Ánh mắt của Bắc Thần Thụy càng chờ mong Dạ Nguyệt Ly xác nhận thân phân.
"Công tử họ gì, bản cung có thể gặp Thần Phong lão nhân không?"
"Sư phụ rời cốc dạo chơi khắp nơi, chẳng biết lúc nào sẽ trở về." Vẻ mặt Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng trả lời.
Bắc Thần Thụy im lặng, sắc mặt tuy hơi có chút thất vọng, nhưng cũng không
lập tức chất vấn người đi hướng nào, cũng không muốn thỉnh cầu Dạ Nguyệt Ly mời người trở về, mà nhìn nam tử lạnh lùng đối diện như có điều suy
nghĩ.
"Vị công tử này là học trò của Thần Phong lão nhân, nói vậy y thuật cũng có chút thành tựu?"
"Không biết."
Bắc Thần Thụy khẽ nhíu mày.
‘ phanh ’ một tiếng!
"Lớn mật! Ngươi đang chơi đùa với bổn điện hạ sao?" Bắc Thần Vũ không ưa
nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của Dạ Nguyệt Ly, giang hồ lỗ mãng!
Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng liếc mắt Bắc Thần Vũ một cái, giống như không thấy hắn, mắt lại liếc nhìn Mạc Du Ly.
Nhận được chỉ thị, Mạc Du Ly lập tức tiến lên, "Nhị vị Điện hạ không nên tức giận, mặc dù vị bằng hữu kia của tại hạ không có y thuật, nhưng là sư
phụ hắn thừa hưởng một thân y thuật cao siêu củaThần Phong lão nhân ."
Yên tĩnh trong nháy mắt. . .
"Ha ha, ha, ha ha ha. . ." Một tràng tiếng cười truyền đến, tiếp theo là
ngửa mặt lên trời cười to. Bắc Thần Thụy chỉ vào tiểu oa nhi trong lòng
người nào đó cười đến nghiêng ngả.
"Có phải gần đây Đại
hoàng tử thường hay cảm thấy đau đầu, xuất hiện triệu chứng buồn nôn? Vả lại gương mặt hơi bị phù lên?"
Một luồng gió thổi qua, tiếng cười dừng lại.
"Làm sao ngươi . . . ?" Biết? Bắc Thần Vũ xấu hổ không mở miệng nói tiếp.
Quả thực gần đây hắn ‘ có chút không khoẻ ’, thái y cũng đã bốc thuốc,
nhưng tác dụng không lớn. Lúc này nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nói lên
triệu chứng của bệnh, ánh mắt nhìn tiểu cô nương tám tuổi, kỳ quái, kinh ngạc.
Kỳ quái nhất chính là một tiểu cô nương lại biết tình trạng bệnh của nam nhân không tiện nói ra?
Kinh ngạc là vì chẳng là tiểu cô nương này thực sự biết y thuật?
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt, viêm thận thôi mà, chẳng qua đối với thầy
thuốc ở cổ đại ít có kinh nghiệm về khám các loại bệnh liên quan đến
thận và đường sinh dục, mấu chốt là tẩm bổ phần hư nhược bên trong.
Nhưng là không biết vị này là do dùng nhiều loại thức ăn không tốt mà gây nên, hay là. . .
Trộm lau mồ hôi, rất không khéo là ở kiếp trước nàng từng nằm vùng làm hộ lý phòng bệnh nam của bệnh viện nào đó hơn một tháng trời, tự nhiên, có
tìm hiểu một chút. . .
Mặc dù nàng có học y nhưng chỉ học
tay nghề ngân châm bấm huyệt của Mục Trạch Dương, xem bệnh kê đơn thuốc
nàng không học, còn hạ độc thì học được không ít.
Lúc trước
lựa chọn học phần này cũng là vì bản thân mình quen huyệt vị trên cơ
thể. Khó lắm mới được sống lại, nàng cũng không muốn bị nhiều thứ linh
tinh chiếm mất thời gian.
"Chỉ là chút biểu hiện của bệnh
thôi, Đại hoàng tử chỉ cần điều dưỡng tốt hạn chế một số loại thức ăn,
lát nữa ta sẽ viết một số việc cần chú ý."
"Hả. . ." Lúc này Bắc Thần Vũ không thể không biết xấu hổ, vừa rồi còn cười nhạo người
ta, hiện tại thừa nhận đối phương giỏi giang. Nhưng dù sao áy náy cũng
chỉ trong nháy mắt, nghĩ đến thân phận, người khác nên phải làm như thế.
Con ngươi Dạ Nguyệt Ly u ám, sắc mặt không đổi lấy tay ra dấu.
Mạc Du Ly ở một bên cười trộm.
"Vị cô nương này họ gì? Nhị vị có nguyện ý theo bản cung vào cung trị liệu
cho Thái hậu?" Bắc Thần Thụy kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu không cần
bắt mạch mà có thể chuẩn đoán ra được nguyên nhân mắc bệnh, ngay lập tức càng khẳng định y thuật của Thần Phong lão nhân cao siêu, đệ tử đích
thân người dạy bảo nào có thể kém cỏi. Hiện giờ không mời được Thần
Phong lão nhân, không bằng mời tiểu cô nương này thử xem, có thể chữa
trị được thì càng tốt.
"Đây là sư huynh của ta Dạ Nguyệt Ly, ta là Tiểu Tiểu. Đương nhiên có thể, chúng ta đang chuẩn bị lên kinh
thành dạo chơi." Đối với toàn bộ quá trình biểu hiện nho nhã lễ độ của
Nhị hoàng tử, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn rất có hảo cảm .
Khó có được, trong hoàng cung còn có một hoàng tử không thích dùng quyền lực để ép buộc người khác.
