Bên trong cung Vĩnh Thọ đốt đàn hương, hương khói lượn lờ phiêu tán theo
gió, Thái hậu ngồi ngay ngắn phía trên, lời nói mang theo hơi vị oán
trách Bắc Thần Thụy, không đợi hắn ta trả lời, lại lần nữa tán dương,
"Thật sự là một tiểu nha đầu xinh đẹp." Sau đó nàng quan sát sang Dạ
Nguyệt Ly bên cạnh, người này không kiêu ngạo không tự ti toàn thân toát ra sự ngạo nghễ, trên trán hiển thị rõ khí phách tôn quý, quanh thân
khí chất lạnh lẽo, mặc dù đứng thẳng một bên không nói nhưng cũng không
thể khiến người khác bỏ qua hắn. Không khỏi thầm nghĩ, Thần Phong lão
nhân này ngược lại thu đồ đệ quả thật không tệ.
Dứt lời ngước mắt nhìn về hồ sen bên ngoài cửa điện, còn chưa tới giữa hè, từng mảng lớn
lá sen lười biếng nằm ngửa trên mặt hồ, từng khoảng chen chật ních không có kẽ hở, từng đợt gió nhẹ thổi tới, mặt nước xanh biếc lăn tăn gợn
sóng.
Vẻ mặt Thái hậu tự nhiên, trong mắt lại nhớ lại từng chút
kí ức trước đây."Nhớ khi đó cũng là mùa hoa sen còn chưa nở, ai gia từng có may mắn gặp qua Thần Phong lão nhân một lần." Tuy chỉ vội vã gặp qua một lần, thế nhưng bóng dáng thoát tục đó lại khắc sâu ở trong đầu, cho đến hôm nay tuy đã qua hơn ba mươi năm nàng vẫn còn không quên được.
"Hoàng tổ mẫu biết Thần Phong lão nhân?" Bắc Thần Thụy thắc mắc hỏi. Đồng thời trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng tự hỏi, sư phụ nhận thức Bắc Địch
Thái hậu lúc nào vậy?
Quen biết như thế nào? Năm ấy bóng dáng cao lớn của hắn lướt qua trên mặt hồ sen, những gợn sóng liên tiếp tạo ra
trong hồ như đuổi theo người nào đó. Hắn đạp nước bắn vào giữa y phục
của nàng, trong lúc nàng kinh sợ kêu lên, hắn vội vàng quay đầu lại ánh
mắt mang theo ý xin lỗi rồi lập tức không thấy bóng dáng, chỉ còn nàng
đứng sững sờ tại chỗ. Thời đó, tiểu thư khuê các nàng luôn yêu chút ảo
tưởng, nếu có ngày phu quân của mình là một đại hiệp giang hồ thì nàng
sẽ theo hắn đi chu du khắp giang hồ, sau khi thật sự gặp phải, chỉ trong nháy mắt, nàng đã hiểu ra mình động lòng.
Thực tế một tờ hôn ước, nàng vào cung, đến bây giờ trong lòng vẫn chôn giấu một hình bóng nam tử anh tuấn khôi ngô.
"Bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi." Sao nàng có thể ngu ngốc nói ra tiếng lòng chứ?
Đột nhiên, "Dao phi nương nương đến --" "Đại hoàng tử đến --"
Trong nháy mắt, thái hậu thu hồi suy nghĩ, vẫn là sắc mặt như thường, giống
như hoảng hốt ngắn ngủi vừa rồi không phải nàng, bờ môi vẫn là nụ cười
hiền hoà như cũ.
"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương."
Dáng người Dao phi đong đưa tiến vào trong điện, nhìn cũng chưa nhìn về
phía Mộ Dung Tiểu Tiểu bên này, nói thỉnh an với Thái hậu.
"Tham kiến Thái hậu." Bắc Thần Vũ cúi đầu thỉnh an."Nhị đệ." Tiếp theo gật đầu về hướng Bắc Thần Thụy một cái.
Bắc Thần Vũ đứng sang một bên, nhìn sắc mặt xem ra Mộ Dung Tiểu Tiểu biết
thân thể hắn nhất định không có vấn đề, đồng dạng là phong thái hiên
ngang nhưng so sánh với Bắc Thần Thụy, nàng luôn cảm thấy hắn tồn tại
cảm giác yếu kém hơn, là do bị Bắc Thần Thụy che giấu hào quang sao?
