Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 4: Trộm vặt ban đêm



Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy hơn nửa ngày cuối cùng cũng đến trấn thành. Thành Vi Nhạc là nơi hai nước giao nhau hết sức yên bình, tường thành được dựng lên từ những phiến đá cực kỳ rắn chắc, cũng bởi vậy cho nên trong thành có thương nhân của hai nước ở lại đây, các loại tửu lâu, khách điếm, quán trà nhỏ đều mọc lên rất đông, người đi đường nối đuôi không dứt, trong đó có xen lẫn thanh âm rao hàng, hết sức nhiệt tình.

Mộ Dung Tiểu Tiểu quyết định nghỉ tại đây một đêm. Một người một sói không nghi ngờ gì sẽ trở thành tiêu điểm trên đường, người đi sau thành tiêu điểm của sợ hãi, người đi đường cảm thán tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo nhưng đến khi nhìn nàng ngồi trên thân con sói to lớn, lập tức chạy như thủy triều dâng lên.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bực mình, nàng có khủng bố như vậy sao? Sư phụ nói nàng thật đáng yêu nha, sờ sờ đầu Tuyết Lang, Tuyết Lang phát ra thanh âm 'hừ hừ', nó cũng rất vô tội có được không?(Muội à, người thấy rồi, sói thấy rồi, nhưng người cưỡi sói a, là cưỡi sói nha......)

Mộ Dung Tiểu Tiểu thầm nghĩ, chưa thấy người bao giờ sao, không thấy được con sói trắng của nàng có bao nhiêu đáng yêu sao, lại không kiêng rè gì, chạy như bay là sao chứ.

Ngẩng cao đầu tiếp tục đi về phía trước, tìm khách điếm quyết định ở lại nơi này một đêm.

Lập tức Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống ngựa, a không, là xuống khỏi lưng sói, "Tiểu Bạch, hôm nay nghỉ tại đây một đêm, đoán chừng có thể ngày mai sư huynh sẽ tới." Tuyết Lang cọ cọ vào thân thể nhỏ bé của Mộ Dung Tiểu Tiểu tỏ vẻ đồng ý.

Mộ Dung Tiểu tiểu dẫn đầu đi vào khách điếm, tiểu nhị đang chuẩn bị nhiệt tình đi tới của đón khách, bỗng vừa thấy Tuyết Lang, bị hù dọa lui vài bước lớn, cả người run cầm cập, "Khách quan. Nghỉ chân hay là ở trọ a."

Mộ Dung Tiểu Tiểu không nhìn đến tiểu nhị cùng ánh mắt sợ hãi thêm đánh giá của khách trong điếm, trực tiếp ném một thỏi bạc,

"Cho một gian phòng hảo hạng, thêm mấy món ngon, chuẩn bị nước ấm." Dẫn Tuyết Lang chuẩn bị lên lầu, quay đầu nhìn đến tiểu nhị còn đứng chỗ cũ không nhúc nhích, nhíu nhíu mày, "Ngươi không dẫn ta đi ta làm sao mà biết là gian nào?"

Tiểu nhị sợ hãi "Dạ, dạ dạ, đến đây."

Thật là, cũng gọi giống Tiểu Nhị nhà nàng làm sao lại không đáng yêu bằng. Ai. Không nhìn ánh mắt khác phía sau theo dõi đã lâu.

Sau khi tắm xong mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ ửng, thoạt nhìn thật đáng yêu, chia hơn phân nửa đồ ăn cho Tuyết Lang bắt đầu ăn một cách tự nhiên.

Ăn no xong liền ghé vào bậc cửa sổ, rầu rĩ không lẩm bẩm, "Tiểu Bạch, ngươi nói có khả năng sư huynh sẽ đi qua phía dưới kia không?"

Trả lời nàng tự nhiên là một tiếng"Hư hư".

"Ai, vẫn là đi ngủ sớm một chút."

Trong ngõ nhỏ cuối đường, tiểu nam tử lén lút chạy vào trong, sau khi dừng lại hổn hển thở gấp, trong mắt không che giấu được hưng phấn."Lão Đại, ta thấy được, thật sự là tiểu nữ oa tầm tám tuổi, nhưng là bên người nàng chỉ có một con Tuyết Lang chưa trưởng thành đâu. Nếu chúng ta bắt được tuyệt đối có thể bán tốt giá."

Một thanh âm khác có vẻ thật kinh ngạc , "Nga? Chỉ có một tiểu nữ oa sao?"

