Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 68-2: Có đại lễ (2)



Editor: Vân Phiêu

“Nha đầu cũng tự mình tra được?”Thanh âm của Dạ Nguyệt Ly lúc này cũng trở lại bình thường, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, chuyên chú nhìn nàng, lần trước nha đầu cũng nói là đã tra ra thân thế của hắn?Vậy làm sao nàng có thể tra được? Phải biết rằng tìm lại tin tức hai mươi năm trước cũng rất khó khăn, dù sao nam nhân kia đối với chuyện này che giấu cũng rất sâu, không cho phép người khác biết được, nghe giọng điệu của nha đầu đã có sự hoài nghi, có thể tra được sự việc có điểm không thích hợp, nàng cũng có năng lực rất lớn rồi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly có chút mê man, đôi mắt không tự chủ cũng mềm đi không ít….

Bị sư huynh nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói cho sư huynh, nên nàng đem chuyện ở trong cốc gặp Y Na, rồi đến chuyện khi họ ra ngoài, chuyện gặp Mục Trạch Dương, Y Na trao lại Lam Y giáo cho nàng, tất cả mọi chuyện đều kể ra rõ ràng.

“Sư huynh đã tra ra chân tướng chuyện kia sao?”Muốn báo thù?

“Tất cả đều không quan trọng.”Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhẹ nhàng cọ vào hai má nàng, cả khuôn mặt đều là thoải mái.Có lẽ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, sự cuồng bạo của hắn còn có thể ức chế, hiện tại nói về chuyện này lại có thể bình tĩnh trò chuyện cùng nha đầu.Bởi vì trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn nàng.

Khóe môi của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhếch, nếu sư huynh nói không quan trọng, nàng cũng không cần lo lắng.

“Sư huynh, nói cho ta nghe một chút chuyện của Lam Y giáo ngày trước đi.”

“À? Lam Chấn Hiên sao?” Tròng mắt Dạ Nguyệt Ly chuyển sâu thẳm, hắn lại nghĩ tới cái xú lão đầu Mục Trạch Dương kia, quả nhiên dám không thông báo cho hắn biết thời gian nha đầu đã ra ngoài.

“Đúng!” Hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng lên nhìn sư huynh, nàng chỉ biết sự lợi hại lúc sau này của Lam Y giáo mà không biết quá khứ của nó, thời điểm mới khởi đầu của một giáo phái đã mấy trăm năm là không thể coi thường.

“Trên giang hồ, mười mấy năm qua đây vẫn là một đại môn phái.” Khuôn mặt Dạ Nguyệt Ly mang ý cười nói, hắn khen ngợi không chút kìm chế, nha đầu càng an toàn, hắn lại càng yên tâm hơn.

“Có thể được sư huynh khen ngợi, chắc chắn không thể sai rồi.”Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười, sau đó lại vui vẻ ngọ nguậy trong lòng sư huynh.

Hắn gõ gõ trán nàng, buồn cười nói “Không về Thần phong cốc sao?”Hắn còn nhớ rõ trước khi mất tích nàng đã nói muốn ẩn cư trong cốc.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đang định trả lời, đột nhiên bụng đau dữ dội, dôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt lại, ngay sau đó, nàng cảm giác phía dưới có cái gì đó ấm áp chảy ra! (VP…..há há bà dì của tỷ cuối cùng cũng đến rồi…không biết Dạ ca sẽ ra sao nha~~~~ gấp đến chết đi…).

Dạ Nguyệt Ly kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu hai tay ôm chặt lấy bụng, mặt mũi đều nhíu chặt lại, đủ để thấy có bao nhiêu đau đớn, khuôn mặt hắn biến sắc, lập tức đưa ngón tay đè tên cổ tay nàng, nhíu nhíu mày, mạch tượng vẫn ổn định, vậy nàng xảy ra chuyện gì?

"Sư huynh, không, không có việc gì....." Khuôn mặt của Mộ Dung Tiểu Tiểu vì đau đớn mà trắng bệch, mấy hôm trước nàng còn nghĩ, sao mãi còn không tới, không nghĩ bây giờ lại tới nhanh như vậy!

"Sư huynh, mau gọi Di Tinh đến đây, nha đầu chờ huynh." Dạ Nguyệt Ly vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Di Tinh khoác áo ngoài, còn chưa ngủ dậy đã bị gọi, phía sau Tức Mặc tuyết Dương vì không theo kịp tốc độ chủ tử nhà mình mà phát điên không thôi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn thấy tình hình này, DLQ_DOnn khóe môi mím lại, làm ơn, nàng chỉ là gì cả đến thăm thôi....