"Gặp qua Dao phi nương nương." Khuôn mặt Bắc Thần Thụy lộ vẻ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng."Hoàng huynh."
"Đều đứng lên đi." Thái hậu nói hòa ái.
"Nhị hoàng tử cũng ở đây sao, Thái hậu người xem Nhị hoàng tử thật đúng là
hiếu thuận, ngàn dặm xa xôi mời đồ đệ của danh sư vội tới chuẩn bệnh cho người, thật sự là săn sóc." Dao phi cười nói, chỉ là hai chữ ‘đồ đệ’
thoáng nhấn trọng âm, Thái hậu, Bắc Thần Thụy liền cau mày.
Ngược lại Mộ Dung Tiểu Tiểu không thèm để ý chút nào.
"Đúng vậy, Thụy nhi thật sự có lòng, tuy từ nhỏ đứa nhỏ này đều ở lại bên
cạnh ai gia, nhưng tính tình lại không hề kém so với những hoàng tử
hoàng nữ lớn lên từ nhỏ bên cạnh mẫu thân ruột khác." Thái hậu giống như tán thưởng lại như nhằm vào ai đó nói, lúc nàng cúi đầu uống trà đáy
mắt lại thoáng hiện lên tia sáng tàn nhẫn, giây lát lướt qua rồi biến
mất.
Dao phi ngồi ở phía bên trên tay trái nên không có chú ý
tới, nhưng đứng ở phía dưới Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không bỏ qua, đáy mắt thấp thoáng hiện lên tia sáng loáng.
"Đây chắc là tiểu sư phụ mà Nhị hoàng tử cố ý mời đi theo rồi?" Dao phi đứng dậy, mắt liếc Mộ Dung
Tiểu Tiểu một cái, cười duyên nói.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười yếu ớt, mặc dù đáy lòng không muốn nhưng vẫn khẽ phúc thân, "Gặp qua Dao phi nương nương, Đại hoàng tử."
Dao phi liếc về phía Dạ Nguyệt Ly, cau mày nói, "Thật sự không biết lễ
nghĩa, ỷ là vội tới chuẩn bệnh cho Thái hậu liền coi như không nhìn thấy Bổn cung rồi?" Lời tuy nói với Dạ Nguyệt Ly, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu không nói, vẫn cúi đầu thưởng thức ly trà thơm trong tay nàng ta, dường như mọi sự tùy theo Dao phi .
Mộ Dung Tiểu Tiểu cau mày, xem ra trong hậu cung, Thái hậu cũng không thể
làm gì Dao phi, quả thật, một cái không phải mẫu thân ruột Hoàng thái
hậu, một cái khác là phi tử có con nối dõi, nghĩ liền biết.
Mới
vừa rồi có thể mở miệng vì Bắc Thần Thụy, còn trước mắt không phải người của mình liền không quan tâm, vị thái hậu này thật sự phân biệt lợi ích rõ ràng, chỉ quan tâm đối với Bắc Thần Thuỵ mới thực sự là quan tâm
sao? Trong lòng Bắc Thần Thụy cũng biết rõ đi, nam tử am hiểu như vậy
sao có thể không nhìn ra tâm tư kín đáo của thái hậu chứ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu đang muốn mở miệng, bàn tay nhỏ bé lại bị sư huynh túm chặt,
lúc sư huynh ngước mắt nhẹ nhàng nâng đầu lên, ánh mắt liếc về phía cửa.
"Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương đến --"
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, thì ra là thế, chắc là sư huynh phát hiện có
người tới đây, mà người tới còn có phân lượng không nhẹ.
Nam tử
trung niên anh tuấn đi ở phía trước mặc long bào có vẻ chín chắn, một
đôi mày kiếm dưới thái dương, ánh mắt sắc bén. Sau lưng là một nữ tử mặc một thân y phục màu trắng, khí chất đơn thuần làm cho người khác có cảm giác trong sáng, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, có mùi hương dễ chịu, từ
bên trong toát ra vẻ yên lặng xa cách, giống như Không Cốc U Lan(1),
trong vẻ xinh đẹp mang theo nét điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió
(nguyên văn: vân đạm phong khinh), sau khi thỉnh an Thái hậu liền bình
tĩnh đứng ở sau lưng nam tử trung niên, cử chỉ tao nhã chu toàn.
