Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 91: Đây là dị ứng



Editor: Taiga

Trong biệt viện Ly vương.

Hôm đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn trưa rồi đi nghỉ đến gần hoàng hôn mới thức dậy, chỉ thấy Tiểu Ngư khóe môi tươi cười đi đến hầu hạ, Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút không hiểu, hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?”

Tiểu Ngư cười hì hì, “Tiểu Ngư cũng không biết có chuyện gì, hôm nay Ly vương gia tâm tình rất tốt, đã ban thưởng cho toàn bộ người trong biệt viện.”

Khóe môi Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ co rút, đột nhiên hiểu Dạ Nguyệt Ly vui mừng như vậy là vì chuyện kia.

“A, Tiểu thư, người làm sao vậy!” tay Tiểu Ngư chỉ vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, mặt đầy kinh ngạc nhìn những vết đỏ dày đặc trên đó.

Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, sau khi nghe Tiểu Ngư nói thì luống cuống kéo cổ áo cao lên che đi, nàng khẽ ho, nghiêm túc nói: “Không có việc gì, ăn nhầm đồ linh tinh nên bị dị ứng thôi.” Ánh mắt nàng không ngừng né tránh, lý do khiên cưỡng như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt người đơn thuần như Tiểu Ngư.

Nhớ đến lúc trước Dạ Nguyệt Ly muốn ngủ trưa cùng nàng, thựa tế là muốn có cơ hội lại ăn nàng sạch sẽ. Để ngăn Tiểu Ngư nhìn ra manh mối gì, nàng bước xuống giường mặc thêm y phục.

“A? Thì ra là như vậy.” Tiểu Ngư giật mình hiểu ra.

Dị ứng là cái gì thì Tiểu Ngư biết, trước kia lúc còn trong Ẩn Cốc nàng bị dị ứng phấn hoa, tuy khi đó trong cốc có đại phu nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, cho nên từ nhỏ nàng đã không dám đến quá gần hoa tươi, nếu không không chỉ mũi khó chịu mà còn bị nổi mẩn đỏ. Sau này khi tiểu thư đến Ẩn cốc mới nói cho nàng biết đây là dị ứng, còn giúp nàng trị hết căn bệnh lâu năm này.

“Không sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười gượng gạo, sắc mặt rõ ràng là làm việc trái với lòng, sợ Tiểu Ngư lại hỏi tiếp, Mộ Dung Tiểu Tiểu hậm hực đi ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, người choàng áo khoác lông chồn rồi hãy đi.” Tiểu Ngư ở phía sau la lên, sao tiểu thư lại đi nhanh như không nghe thấy nàng nói vậy.

Tại chỗ hành lang gấp khúc, “PHANH” một tiếng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đụng phải lồng ngực ấm áp, vừa ngửi thấy mùi quen thuộc, nàng liền biết người này là ai.

“Đau!” Mộ Dung Tiểu Tiểu vuốt cái mũi nhỏ, hai mắt ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất hừ nhẹ.

Một cánh tay Dạ Nguyệt Ly ôm chặt nàng, kéo nàng vào trong áo khoác, một tay khác nhanh chóng xoa chóp mũi Mộ Dung Tiểu Tiểu, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng, “Có sao không, rất đau sao? Di Tinh! Di Tinh đâu!” Thấy tiểu nữ nhân trong ngực hai mắt ngấn lệ, không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời Dạ Nguyệt Ly đã cao giọng la lên.

“Ly, muội không sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu hít mũi một cái, nội tâm khẽ thở dài, trách nàng có tật giật mình, đi cũng không nhìn đường.

Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt lông mày, đau lòng vô cùng, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn ra ngoài thì hắn nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Là huynh không tốt, ngoan, đừng lộn xộn, trở về phòng huynh giúp muội thoa thuốc.”

Nhìn chóp mũi đỏ bừng, Dạ Nguyệt Ly tự trách không dứt, bực mình sao lại không chú ý làm nàng bị thương.

“Ly, huynh làm quá rồi, muội sao lại yếu ớt như vậy.” Mộ Dung Tiểu Tiểu không giãy dụa nữa, hai tay ôm lấy eo Dạ Nguyệt Ly, cười đến chói lọi.

“Thật không?” Dạ Nguyệt Ly khẽ nhếch môi, hồng mâu ẩn chứa một chút hoài nghi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười dán lên lồng ngực Dạ Nguyệt Ly, lắng tai nghe nhịp tim đập của hắn, nội tâm tràn ngập ngọt ngào, toét cái miệng nhỏ nhắn cười nói: “Vậy huynh xoa bóp giúp ta.”

Tay Dạ Nguyệt Ly vẫn chưa rời khỏi chóp mũi nàng, nghe nàng nói như vậy, nhất thời bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia, cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi nàng…

Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm lại, nàng nói là xoa, không phải là hôn có được không?

