Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 39: Trên phố bất ngờ đánh



Nữ nhân không quen biết này nhìn nàng? Nàng còn chán ghét nữ nhân này!

Dám động đến đồ của nàng, nàng cũng muốn nàng kia nếm thử ngân châm của nàng.

Tuyết Lang rung đùi đắc ý đi đến bên người Mộ Dung Tiểu Tiểu giả đáng yêu, tiểu chủ nhân thật đáng yêu,Die nd da nl e q uu ydo n tuy rằng nó cũng có thể một ngụm cắn đứt tay của tên kia.

Dạ Nguyệt Ly ghen tuông ngập trời, sao người khác để ý đến hắn mà nha đầu không ra tay? Chẳng lẽ nàng để ý con cẩu kia hơn hắn?

Trong lòng ý tưởng lại kiên định lần nữa, kế hoạch dạy dỗ phải tiếp tục thực hiện, rất cấp bách!

Bắc Thần Vũ cùng Mộ Dung Vũ Phỉ nội tâm cả kinh, không nghĩ tới tiểu cô nương này mới tám tuổi mà đã tâm ngoan thủ lạt đến vậy.

Bắc Thần Thụy bên môi cũng là nụ cười ôn nhu, tròng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu mang theo tia sủng nịnh mà chính y cũng không biết, xem ra dù là động vật được nan quan tâm cũng rất là hạnh phúc đi, thật tốt.

Nhìn thị vệ kia còn đang run rẩy, Bắc Thần An tâm sợ hãi, nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nộ khí dâng lên, răng nanh cắn chặt, “Hoàng huynh!” Băc Thần An gầm lên.

Dạ Nguyệt Ly xem đến lúc này, hàn quang trong mắt càng sâu, lão hoàng đế kia tức giận hắn còn chỉ dám giấu, nhóm người này tốt nhất không nên tự tìm chết.

“Được rồi, An nhi, cung của ngươi cũng có không ít chim quý hiếm, thiếu một con cũng đâu có gì?” Băc Thần Vũ sờ sờ cái mũi, hắn đây không phải là giúp Mộ Dung Tiểu Tiểu, mà là ngại thân phận của Dạ Nguyệt Ly, hiện tại là hắn muốn lôi kéo người này, có thể nào vì một việc nho nhỏ này mà làm hỏng?

Băc Thần An mắt phượng trừng trừng, không dám tin hoàng huynh ruột thịt của mình lại đi giúp người ngoài!

“Hoàng huynh, ngươi đáng giận! Ta sẽ nói với mẫu phi người không giúp ta!” Bắc Thần An nổi giận quát.

Cái câu “ngươi đáng giận” kia quả thực đã chọc giận Bắc Thần Vũ, Bắc Thần Thụy ở đây, muội muội mình lại không cho mình mặt mũi, huống chi ở đây vẫn là trên đường lớn!

Bắc Thần Vũ hai mắt híp lại, nhìn về phía Bắc Thần An ánh mắt mang chút cảnh cáo, “ Lại hồ nháo trở về đi!” Nữ nhân chính là ngu xuẩn, xem ra hắn đã quá xem trọng nàng, bộ dạng xúc động này còn muốn quyến rũ Dạ Nguyệt Ly?

Thái độ của Bắc Thần Vũ làm cho sắc mặt của Bắc Thần An trầm xuống, lần này rốt cuộc không thể nói lời nào.

“Tiểu Tiểu, ta muốn đi chọn lễ vật, ngươi đi cùng được không?” Băc Thần Thụy thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.

“Ừ?” Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, vẫn đang sửa sang lại tay áo. Dạ Nguyệt Ly bên cạnh nhìn nàng vật lộn với tay áo như có thâm cừu đại hận, trong mắt lóe lên ý cười, thông tả đi đến trước mặt tiểu nhân nhi, cúi xuống ôm nàng lên, hết sức chuyên chú sửa sang lại tay áo giúp nàng.

Vẻ mặt hắn chuyên chú ngón tay linh hoạt, lưu loát rất nhanh đem tay áo cột chắc, còn làm hai cái nơ con bướm xinh đẹp.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngốc lăng, không nghĩ tới chỉ dạy sư huynh có một lần, sư huynh liền nhớ kỹ cách kết này.

Một màn kinh ngạc này rơi vào trước mắt mọi người, Mộ Dung Vũ Phỉ có lẽ không biết thân phận Dạ Nguyệt Ly, nhưng Bắc Thần Vũ lại rất rõ ràng.

Ở Bắc Địch quốc nam tử có địa vị tôn quý, tại ngoài đường khom người trước nữ tử quan tâm đó là đối với thân phận của mình khinh thường, lại nghĩ đến thân phận đặc thù Lương thương nhân của Dạ Nguyệt Ly, cảm thây bất khả tư nghị, không thể tưởng tượng hắn là xuất phát từ loại tình cảm nào mới làm được như vậy?

Bắc Thần Thụy cũng không biết nam tử không nên như vậy, nếu chính là người mà mình để ý, là nữa nhân thì làm sao? Tiểu hài tử thì làm sao?Hắn căn bản sẽ không quan tâm ánh mắt của người ngoài. Chính là ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly nhìn đến làm cho hắn cảm thấy quái dị, lại nghĩ tới Dạ Nguyệt Ly suốt ngày ôm Tiểu Tiểu không rời, chẳng lẽ…..?di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Bắc Thần Thụy lúc này lòng có tính toán, người kia có thể lấy thân phận sư huynh ở bên cạnh nàng, hắn thì thế nào? Hắn muốn dùng thân phận gì đi quan tâm bên cạnh Tiểu Tiểu?”

Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu ngọt ngào vô cùng, nghe được lời mời của Bắc Thần Thụy cũng không muốn cự tuyệt, tâm tình vô cùng tốt trả lời, “Tốt nhị hoàng tử chọn lễ vật cho ai đây?”

Dạ Nguyệt Ly tay vừa thu hồi nhịn không được có chút run run, hắn, cũng có thể đánh mông nàng không?

Nha đầu kia ngu ngốc sao? Hắn làm như vậy còn không gợi lên được lực chú ý của nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.