đường Tuyên Tuyên." Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ hộ ra ba chữ. Kỳ thực nàng cũng
không muốn sư huynh làm minh chủ võ lâm đáng ghét này, vừa vặn để cho
Mạc Du Ly, nàng thấy hắn bình thường cũng khá rảnh rỗi .
Hai mắt Mạc Du Ly tỏa sáng, "Ngươi có biện pháp?"
Ngay sau đó khuôn mặt lại trầm xuống, "Ngươi có biện pháp gì, ngươi cũng
không phải đại ca của nàng.” Sao có thể làm chủ được.
"Ta giữ nàng không cho nàng trở về Đường Môn."
"Đồng ý!" Mạc Du Ly tin tưởng trăm phần trăm, tiểu nữ oa này không thể xem nhẹ, có thể thực sự sẽ có biện pháp.
Mạc Du Ly liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly đầy ẩn ý, hừ, là ta nể mặt mũi của ngươi.
Người nào đó liếc mắt một cái, không thèm đáp lại, nhưng nụ cười trên trên
môi không che giấu được, tay vẫn cứ ân cần gắp thức ăn.
Mạc
Du Ly vốn đang buồn bực ăn không ngon, bây giờ rất ngon miệng. Có trời
mới biết đại hội kết thúc Tiểu Lạt tiêu muốn đi theo Đường Viễn Kiến trở về Đường Môn, hắn sốt ruột biết chừng nào. Lúc trước hắn không thích,
nhưng càng ở chung hắn càng bị hấp dẫn, Tiểu Lạt tiêu ngang ngược, hắn
thích!
Đường Viễn Kiến cùng tiểu muội nhà mình đến từ biệt, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ khởi hành trở về Đường Môn, buổi lễ tiếp nhận minh chủ mới cũng lười đến dự. Nhìn thấy hai người Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu đều có
mặt, cũng chào một tiếng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy này lạnh như băng nam tử, Đường Viễn Kiến đã biết người này thâm sâu không
lường, biết là bằng hữu của Mạc Du Ly nên cũng không để ý nhiều. Mà tiểu nữ oa trong lòng hắn, với chút năng lực ngày hôm qua, hắn kính trọng
nàng vài phần. Nàng cũng không phải là người bình thường.
Mạc Du Ly vừa nghe hai người phải đi, vội vàng mở miệng,
"Ta nói Viễn Kiến huynh, chúng ta cũng đã lâu không gặp, ngươi ở đây thêm
mấy ngày để huynh đệ chúng ta ôn chút chuyện cũ ." Nhân tiện để Tiểu
Lạt tiêu ở lại cùng chúng ta. (Ta nói Mạc huynh, vô sỉ nó cũng phải vừa
vừa thôi chứ, lý do củ khoai thể mà cũng nghĩ ra được.......ai ai, yêu
vào là cái gì trang chủ, cái gì các chủ vứt hết ra sau đầu* ôm gối*)
"Có cái gì tốt mà nói, Mạc Du Ly, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu!"
Đường Tuyên Tuyên hung dữ cướp lời, nàng vừa nghĩ tới ngày đó bị đùa
giỡn ở đại hội võ lâm, mặt nàng nóng ran lên, bừng bừng lửa giận.
"Đúng đúng đúng, ngươi xem, lần này ngươi đi không phải cho qua chuyện rồi
sao." Mạc Du Ly tranh thủ bưng lên khuôn mặt tươi cười, nói nhảm, lúc
này không tranh thủ thì chờ khi nào.
Chỉ cần người ở lại, mọi việc đều dễ nói rồi.
Mọi người kinh ngạc.
Đầu nhỏ của Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi ở trong lòng sư huynh cố gắng không cười ra tiếng, ôi má ơi, nàng cười chết mất.