"Lão Đại, nữ oa chúng ta có thể bán cho Xuân Hoa viện, hắc hắc." Một thanh âm đáng khinh truyền tới.

"Dạ, dạ, ha ha." Có người phụ họa , xem ra, còn có vài cái đồng lõa.

"Cẩu Tử, ngươi theo ta đi, chuẩn bị tốt mọi thứ, Tam Nha Tử, các ngươi tới canh chừng, có chuyện gì lập tứ đến báo." Tên Lão Đại phân phó.

Ban đêm, khách điếm đều đã ngủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi ở trên giường tiếp tục tu luyện Thiên Linh quyết, lại một lần nữa tự thân điều động nội lực thử phá giải tầng thứ tư, thử qua vài lần vẫn không có kết quả, dứt khoát không luyện nữa. Hướng phía sau liền ngã xuống giường nằm thành hình chữ đại, nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ sư huynh nàng giống như ánh trăng vậy, không sai, nàng chính là cảm thấy sư huynh là vầng trăng giữa đêm đông, mặc dù hơi lạnh, cũng may không lạnh đến nàng.

Tuyết Lang nằm bên giường cũng híp mắt ngủ gật, nhưng vào lúc này, lỗ tai giật giật.

Đồng thời Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn mắt, ai da, có ý tứ, thực coi nàng như tiểu hài tử có thể khi dễ sao?

Được rồi, coi như là luyện tập lần đầu tiên rồi, này đêm dài đằng đẵng nhàn rỗi cũng lại nhàm chán .

Trong không khí có quen thuộc mùi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nín thở xoay người một cái đi đến bên Tuyết Lang đút một viên gì đó vào miệng nó, nhìn nó nghe theo nuốt xuống, thế này mới vọt đến bên cửa sổ.

Quay đầu trừng mắt nhìn Tuyết Lang trừng mắt, chỉ vào cửa sổ ra dấu tay.

Trên đất Tuyết Lang cúi hạ lỗ tai, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng trừng mắt nhìn lại.

Một người một sói trao đổi xong.

Vài cái động tác liên tục lưu loát chưa phát ra một tiếng động dù là rất nhẹ, cửa sổ khẽ mở, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhảy, tay nhỏ bé hơi bám xà ngang, đang chuẩn bị nhảy một cú lên đến nóc nhà.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ cách vách mở rộng ra!

Ách. . .

Cùng người đối diện không tiếng động mắt nhỏ trừng mắt lớn.

Cổ Hân sớm còn chưa hiểu tình huống cũng cảm giác được có người xông vào trong lòng mình, nhất thời trong đầu không nghĩ tới phòng bị.

Ngẩn người, cúi đầu xem tiểu thân thể trong lòng, hai mắt đẫm lệ mông lung, tựa hồ bị cái gì làm kinh sợ thân thể run nhè nhẹ, mà đôi tay nhỏ bé căng thẳng túm quần áo trên eo hắn, trong hai tròng mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, nhỏ bé đáng yêu lại làm người thương tiếc.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngay thẳng đánh giá hắn, người đối diện chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo bào màu lam hoa, tóc còn ướt nước, nhìn ra vừa tắm rửa xong, diện mạo thật cũng không bình thường. Chính là không biết vừa vặn mở cửa sổ ra phát hiện nàng? Hay là nghe thấy động tĩnh mới hành động? Nếu như là vế sau. . .

Chính Cổ Hân không biết làm sao, tiểu cô nương trong lòng kinh hoảng mở miệng, "Ca ca xinh đẹp, nhanh chút, có người xấu đên phòng ta, Tiểu Bạch còn ở một mình bên trong đó." Hắc hắc, nếu như là người vế sau lời nói thì giao công lao trừ hại giúp dân cho hắn đi.

Vừa nghe, vẻ mặt Cổ Hân lập tức biến sắc, "Mau dẫn ta đi!" Hoàn toàn đã quên lúc trước trong đầu còn mơ hồ vô số nghi hoặc.

Xoay người nhấc chân, Mộ Dung Tiểu Tiểu tốt bụng bổ sung, "Bọn họ còn có đồng lõa nữa đó, ca ca xinh đẹp một mình ngươi có thể chứ?" Nàng còn chưa biết thân thủ của nam tử hoa phục xinh đẹp này đâu.