“Tiểu thư, người chậm –“Tiểu Ngư ôm áo lông chồn lúc này mới đuổi theo đến nơi, nhìn thấy hình ảnh làm cho người khác mặt đỏ tim đập kia nhất thời bước chân dừng tại chỗ, ách, xem ra nàng tới không đúng lúc.

Đang chuẩn bị xoay người rời đi, Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng nói: “Mang áo khoác đến đây.”

Tiểu Ngư mừng rỡ vì Dạ Nguyệt Ly quan tâm với Mộ Dung Tiểu Tiểu, vội vàng tiến lên đưa áo lông chồn cho hắn, nàng tiến đến oán trách vị cô gia tương lại này, “Vương gia, tiểu thư bị dị ứng rồi, người nhớ lần sau không được để tiểu thư ăn đồ linh tinh nữa, Tiểu Ngư lui xuống trước.”

“Dị ứng?” động tác Dạ Nguyệt Ly ôn nhu mặc áo lông chồn cho người trong ngực, gương mặt tuấn tú đầy nghi ngờ, sao lại bị dị ứng?

“Hừ!” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhếch mặt lên, hắn lại còn dám hỏi nàng? Còn không phải kiệt tác của hắn sao? Làm hại nàng xấu hổ trước mặt Tiểu Ngư.

Cẩn thận giúp nàng kéo chặt vạt áo, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới nhẹ nhàng nở nụ cười, sự nghi ngờ trong ánh mắt đỏ càng sâu: “Nha đầu đổ bệnh?” dứt lời hắn nắm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của nàng, hai ngón tay đặt lên bắt mạch cho nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vung bàn tay trắng nõn, tức giận nói: “Không cho phép hỏi nữa, muội đói bụng, bây giờ muốn ăn cơm!”

Tay Dạ Nguyệt Ly đột nhiên trống rỗng, hơi thở toàn thân nhất thời thay đổi, “Ngoan, rốt cuộc có chuyện gì.” Hắn ôm lấy nàng, khẽ hôn lên trán nàng, nhưng mỗi lần chỉ cần tiếp xúc với hương thơm mềm mại từ nàng hắn đều không thể khống chế được, cho nên một đường hôn xuống dưới, đến vành tai trắng mịn của nàng, sau đó khàn giọng hỏi.

Không đợi nàng trả lời, hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, ánh mắt trầm xuống, lời nói mang theo vẻ không chính đáng, “Hiện tại không muốn nói cũng được, trước tiên cho ta ăn no, rồi sẽ từ từ hỏi.” dứt lời, nơi nào đó trên thân thể hắn sưng lên cố ý chạm vào nàng…

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị hắn hôn đến thất thần, hơi thở Dạ Nguyệt Ly bao trùm quanh nàng, làm nàng không còn chỗ nào để trốn, cảm giác được dị vật nổi lên chạm vào người mình, nháy mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt đỏ dữ dội, nàng mới không cần cho hắn ăn, người này luôn thay đổi biện pháp muốn ăn nàng!

“Ừ, hay là nha đầu không muốn nói?” Dạ Nguyệt Ly buồn bực cắn lên vành tai nàng lần nữa, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đau muốn chạy trốn, nhưng Dạ Nguyệt Ly lại bá đạo giữ nàng lại, hôn lên môi nàng, kịch liệt và thâm tình.

Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, lại cũng thấy Dạ Nguyệt Ly đang nhìn chằm chằm mình, hắn thuận theo buông nàng ra, hơi thở hỗn loạn nói: “Nha đầu, muội thật không ngoan, nếu muội thật sự có bệnh mà ta không biết, muốn ta phải lo lắng sao?”

Hắn tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì!

Nhìn ánh mắt đỏ xinh đẹp kia không che dấu chút nào vẻ lo lắng và đau lòng kia, tim Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên, lúc trước không kiên nhân nên thất bại, thậm chí nàng cảm thấy được, một chút chuyện nhỏ này có cần khiến hắn tức giận? Lại khiến hắn không có cảm giác an toàn, việc thân mật giữa tình nhân là chuyện bình thường, nàng là người đến từ hiện đại, sao sau khi đến cổ đại lại để ý những chuyện nhỏ nhặt này? Đây thật không giống nàng chút nào!

Cảm giác bất an như đã làm sai chuyện gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu buông lỏng khuôn mặt, sắc mặt đỏ lên, “Lúc vừa rời giường bị Tiểu Ngư nhìn thấy dấu vết trên cổ, cái kia, muội lừa nàng là mình bị dị ứng, chuyện chỉ có vậy, huynh không nên hỏi nữa.”

