Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 70-1: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)



editor: Vân Phiêu

Từ khi bước vào ngự hoa viên, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn luôn cảm nhận một tầm mắt vẫn luôn theo dõi mình, người không có ác ý nàng cũng không để ý tới, nhưng nếu cứ nhìn mãi như vậy, chắc chắn không ai có thể cứ thờ ơ được, huống chi, nàng thật sự không thích bị người ta xem là đồ vật để ngắm nhìn.

Ngẩng đầu từ trong lòng sư huynh ngó ra, nàng nhíu mày nhìn chủ nhân của ánh mắt kia.

Một nam nhân rất đẹp, chỉ có một chiếc trâm ngọc đơn giản cà lên mái tóc đen dài, dây lục ngọc rủ nhẹ bên hông, cẩm bào xanh lam, càng làm tôn lên khuôn mặt ôn hòa như ngọc của nam nhân này. Lại thấy đôi mắt kia, ôn nhu như gió tháng năm, mát mẻ thoải mái vô cùng.

Chỉ là, trong đôi mắt ôn hòa đó lại có nhè nhẹ hàn quang, lơ đãng xẹt qua nguy hiểm, vì vậy cũng làm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu được, nam nhân này, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không thể trêu chọc!

Nam Dục quốc lấy chứ vị làm chủ, lúc nãy ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, vậy chắc chắn là Bân vương gia, Nam Cung Nguyệt Bân.

Nhưng mà, nàng lại rất ghét những người như vậy, chỉ bởi vì, những người như vậy suy nghĩ rất khó đoán, luôn toan tính chuyện xấu trong lòng, ám tiến rất khó phòng.

“Ngoan, há mồm nào.” Thanh âm Dạ Nguyệt Ly trầm thấp dễ nghe giống như dụ dỗ, đôi mắt hắn thâm túy tập trung nhìn nàng, khóe miệng mang ý cười tà mị ôn nhu.

Xung quanh một người đều ngạc nhiên nín thở…..

Khi hai người bước vào ngự hoa viên, không thể nghi ngừ đã trở thành tiêu điểm cho mọi người, tuấn nam mỹ nữ tất cả đều vô cùng xinh đẹp, thêm chuyện mấy ngày trước Ly vương vừa từ hôn tiểu thư Triệu gia, nên hai người càng thu hút nhiều ánh nhìn hơn.

Vừa nãy, Ly vương rõ ràng không thèm để ý đến nơi đây còn có người, thoải mái đem mỹ nhân ôm ngồi lên đùi, điều này đã nói lên Ly vương có bao nhiêu sủng ái với cô nương này, không nghĩ tới, tiếp theo hắn còn tự mình lấy thức ăn đút cho nàng, đúng là thiếu chút nữa làm bọn họ rớt cả mắt ra ngoài!

Những thiên kim nhà quan gia đều bị ghen tị tới đỏ cả mắt, hối hận cũng không kịp, ngày xưa chỉ biết Ly vương thị huyết tàn bạo, không ngờ hắn cũng biết ôn nhu như vậy! Sớm biết thế, cho dù bị cặp hồng mâu kia dọa sợ, các nàng cũng phải thử một lần. Chỉ tiếc, Ly vương lại sớn tuyên bố toàn thiên hạ, kiếp này chỉ cưới một mình người kia….

Mộ Dung Tiểu Tiểu căn bản không biết mình đang bị mọi người soi mói, hâm mộ, nàng thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn đôi mắt đối diện đang sâu kín chớp động, cũng không để ý hắn cho àng ăn cái gì, theo bản năng nàng há miệng…ăn.

Một miếng thịt thỏ nướng đưa vào miệng, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới giật mình nhớ tới câu nói hôm qua “Chỉ cho liếc mát nhìn một cái!”. Khóe miệng nàng khẽ giật, bây giờ mới chợt nhận ra ý đồ của mỗ nam nhân nào đó, sư huynh, hẳn là đang ghen đi?

Trong lòng nàng mềm xuống, mà Nam Cung Nguyệt Bân ngồi đối diện đã bị nàng vứt ra sau đầu từ lâu…

Ý cười bên môi Dạ Nguyệt Ly lan càng rộng, vẻ lo lắng trong mắt tan đi không còn chút nào, thừa dịp tiểu nha đầu còn đang ngốc, tay ôm chặt nàng lại, đôi mắt lạnh lùng liếc sang Nam Cung Nguyệt Bân mang theo cảnh cáo!

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân khẽ nhíu, cũng không bất mãn với ánh mắt uy hiếp của Dạ Nguyệt Ly, mà là đang thất vọng vô cùng, hắn nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đang cầm thịt nướng ăn cười tự giễu, đúng là không phải nàng? Đúng là chỉ có chút khí chất giống nhau thôi, trên đời này cũng không thiếu người giống nhau.

(VP: Khổ thân Bân ca….đau lòng a~~ ai còn nhớ Việt Bân trong cô nhi viện với Tiểu Tiểu khi còn ở hiện đại không??? Người liều chết vì tỷ ấy đó… T.T p/s

Tối hôm qua, vô tình nghe được cung nhân thảo luận chuyện hôn lễ của Ly vương, cái tên Mộ Dung Tiểu Tiểu kia nổ vang trong lòng hắn, hắn mừng rỡ như điên, hận không thể lập trước đến trước mặt nàng chứng minh suy đoán trong lòng hắn!

