Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 16: Tức đến hôn mê



“Nô tài bái kiến Đại tiểu thư.”

“Miễn lễ.” Uất Trì Nghiên San cười nhạt: “Làm việc không tồi, bổn tiểu thư rất vừa lòng.”

“Đây ······ đây là bổn phận nô tài phải làm.” Tiểu Thất nhát gan trả lời, tuy trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút áy náy với công tử, nhưng hắn cũng đành lực bất tòng tâm.

“Đại tiểu thư, mẹ nô tài······”

“Yên tâm đi, bổn tiểu thư đã đáp ứng ngươi thì đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Uất Trì Nghiên San cười nói: “Uyển Quân, lấy một ngàn lượng cho Tiểu Thất.”

“Dạ.”

Tiếp nhận ngân phiếu một ngàn lượng, Tiểu Thất cảm động đến rơi nước mắt: “Cám ơn Đại tiểu thư, cám ơn Đại tiểu thư!”

Cẩn thận cất ngân phiếu vào trong ngực, Tiểu Thất chỉ cảm thấy trái tim cũng đã trở về được vị trí cũ.

Có số bạc này tức là mẹ có canh nhân sâm trong một tháng tới rồi ······

“Nghe nói cha ngươi chết sớm, trong nhà chỉ còn một mẫu thân bệnh tật và một đôi đệ muội tuổi còn nhỏ?”

“Dạ.” Tiểu Thất đáp nhẹ, tâm vừa mới buông lỏng bỗng nhiên lại trở nên bất an.

“Haiz, thật là đáng thương, đệ muội còn nhỏ không biết kiếm ăn, mẫu thân lại bệnh nặng nằm liệt giường, mỗi ngày lại cần uống canh nhân sâm bổ thân······” Nghe những lời này, nước mắt Tiểu Thất chảy xuống.

Uất Trì Nghiên San tựa tiếu phi tiếu nói: “Một nhà ba mệnh đều đặt cả vào ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì không hay, vậy thì mẫu thân và đệ muội ở nhà ······”

“Đại ······ Đại tiểu thư!” Tiểu Thất cả kinh, run run dập đầu: “Đại tiểu thư tha mạng! Nô tài ······ nô tài không biết gì hết, cũng sẽ không nói cái gì hết ! Đại tiểu thư tha mạng!”

Nhìn cái trán bị đập sưng đỏ, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy hoảng sợ, Uất Trì Nghiên San cũng có chút không đành lòng, chẳng phải nàng không nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu, chỉ là·····

“Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói! Nể tình ngươi hiếu tâm như vậy, lần này bổn tiểu thư tạm tha cho ngươi một mạng, quản miệng mình cho tốt, bằng không ······ đừng trách bổn tiểu thư tâm ngoan thủ lạt !”

Môi hồng cong lên một độ cong âm lãnh, nói: “Nghe đệ muội nhà ngươi có bộ dạng không tệ, hẳn là không thiếu quan to quý nhân thích chơi đùa loại ấy đâu.”

Tiểu Thất thầm giật mình, thân hình nhỏ gầy mãnh liệt run rẩy, hàn khí âm trầm từ đáy lòng lan tràn ra khắp cả người.

“Đại tiểu thư, xin người thả cho chúng một con đường sống đi! Nô tài ······ nô tài thề, việc này nô tài nhất định nuốt vào trong bụng, đến chết cũng mang nó quan tài cùng chứ tuyệt đối không phun ra một chữ! Đại tiểu thư, nô tài xin người ······”

“Được rồi, chỉ cần ngươi tuân thủ lời thề hôm nay, bổn tiểu thư bảo đảm cả nhà ngươi đều bình an!” Uất Trì Nghiên San lạnh lùng nói: “Lau nước mắt đi rồi cẩn thận trở về.”

“Dạ dạ dạ, đa tạ Đại tiểu thư khai ân! Đa tạ Đại tiểu thư khai ân! Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui ······”

Cùng lúc đó, Uyển Quân cũng yên lặng thở phào, vui vẻ đứng cười ở bên cạnh.

Bởi chuyện Uất Trì Duẫn mà cô đã có lần kín đáo phê bình việc tiểu thư trở nên lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, nhưng qua ngày hôm nay, xem ra cô hiểu lầm tiểu thư mất rồi.

Tuy rằng không biết vì sao tiểu thư đột nhiên nhắm vào Tam công tử, nhưng ít nhất cô biết, bản chất tiểu thư vẫn chưa hề thay đổi, cái này là đủ rồi.

“Uyển Quân, đưa Hồng Y với Lục Ngạc xuất phủ đi, cấp cho mỗi người thêm năm ngàn lượng, giúp bọn họ trốn đi càng xa càng tốt.”

“Nhưng tiểu thư, hai nữ nhân kia sợ là chẳng đáng tin cậy đâu ······” Uyển Quân lo lắng nói, hai người họ rõ ràng đều là loại vừa thấy tiền đã sáng mắt, nếu bị người nào lợi dụng······

Uất Trì Nghiên San cười lạnh: “Yên tâm đi, ta đã an bài hết rồi, tất nhiên sẽ có người đảm bảo việc này!”