Sắc mặc của sư huynh nào đó càng tối lại.
"Tốt lắm, hai ngày sau bản cung đón hai vị vào cung." Bắc Thần Thụy thấy
trong đáy mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu hiện lên sự vui mừng, con ngươi đen láy
lung linh kỳ ảo, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Được."
Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười đáp lại, như ánh nắng ấm áp đầu tiên chiếu rọi
vào khung cửa sổ, không chói mắt, lại có thể xua tan sương mù.
Bắc Thần Thụy giật mình, sâu trong tâm hồn dâng lên một cảm giác khó tả. . .
Ánh trăng nhô lên cao, Đường Tuyên Tuyên lôi kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu dạo chợ
đêm, cự tuyệt đi cùng Mạc Du Ly, hai người đi dạo trên phố, chắc chắn có thê "ám vệ". (ám vệ: vệ sĩ ẩn núp trong bóng tối)
Đây là
lần đầu tiên Mộ Dung Tiểu Tiểu được mở mang kiến thức về chợ đêm ở cổ
đại, sau đại hội võ lâm mọi người đều đi hết, nhưng lúc này lại náo
nhiệt gấp mười lần. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu rõ. Đánh đánh giết giết đều đã qua, mọi người đều yên tâm ra ngoài.
Bắc Địch
quốc tương đối cởi mở hơn so với Nam Dục quốc, tuy là ban đêm nhưng vẫn
có thiếu gia tiểu thư cùng người hẩu ra ngoài đi dạo, hoặc là những đôi
tình nhân hẹn hò trăng treo cành liễu. (Hẹn hò ngày 15 hàng tháng gặp
mặt để hò hẹn ý ạ )
Thấy đèn hoa đăng, Đường đại tiểu thư vui vẻ không nói hai lời mua liền hai cái.
Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ nhìn đèn hoa đăng hình hoa sen trong tay, còn
chưa nghĩ nhiều, Đường Tuyên Tuyên liền đưa bút đến thúc giục, "Tiểu
Tiểu, mau viết, viết xong chúng ta cùng đi thả." Vừa nói vừa cầm một cây bút khác tô tô viết viết lên đèn hoa đăng của mình.
"Viết cái gì?"
"Viết nguyện vọng, thả hoa đăng thôi ." Đường Tuyên Tuyên nói, "Được rồi."
Miệng nhỏ nhắn cong lên nhìn kiệt tác của bản thân, gật gật đầu vừa
lòng.
Đại tiểu thư của Đường Môn viết rằng, ‘ ta không cần lập gia đình, nam nhân cút ngay đi’ kết hợp với cái hoa đăng hình hoa đào, cũng không phải chỉ là 'thả hoa đào' không thôi, Đường đại tiểu thư nhà ta còn đem ‘ hoa
đào ’ thả rất xa. . . . . .
Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt cằm, nghĩ ngợi một lúc mới hạ ngòi bút xuống. . .
"Vù!"
Đột nhiên trở tay, ngòi bút bắn thẳng đi! Tay trái đẩy Đường Tuyên Tuyên ra!
Người tới hừ lạnh, hai ngón tay kẹp lấy thân bút, một động tác, ‘ răng rắc ’
gãy làm hai đoạn, rơi xuống bên chân người tới!
Mộ Dung Tiểu Tiểu phi thân lui về phía sau hai trượng, quát lớn "Đừng tới đây!"
Đường Tuyên Tuyên dừng bước, lòng nóng như lửa đốt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu,
bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lập tức xoay người chạy đi.
Nhưng vào lúc này. . . . .
Năm sáu bóng đen thoáng hiện, vừa muốn động thủ, vạt áo hắc y nhân lướt
nhanh, luồng khí cuồn cuộn, trong nháy mắt mấy người bị buộc lui về phía sau vài bước mới dừng lại được!
Mọi người đều lấy tay che ngực và miệng, bình ổn khí huyết trong cơ thể!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mắt, nàng biết đây là người của Mạc Du Ly phái tới. Mặc dù không biết có phải người của sư huynh không, nhưng một chiêu có
thể khống chế được động tác của người vừa tới, xem ra, nàng càng phải
cẩn thận.
Đánh giá hắc y nhân, toàn thân mặc đồ đen, đầu che mũ màn đen, lụa buông xuống đến ngang ngực, ngay cả vừa rồi khi ra tay
cũng dùng bay tay, toàn thân không có một chút da thịt lộ da ngoài, dáng người gầy gò, vừa rồi nghe tiếng hừ lạnh, đoán được người này ở độ tuổi trung niên.
Nhưng là ban đêm ăn mặc như thế này, lại càng quỷ dị.
Người chung quanh thét chói tai chạy đi, tiếng bước chân hỗn độn cùng với
tiếng đồ đạc rơi xuống đất, trong nháy mắt, trên đường không còn một
bóng người.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm nam tử mặc đồ
đen, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nàng không biết những ám vệ Mạc Du
Ly phái tới có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng, nàng nhất định phải
chống cự được đến khi sư huynh đến!
Lúc này, người tới động thủ!
Mục tiêu là Mộ Dung Tiểu Tiểu, ám vệ hành động, tất cả đều che ở trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu!
Nam tử đồ đen khinh thường hừ lạnh, tay vận khí màu đen, nhanh chóng đánh
úp về phía {ám vệ}, thừa dịp khoảng cách lớn, đánh thẳng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu!
Mộ Dung Tiểu Tiểu không dám khinh thường, nhanh chóng vận nội lực của bản thân, liều chết ngăn lại!
Hiện tại Thiên Linh Quyết đã đột phá đến tầng thứ tư, Mộ Dung Tiểu Tiểu quyết định ngăn cản một phen!