Sau đó, hắn cưỡng chế mình bình tĩnh lại, mà bình tĩnh rồi lại vô cùng sợ hãi, nếu thật là nàng, nếu biết là hắn nàng có nghĩ trước kia hắn chết rồi, như vậy nàng sẽ không thừa nhận? dien^%*&*q^%&%&uydonn.... Cho nên mới lựa chọn theo người khác? Nghĩ như vậy hắn lại không khỏi mừng thầm, nếu thật thế, biết hắn còn sống, nàng có thể tiếp tục ở cùng hắn hay không? Đi hết cả thế giới này cùng hắn? Hắn lại càng cáu giận chính mình ích kỷ, sao có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ nàng sống hoàn hảo ở thế giới kia không tốt, hắn còn muốn nàng chết đi mà đến thế giới này?

Đôi mắt mất hồn cũng dần bình tĩnh lại, nếu nàng một mình ở lại cái tỏ chức băng lãnh kia, mới thật là đáng buồn bã! Bằng không tám năm trước khi hắn xuyên qua đến, tới thi thể của Nam Cung Nguyệt bân mới chết đi này, cũng lựa chọn chu du các nước, chứ không muốn tranh đoạt hoàng quyền. Hắn đi mang theo đau khổ kiếp trước, cũng mang theo một chút hy vọng xa vời, có lẽ nàng cũng đến thế giới này! Nay lại nghe thấy tên “Mộ Dung Tiểu Tiểu”, hắn lại càng khẳng định, nàng có lẽ thật sự ở đây!

Hắn vừa kích động lại vừa sợ hãi, hắn sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều! Vì vậy, hắn không thể sốt ruột, đêm mai nàng sẽ xuất hiện, hắn sẽ từ từ nghiên cứu nàng có phải người kia không!

Một ngày một đêm không ngủ, khi trời vừa tối, hắn đã sớm đến dạ yến, chờ người kia xuất hiện, cho hắn một kỳ tích trên thế giới này!

Khi nàng xuất hiện, thời gian quanh hắn như đọng lại trái tim kịch liệt nhảy lên, hô hấp cũng đình trệ, khuôn mặt nàng không giống, nhưng khí chất kia thì hoàn toàn trùng lập, nhưng đến khi nàng đưa miếng thịt thỏ kia vào miệng ăn, chớp mắt toàn bộ hy vọng của hắn đều bị đánh vỡ! Từ thiên đường xuống địa ngục, chính là cảm giác này!

Tiểu Tiểu của hắn, chưa bao giờ cùng không bao giờ ăn thịt thỏ! Chỉ vì khi nàng ở cô nhi viện, thú cưng của nàng chính là một chú thỏ trắng, mà nàng lại rất yêu nó, nhưng đến khi vào tổ chức, lại bị đám người kia đánh chết! đừng nói ăn, chỉ nghĩ đến nàng cũng cực kỳ chán ghét!

Thất vọng tràn đầy trái tim, Nam Cung Nguyệt Bân cười tự giễu, thôi thôi, cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Nội tâm Dạ Nguyệt Ly cười lạnh, nữ nhân của hắn mà dám tùy tiện nghĩ đến? Đúng là không biết lượng sức!

Rồi sau đó, hắn cúi đầu xuống trước mặt bao nhiêu người, khẽ hôn bên môi nàng, vẻ mặt thỏa mãn nói, “Vị ngon nha…” Thịt thỏ ngon, nha đầu cũng ngon….! Truyện được edit tại diễn đàn lê quý đôn...

Nhất thời xung quanh lại ang lên tiếng hít khí, mọi người hỗn độn trong gió, Ly vương này đúng là không chút nào cố kỵ, hoàng thượng còn đang ngồi trên kia đấy!

Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc cái xem thường, “Chú ý hình tượng!” Sư huynh có phải muốn bị người ta nhìn tới mức đục mấy cái lỗ trên người?

“Phanh…” vải vóc bị xé rách phát ra tiếng vang, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người, moi ánh mắt đều đổ dồn về một chỗ, thấy Triệu thi Nhân hai mắt đỏ bừng, hốc mắt chứa đầy nước, nhất thời mọi người thổn thức không thôi.

“Tam hoàng đệ cùng Mộ Dung cô nương tình cảm thật tốt, nhưng mà, cũng không thể không để ý đến cảm nhận của người khác thế chứ?” Lời nói chọc ngoáy lúc này, rõ ràng có ý đổ thêm dầu vào lửa.

Mộ Dung Tiểu tiểu nhíu mày nhìn người phía đối diện đang cười tà, đây là con lớn của Nam Cung Quân Hạo, Nam Cung Nguyệt Hiên.

Cẩm bào xanh đen cắt may đan xen, làm cho Nam Cung Nguyệt Hiên trông có them cao lớn, khuôn mặt góc cạnh cứng rắn, ánh mắt sắc lanhj, so sánh với hai người con khác, nàng cảm thấy hắn giống Nam Cung Quân Hạo nhất.

Lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên bưng ly rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dạ Nguyệt Ly, hắn chính là kiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn, lão gì kia lại nghĩ đem ngôi vị truyền cho tam đệ này? Nằm mơ! Hắn muốn tên kia cung Triệu gia thủy hỏa bất dung!

“Bổn vương cùng nữ nhân của mình vui vẻ còn muốn nhìn mặt người khác? Cho dù người khác e ngại, bổn vương cũng cần gì để ý?” Dạ Nguyệt Ly bật cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.