[1]Không Cốc U Lan = Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã
Mọi người lần lượt làm lễ ra mắt.
"Hoàng thượng, ngài cũng tới rồi." Dao phi bước nhanh tiến lên, nhiệt tình
khoác tay lên cánh tay Bắc Thần Nghiêu, mặt mày lưu chuyển nét quyến rũ
quyến rũ người.
"Trẫm mới vừa hạ triều, nghe nói Thụy nhi tìm đệ
tử thần y để tới chuẩn bệnh cho mẫu hậu, liền tới đây nhìn một chút."
Bắc Thần Nghiêu cầm cánh tay mềm mại nắn nhẹ, nguyên nhân do hai ngày
nay hắn đều ngủ ở cung Phượng khuyết của hoàng hậu Diệp Mạn Thanh nên
lúc này tâm trạng hắn rất tốt.
Dao phi nhất thời mặt mũi bị bỏ
qua, liếc qua hoàng hậu bên cạnh, "Muội muội gặp qua tỷ tỷ, hai ngày nay tỷ tỷ vất vả rồi, muội muội muốn cám ơn tỷ tỷ thật tốt đấy." Dao phi có chút đắc ý, quanh người toả ra khí phái cao ngạo như nàng ta mới đúng
là hoàng hậu đứng đầu một nước.
"Không cần." Giọng điệu Diệp Mạn Thanh mát lạnh, giống như tiếng viên ngọc rơi xuống đất, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Dao phi hung hăng vò chiếc khăn gấm màu xanh biếc trong tay, nàng hận nhất
chính là ả Diệp Mạn Thanh này, rõ ràng chiếm được sự sủng ái của hoàng
thượng, nhưng cả ngày lại mang dáng vẻ đạm mạc không thèm quan tâm chút
nào, nàng ta càng như vậy thì nàng càng không thích nàng ta, một ngày
nào đó nàng muốn hung hăng giẫm nàng ta xuống duối chân!
Mắt Mộ
Dung Tiểu Tiểu cúi xuống, một khi tra xong chuyện kia, nàng cũng không
muốn cho sư huynh cùng với nàng tới cái hoàng cung phức tạp này, như một loại đảm bảo, trong ống tay áo rộng rãi, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm
thật chặt.
Mặc dù sắc mặt Dao phi mất tự nhiên, nhưng dựa vào
việc đã trải qua tranh đấu trong hậu cung nên rất nhanh khôi phục lại
trạng thái bình thường, môi đỏ mọng gợi lên quyến rũ cười, "Hoàng
thượng, chúng ta vẫn là nhanh làm cho người ta xem chẩn cho Thái hậu đi
thôi."
"Ừ." Bắc Thần Nghiêu vui mừng khi thấy Dao phi biết thức
thời, sau lưng hoàng hậu Diệp Mạn Thanh lại lạnh lùng làm cho hắn âm
thầm nhíu mày. Bỗng nhiên đôi mắt sắc bén trở nên dịu đi, ánh mắt nhìn
Diệp Mạn Thanh có một chút yêu thương, sự bất đắc dĩ, rồi lại mang theo
tức giận, hoặc như xuyên thấu qua nàng để nhìn lại cái gì, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
"Mẫu hậu gần đây tốt không?" Không người
nào để ý, Bắc Thần Thụy ở trong góc nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt nhìn Diệp Mạn Thanh ngoài sự tôn kính thì nhiều hơn là sự nhớ nhung, hắn đã hơn một
tháng không thấy mẫu hậu rồi, không biết người sống có tốt không.
"Không sao." Cho dù Diệp Mạn Thanh đối mặt với con trai ruột cũng mang dáng vẻ xa cách, vẫn là một vẻ thờ ơ.
"Vậy thì tốt rồi." Khoé môi Bắc Thần Thụy khẽ nhếch lên nở nụ cười nhạt, trong ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn.
Dao phi ở một bên khinh thường nhìn mẹ con hai người họ cười lạnh, hai mẹ
con này thật đúng là có ý tứ, một cái không để ý tới, một cái thì mong
chờ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn về phía sư huynh, nàng chỉ
biết Đương Kim hoàng hậu không thích gần gũi con trai, bởi vì này đã là
bí mật không công khai, nhưng cũng không biết là xa lạ với nhau như vậy.
"Trở về sẽ nói cho muội biết." Đây là lời sư huynh truyền âm vào tai nàng.