Uyển Quân nghe vậy mới tạm yên lòng, lòng người hiểm ác, nếu cứ lương thiện mãi có khi chỉ biết gây phiền toái cho bản thân, thậm chí trở thành nhược điểm trí mạng.

“Tiểu thư, Nhị nương và Nhị cô nương đến.” Khởi Lăng cung kính bẩm báo.

Uất Trì Nghiên San thản nhiên cười nói: “Cho mời.” Tới nhanh thật, nói vậy, chủ ý hẳn là đã thương lượng tốt rồi?

“Dạ, tiểu thư.”

Chỉ chốc lát sau, Uất Trì Hàm Tranh liền đỡ Tần Nhu “ốm yếu” đi đến.

“Hàm Tranh bái kiến tỷ tỷ.”

“Muội muội không cần đa lễ.” Uất Trì Nghiên San tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Di nương sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế?”

Tần Nhu bắt đầu than thở khóc lóc kể lể: “San San, Duẫn đệ của con, nó ······”

Sau một màn biểu diễn khoa trương đầy nước mắt nước mũi của Tần Nhu, tình huống hiện tại của Trì Duẫn được nói ra, tuy vậy, nói trong nói ngoài đều đổ hết sai lầm lên đầu bọn Hồng Y, Lục Ngạc.

Câu dẫn chủ tử trên giường, khuyến khích vào thanh lâu, xúi giục mê hoặc chống đối trưởng bối ·······

Mỗi câu nói ra đều hùng hồn đầy lý lẽ, chi tiết cặn kẽ cứ như chính mắt nhìn thấy chính tai nghe được vậy.

Cuối cùng còn bỏ thêm một câu “Ta thật sự muốn chết!”

Uất Trì Nghiên San nghe mà âm thầm trợn mắt, rất muốn đáp lại “Chết từ từ, không tiễn!”

“Di nương, người đang nói cái gì chứ? Gì mà chết với không chết? Chẳng nhẽ người muốn ta áy náy mà chết sao?” Uất Trì Nghiên San đầy mặt vẻ xấu hổ nói: “Việc này ta đã nghe nói, là ta có lỗi với Tam đệ, có lỗi với di nương.”

“Không nghĩ nhất thời mềm lòng mua hai tiện tỳ về thôi mà lại thành hại Tam đệ như vậy! Di nương đừng trách Tam đệ, đều tại ta không tốt, tại ta không nhìn rõ lòng người nên mới bị chúng lừa gạt, ta thật sự chưa từng nghĩ bọn chúng là cái loại người như thế!”

“Di nương, nếu người tức thì cứ đánh mắng ta đi, trăm ngàn đừng nén giận mà tổn hại thân thể.”

Hai tay bị Uất Trì Nghiên San nắm chặt, Tần Nhu suýt nữa lại trực tiếp nhắm mắt ngất đi.

Bà cũng muốn đánh ả mắng ả, chỉ là trạng huống không cho phép thôi!

Nguyên bản định kéo chuyện này liên lụy một chút tới tiểu tiện nhân, ít nhất cũng bị ít trừng phạt, cuối cùng lại bị một câu “không nhìn rõ lòng người, bị chúng lừa gạt” mà thổi bay hết cả!

Một bên tự chứng minh mình cũng là “người bị hại”, một bên lại ra vẻ áy náy mà tự xin trách phạt ······ Như vậy, Tần Nhu dù muốn mượn chuyện này mà giở trò cũng hết cách, nếu không chẳng phải bà ta trở thành người chấp nhặt nhỏ nhen sao?

Uất Trì Hàm Tranh âm thầm nghiến răng, âm thầm đẩy Tần Nhu một cái.

Tần Nhu đương nhiên hiểu ý nữ nhi, lập tức oán hận lau nước mắt, nói: “San San, con đừng tự trách, di nương biết con chỉ có lòng tốt thương yêu Duẫn đệ thôi mà, di nương sao có thể trách con chứ?”

“Di nương······” Uất Trì Nghiên San “cảm động vạn phần” nhìn Tần Nhu, đáy mắt chan chứa một loại tình cảm sâu xa.

Tần Nhu tận lực che giấu chán ghét dưới đáy mắt, do dự nói: “Nhưng hai con tiện tỳ kia San San nhất định phải trừng trị thật nặng mới được! Thật sự không thể lưu lại cái loại ấy······”

“Di nương yên tâm, ta nhất định sẽ không lưu lại chúng!”

Tần Nhu nghe vậy nhất thời thầm kêu một tiếng thống khoái trong lòng, nhưng một câu kế tiếp của Uất Trì Nghiên San cũng trực tiếp đạp bà từ chín tầng mây lăn về mặt đất, suýt nữa thì chết luôn!

“Ta vừa mới phân phó người đuổi bọn chúng đi rồi.”

Uất Trì Nghiên San còn chưa dứt lời đã thấy Tần Nhu trợn mắt, thân mình mềm nhũn, lập tức hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.