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, trong nháy mắt sáng tỏ mọi việc, hắn thở phào một cái, ngay sau đó tà mị cười ra tiếng, “Không lâu nữa sẽ kết hôn, sao có thể dễ dàng xấu hổ như vậy được, những chuyện như vậy sau này còn nhiều.”

Tâm tình Dạ Nguyệt Ly vô cùng tốt, kể từ sau khi cầu hôn thành công, hắn đẵ bắt đầu bố trí hôn sự rồi, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn sống cố định tại nơi có mùa đông khắc nghiệt này, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hôn sự của hắn, hắn vô cùng mong chờ nàng gia nhập vào dòng họ Dạ gia nhà hắn.

“Muội đói bụng, đi ăn thôi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu không muốn tiếp tục đề tài này, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ chông trước ngực hắn.

Dạ Nguyệt Ly cười không nói gì, một tay ôm lấy nàng bước từng bướ dài đến bàn ăn.

Dùng bữa, Tức Mặc Tuyết Dương đến, cầm trong tay thiệp mời bị Dạ Nguyệt Ly một chưởng đánh bay mấy ngày trước, kiên trì hỏi: “Chủ tử, ngày mai Hiên Vương mời ngài và tiểu thư tham gia tiệc chiêu đãi mừng sinh nhật Tịnh trắc phi.”

Mấy ngày nay bọn họ chịu đựng sự lạnh lùng của trang chủ đại nhân, mặc dù vẫn thường xuyên tươi cười, vì chủ tử cẩn thận chuẩn bị hôn sự, Hiên Vương lại đến phá hoại không khí, tổ chức cái yến hội gì đó. Chủ tử nhà hắn, hắn hiểu rất rõ, chỉ là người không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế kia, lần này Hiên Vương muốn tổ chức yến hội này, chắc chắn là có mục đích, nhưng mắt thấy mai chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật rồi, dường như chủ tử nhà mình căn bản là không để tâm chuyện này, rốt cuộc là có đi hay không hắn vẫn nên hỏi lại chủ tử.

“Không đi.” Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lại gần đặt ngồi lên đùi mình, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, lấy trán mình đặt trên chán nàng, cẩn thận chọn thịt cả tỉ mỉ rồi mí đút cho Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn, thấy tiểu nữ nhân híp mắt, ăn hết một miếng, mặt Dạ Nguyệt Ly mới không thay đổi trả lời.

Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa trong ngực Dạ Nguyệt Ly, nuốt xuống một miếng thịt cá trơn nhẵn, ánh mắt nàng chợt chớp, tiệc sinh nhật? Nam Cung Nguyệt Hiên muốn mời bọn họ tham gia? Nàng tò mò hỏi, “A? Mời những người nào?”

Tức Mặc Tuyết Dương đang muốn lui ra lại nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lên tiếng, hắn đáp: “Nghe nói quan nhị phẩm trở lên đều nhận được thiệp mời.”

“Nghĩa là mời cả bân Vương? Nhưng hắn không phải đang bị Nam Cung Quân Hạo cấm túc … Ai nha!” bên hông đột nhiên truyền đến lực mạnh, khiến thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên, không kịp đề phòng kinh sợ kêu lên.

“Lui xuống!” ánh mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng quét qua Tức Mặc Tuyết Dương, thâm ý trong đó Tức Mặc Tuyết Dương hiểu được.

Tức Mặc Tuyết Dương cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, biết vậy đã không làm, Toái Nguyệt chết tiệt không biết đã chạy đi đâu, nếu không hắn cũng không phải làm chuyện phạm thượng này, chủ tử bất công, lại muốn động đến những ngày nghỉ của hắn và Di Tinh, sao hắn lại xui xẻo như vậy?

Mắt thấy Tức Mặc Tuyết Dương phải lui ra, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại không nghe được câu trả lời mình muốn, môi anh đào khẽ nhếch, không để ý đến miếng thức ăn Dạ Nguyệt Ly đút tới miệng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, nàng lên án: “Huynh lại ăn dấm lung tung!”

Dạ Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chấp nhận, “Ai bảo Nam Cung Nguyệt Bân muốn tranh giành nàng với huynh, muội không yên lòng về hắn, huynh sẽ phái người đi xem xét thay muội.”

Hắn cũng không tức giận, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, há miêng, ăn một miếng nữa.”

Hồng mâu híp lại, đáy mắt hiện lên một tia u ám. Nam Cung Nguyệt Bân chết tiệt, cấm túc còn chưa đủ lại như âm hồn bất tán?

Dạ Nguyệt Ly nhất thời có chút hối hận, sớm biết như vậy sáng nay hắn không nên đáp ứng nàng để hôn lễ lùi lại đến mùa xuân năm sau, lại khiến cho kẻ khác có cơ hội.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt đầy hắc tuyến, người này sao lại ghen lung tung nữa rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.