Di Tinh còn đang mắt nhắm mắt mở không rõ tình huống, thì đã giật mình bị chủ tử nhà mình uy nghiêm quát lớn một tiếng, "Bắt mạch!".

Giây lát, da đầu nàng ta run lên, quay đầu ra vẻ nghiêm túc nói với Tức Mặc tuyết Dương, "Trước tiên ngươi ra ngoài một chút."

Tức Mặc tuyết Dương âm thầm kêu khổ, khó khăn lắm hắn ta mới có thời gian cùng Di Tinh tâm sự một chút, vậy mà chủ tử lại ngang nhiên chiếm dụng, hắn ta muốn kháng nghị!!!

Trong phòng, "Chủ tử, tiểu thư không có việc gì, chỉ là đến quỳ thủy." Di Tinh nói thẳng ra tình hình thực tế, dứt lời vui vẻ nhìn đến khuôn mặt đỏ hòng của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hứng thú dạt dào.

Khóe môi Mô Dung Tiểu Tiểu run run, nàng đột nhiên cảm thấy, rất có thể tiếp theo sư huynh sẽ hỏi những điều rất đặc sắc....

Thì ra là vậy! Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, nhíu mày trầm giọng nói, "Tại sao lại đau như vậy?"

"Đợ lát nữa uống một bát đường đỏ sẽ tốt hơn." Dứt lời Di Tinh liền lui xuống.

Không khí lúc này chỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng quỷ dị, trong hoàng cung không khí cũng vô cùng âm trầm.

Ngự thư phòng yên tĩnh dị thường, từ khi Dạ Nguyệt Ly dời đi Nam cung Quân Hạo đã cân nhắc vố số lần, hắn nên làm thế nào để đoạt lại binh phù. Hắn ta đường đường là vua của một nước mà lại bị chính con trai của mình uy hiếp, bây giờ hắn ta hận không thể một đao giết chết Nam Cung Nguyệt Ly, quả nhiên là thằng nhãi lạc trong dân gian!

Nam Cung Quân Hạo âm ngoan nheo mắt lại, hiện tại hắn vô tâm vưới ngôi vị hoàng đế, nếu một ngày hắn biết được chân tướng mười một năm về trước, cho dù không cần ngôi vị hoàng đế ày, chắc chắn hắn cũng sẽ quay lại đối phó với Nam Cung Quân Hạo hắn ta! Thậm chí còn hủy đicả Nam Dục quốc!

Không được! Hắn ta không thể nào ngồi chờ chết, chuyện năm đó, dấu vết đã bị xóa sạch, mặc kệ Nam Cung Nguyệt Ly kia có tra hay không, bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý ĐÔnn chuyện trước tiên hắn ta cần làm là đoạt lại binh phù, nếu không hắn ta sẽ còn phải chịu uy hiếp.

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Nam Cung Quân Họa chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, sắc mặt lại đột nhiên chuyển tức giận, quát lớn, "Huyết Thiên, nhớ kỹ thân phận của ngươi!" Tên quái vật chết tiệt này, muốn lấy mạng hắn ta sao?

"Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, Huyết Thiên vẫn luôn tận trung với hoàng thượng, người vừa mới triệu, không phải Huyết Thiên đã về rồi sao?" Toàn thân hắn vẫn là hắc ám, cả người đều là một màu đen bịt kín không kẽ hở, ngay cra các ngón tay cũng bọc kín kẽ, thanh âm lạnh lẽo như đến từ địa ngục.

"Hừ!" Đừng tưởng hắn ta không biết, tên Huyết Thiên này thích  nhất hút máu tươi của người ta, đem máu trong cơ thể đều uống hết!

"Đã khuya rồi mà hoàng thượng còn triệu kiến Huyết Thiên, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Huyết Thiên khoanh tay mà đứng, nhân lúc Nam Cung Quân Hạo không chú ý, hắn mới cắn ngón tay mới lướt qua cổ Nam Cung Quân Hạo, mùi vị này làm cho hắn điên cuồng hưng phấn, thật là rất nhớ, rất nhớ, nhẹ nhàng mà khoan khoái.....