Trong mắt của mỗ sư huynh hiện lên ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng
Tiểu Nhân Nhân, tránh cho nàng cười quá mà bị sặc. (Từ "mỗ" có nghĩa là
"nào đó" nhưng mình để nguyên gốc đọc vui miệng hơn, từ này được hiểu
trong trường hợp bạn nhắc đến nhân vật thứ 3 mà bạn không muốn nhắc tên, hay đơn giản trường hợp bạn đá đểu một ai đó)
Đường Tuyên Tuyên nhìn người đối diện, quái lạ, sao người này lại không đối nghịch với nàng?
Nhìn biểu cảm của hai người, trong lòng Đường Viễn Kiến đã sáng tỏ, chẳng
qua trên mặt không để lộ một chút manh mối, "Mạc Du Ly, hẳn là người vừa ý Tuyên Tuyên."
"Ai vừa ý nàng!"
"Ai muốn hắn vừa ý!"
Một nam một nữ cùng giậm chân, Đường Tuyên Tuyên trách móc, "Đại ca, ngươi
nói sai rồi, tên háo sắc này dám vừa ý ta, ta sẽ hành hạ hắn đến chết!"
Vừa nói vừa nhăn mặt giương nanh múa vuốt. Nàng còn nhớ rõ ngày đó tên
háo sắc này nhìn chằm chằm nữ nhân của Huyết Môn, tròng mắt sắp rớt ra
ngoài rồi, hừ.
Hắn trở thành háo sắc từ khi nào? Mạc Du Ly
không hiểu, cũng không dám tùy tiện lên tiếng tiếng, một lần lỡ lời ăn
nói bậy bạ chọc Tiểu Lạt tiêu, con đường của hắn còn rất dài . . .
"Không thích Tuyên Tuyên sao? Vậy thì không có cách nào rồi, ta rất coi trọng
ngươi." Vừa nói Đường Viễn Kiến vừa đấm nhẹ đầu vai Mạc Du Ly, giọng
điệu có chút nuối tiếc.
Sau đó lại tung ra một quả bom động trời
"Lần trước biểu đệ họ hàng xa nhà ta có tới cửa cầu thân, ta thấy dáng vẻ
đường hoàng, học rộng hiểu sâu, cũng xứng đôi với Tuyên Tuyên." ("Biểu
đệ" là anh em con chú, có thể rất gần, có thể bắn đại bác không tới,
"cầu thân" : cầu hôn")
"Cái gì?"
"Cái gì!"
Mười ngón tay của Đường Tuyên Tuyên túm vạt áo huynh trưởng nhà mình, mắt
đen mở lớn, việc cầu thân lớn như vậy mà không nghe được chút tin tức
nào?
"Đại ca, chuyện xảy ra khi nào!" Mẫu thân không nhắc với nàng.
"Còn không phải là sau khi muội rời đi được mấy ngày, đại ca ra ngoài muộn hơn muội mới biết được ."
Đường Tuyên Tuyên cúi đầu thầm nghĩ, nàng không muốn xuất giá (lấy chồng) sớm như vậy, không được! Nàng phải nghĩ biện pháp chạy trốn!
Lúc này trong lòng Mạc Du Ly nóng như lửa đốt, không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu cầu cứu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, lúc này mới nhớ tới nàng? Tên ngu ngốc này.
"Tuyên Tuyên tỷ phải trở về nhà sao? Tiểu Tiểu còn tưởng tỷ sẽở lại chơi cùng với ta?" Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếc nuối thở dài.
Giọng nói phát ra như ban phúc!
Tuyên Tuyên gật đầu như giã tỏi."Được, được, chúng ta cùng đi!"
Ánh mắt ba nam nhân ở đây chợt lóe lên.
Mạc Du Ly là kích động âm thầm rơi nước mắt, lợi hại, nói một câu đã đối phó được!
Dạ Nguyệt Ly âm thầm khó chịu, hắn không hy vọng có người phân tán lực chú ý tiểu nha đầu của hắn.
Đường Viễn Kiến bất đắc dĩ lắc đầu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu này vừa mới mở miệng mà Đường Tuyên Tuyên đắc ý không
thôi, nhìn vẻ mặt này của muội ấy muốn về mới là lạ. . .