"Đừng sợ." Cổ Hân tưởng nàng quan tâm hắn bèn cất tiếng an ủi. Đồng thời có một nam tử áo đen cách vách đi ra, nhìn đến Cổ Hâ cung kính cúi đầu, liền phi thân hướng tới địa phương giấu chuột kia.

Lúc này kẻ xông vào phòng Mộ Dung Tiểu Tiểu đã cảm giác được không thích hợp, hạ thuốc mê được một lúc chúng tiến vào mà vẫn chưa thấy chính chủ, luôn luôn trông chừng có thể đi đâu được chứ? Chỉ có Tuyết Lang ‘ đã bị mê choáng váng ’ nằm trên mặt đất.

Đang lúc buồn bực nhưng cũng không nghĩ lãng phí thời gian, trực tiếp chỉ huy người phía sau lấy dây thừng chuẩn bị động tác.

Tên gọi là Cẩu Tử sau khi đến gần còn dùng chân đá đá xác nhận có hôn mê thật hay không, tuy rằng một nửa lượng thuốc mê cũng đã đủ, nhưng đây chính là con sói lớn, hắn không dám khinh thường, ngồi xổm xuống bắt đầu buộc chặt.

Đột nhiên, mắt Tuyết Lang mở lớn, nam tử giật mình kinh hãi, còn chưa kịp kêu lên, liền cảm thấy trên tay một trận như tê liệt đau đớn, ngay sau đó đó là một trận choáng váng mắt hoa.

Không dừng lại Tuyết Lang trực tiếp đánh úp về mục tiêu phía dưới, thân sói cao lớn nhảy lên liền đem một nam tử đẩy ngã dưới móng vuốt, tư thế chuẩn khi bắt được con mồi!

‘ Aaaaaa ’ Trong kinh ngạc của phòng bị một cước đá văng.

Nhìn đến một màn trước mắt, sắc mặt Cổ Hân kì quái, khóe miệng run run, nghĩ đến Tuyết Lang trước mắt đó là ‘ Tiểu Bạch ’ thôi.(*gật gù* ta đã nói rồi mà, ai cũng phải toát mồ hôi với thiên phú đặt tên của muội đó Tiểu Tiểu)

Đối với khả năng của Tuyết Lang hầu cận của hắn không lấy làm lạ, người Bắc Địch đều biết Tuyết Lang lợi hại .

Tuyết Lang nhìn đến Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt sói sáng xanh, cũng không còn quản móng vuốt của mình dọa người, rung đùi đắc ý chạy tới bên người nàng cọ xát lung tung một hồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng làm động tác tương tự ôm đầu lớn của Tuyết Lang, hô to, "Wow, Tiểu Bạch ngươi không có việc gì thật tốt quá, làm ta sợ muốn chết." Vừa nói còn dùng tay dính chút nước miếng chấm chấm vào khóe mắt.

"Hu" nó hảo không nói gì a.

Tên là Lão Đại nhìn hết thảy trước mắt, không rõ vì sao tự bản thân nhận chưa bao giờ sơ xuất lần này lại bại thảm như vậy.

Hắn cũng tốt không nói gì a.

Mộ Dung nho nhỏ đem trong phòng vấn đề lưu cho Tuyết Lang xử lý trên mình nóc nhà chính là tưởng duy nhất giải quyết, bất quá đối với sau này có người đại lao nàng vẫn là rất thích toan tính .

Cảm giác được Cổ Hân vẫn còn bên cạnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cảm động, "Đa tạ, thật may Tiểu Bạch không có việc gì."

"Tại hạ Cổ Hân, thật cũng không làm cái gì, tiểu cô nương vì sao một mình ở trọ tại đây, có đi cùng người nhà không?" Có thế Cổ Hân mới nhớ tới nghi hoặc của bản thân lúc trước, hắn cũng không quên lúc đó nàng muốn trèo nóc nhà, tiểu nha đầu này thật là có ý tứ nha.

"Ta gọi Tiểu Tiểu, không có người thân đi cùng, ta cùng Tiểu Bạch đợi sư huynh tại đây." Thấy hắn giúp nàng giệt trừ mấy con chuột, nàng hảo tâm nói cho hắn biết đại danh của nàng. Vừa nói vẫn còn không quên ‘ chớp chớp nước mắt ’.

Nghe được Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời như vậy, Cổ Hân cũng không còn nhẫn tâm truy hỏi. Lúc này thuộc hạ của Cổ Hân cũng đã trở về, đối với hắn gật đầu rồi đứng sau lưng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.