"Trẫm muốn ngươi đoạt lại binh phù trong tay Ly vương, việc này ngươi phải tự mình làm! Chuyện thành, sẽ không thiếu phần cho Huyết Môn ngươi!" Tròng mắt Nam Cung Quân Hạo hiện lên một tia chán ghét, hắn ta đi đến bên án thư, cầm bút lông khói vẽ ra hình dáng binh phù.

Huyết Thiên cười lạnh nói, "Hoàng thượng không sợ Huyết Thiên đoạt binh phù làm của riêng sao?" Hăn s vừa dứt lời xem cũng không xem tờ giấy liền thu vào trong tay áo.

Mày kiếm của Nam Cung Quân Hạo khẽ nhíu, tà tà liếc mắt nhìn Huyết Thiên, "Chờ Huyết môn môn chủ lấy được binh phù rồi nói tiếp!" Hắn ta cho là Nam Cung Nguyệt Ly ngồi im cho hắn ta tới lấy binh phù sao? Phản ứng của Huyết Thiên như vạy, rõ ràng là đồng ý ra tay rồi.

"Hoàng thượng yên tâm, bản môn chủ không vô dụng như vậy, chẳng qua ta thạt không rõ, chỉ là một Ly vương gia nho nhỏ, hoàng thượng muốn giết thì giết, rồi đoạt lại binh phù,. không phải dễ như trở bàn tay? Muốn nói, người đối với Ly vương có loại tình cảm phụ tử, chuyện này, Huyết Thiên thật không tin nổi."

"Ngươi thì biết cái gì!" Nam Cung Quân hạo thấp giọng quát, thực lực của Nam Cung Nguyệt Ly hắn ta đã sớm biết được, có thể người khác không biết Tiêu Dao sơn trang lợi hại thế nào, nhưng hắn ta là tận mắt nhìn thấy hắn sáng lập nên, nơi đó có ai không phải người tài ba, nếu có thể trừ bỏ Nam Cung Nguyệt Ly rồi gom Tiêu Dao sơn trang làm của mình thì hắn ta đã sớm làm, bằng không cần gì pahir như bây giờ?

Nay hắn đoạt binh phù, hôm trước còn ép hắn ta như vậy, thật sự hắn có khả năng sẽ hủy Nam Dục quốc này! Nếu chuyện mười một năm trước thật sự bị hắn tra ra, chắc chắn sẽ tìm đến lão tử báo thù!!!

Mặc kệ dùng cách nào, cũng phải đem binh phù đoạt lại!

"Chuyện này, bản môn chủ không có lời nào để nói, nhưng mà hoàng thượng cũng hiểu rõ bản lĩnh của Ly vương, nếu không đoạt được đồ về, bản môn chủ cũng khó giữ được lời hứa!" Huyết Thiên dứt lời liền phi thân vào bóng đêm.

Nam Cung Quân Hạo đứng sau án thư nét mặt âm ngoan, tên quái vật chết tiệt, nếu không phải hắn ta còn có chỗ cần dùng, Huyết Thiên hắn còn nghĩ rằng mình có mạng mà sống được đến bây giờ? Một Huyết môn nho nhỏ mà cũng dám đứng trước mặt hắn ta làm càn! Không biết lượng sức!

Màn đêm ám ảnh giống như có hàng ngàn con quỷ đang du hành, từng trận âm phong thổi qua, tầng tầng lớp lớp tiếng cười rùng rợn vang lên làm người ta mao cốt tủng tiên..."Nam Cung Quân Hạo, nam Cung Nguyệt Ly......"

Ngày tiếp theo.

Trong đình viện, Dạ Nguyệt Ly đem Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm ngồi phía trên đùi, đút cho nàng uống nước đường đỏ, trời mới biết đêm qua hắn lo cho nàng thế nào, may mắn nàng không có việc gì.

Nghĩ đến nguyên nhân vì sao, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn mang theo màu đỏ khả nghi, theo bản năng cúi đầu nhìn nơi nào đó, đột nhiên trái tim kinh hoàng không thôi, hắn sâu kín hỏi, "Nha đầu, còn hai tháng nữa là đến tuổi cập kê phải không?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu đang uống nước, đột nhiên nghe thấy lời sư huynh nói mới giật mình nhớ ra, hình như hai tháng nữa là sinh nhật của mình thì phải, nàng nhẹ nhàng đáp, "Đúng vậy, năm nay sư huynh định tặng gì cho ta đây?"

"Haha, đương nhiên là đại lễ rồi..." Tiếng cười của Dạ Nguyệt Ly trầm thấp dễ nghe, ý tứ trong lời nói hàm súc không rõ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.