Hoàng Phủ Nhiễm Trần xuống ngựa đầu tiên, tự mình tới bên cạnh xe ngựa hoa lệ, thản nhiên cất lời: “Đại hoàng tẩu, hôm nay không kịp đến thành trấn đặt chân, đành phải ủy khuất Đại hoàng tẩu.”
Giọng nam dễ nghe mà vân đạm phong khinh làm cho Uất Trì Nghiên San trong xe ngựa hơi giật mình, suy nghĩ lại bay xa.
Nam nhân này là đệ đệ Hoàng Phủ Vũ Trạch thươngyêunhất, cũng là người thân duy nhất chàng nhận.
Đối với hoàng thất, thậm chí toàn bộ thiên hạ, Hoàng Phủ Nhiễm Trần giống như người vô hình vậy. Thế nhân chỉ biết vị Tứ hoàng tử này nhiễm bệnh hiểm nghèo từ nhỏ, văn bất thành, võ không được, đi hai bước đứng lại thở dốc hai lượt, ngay cả tháng ngày sống trên đời cũng không biết còn bao nhiêu.
Nhưng không ai hay, người này kiến thức sâu rộng, tài trí mưu lược, thậm chí thiên phú luyện võ mà thế nhân coi trọng nhất cũng đã đạt đến độ không mấy kẻ địch nổi.
Chỉ khổ nỗi, trời cao đố kỵ anh tài, một nam tử khuynh tài khuynh thế như vậy lại bị nhiễm độc từ khi còn trong bụng mẹ, đến bây giờ, độc tố đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, xâm nhập tới cốt tủy. Khát vọng ngập tràn trong cơ thể bị chúng tra tấn hầu như không còn nữa.
Thể chất hắn vốn đã yếu, mẹ đẻ lại là một cung nữ được Tiên hoàng lâm hạnh khi rượu say. Không thế lực, không sức mạnh, từ nhỏ luôn phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không có Hoàng Phủ Vũ Trạch bảo hộ, sợ là hắn đã bị địa phương ăn tươi nuốt sống kia đào thải lâu rồi..
Cũng bởi vậy, quan hệ hắn với Hoàng Phủ Vũ Trạch vô cùng tốt, thậm chí có nói rằng, người duy nhất hắn để ý trên đời chỉ có Hoàng Phủ Vũ Trạch, cũng không hề khoa trương chút nào.
Kiếp trước rõ ràng hiện lên trước mắt, sau khi Hoàng Phủ Vũ Trạch chết, không biết hắn bi thương quá độ hay do chính thân thể đạt đến cực hạn, chỉ một năm sau cũng đã ra đi.
Hắn khi đó, mới mười chín tuổi mà thôi······
“Đại hoàng tẩu?”
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Tứ hoàng tử đang nói chuyện kìa.” Uyển Quân nhẹ nhàng đẩy Uất Trì Nghiên San đương ngẩn người một cái, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Uất Trì Nghiên San cả kinh, suy nghĩ trở về, nàng phiền muộn khẽ thở dài: “Không ngại, dừng ngay tại đây nghĩ ngơi đi.”
“Uyển Quân, dâng một chiếc áo lông cáo đưa Tứ hoàng tử.”
“Dạ.” Uyển Quân phụng mệnh, cầm một chiếc áo lông trắng như tuyết xuống xe ngựa, nói với Hoàng Phủ Nhiễm Trần: “Tứ hoàng tử, tiểu thư sai nô tỳ đưa cho ngài.”
Lúc này, thanh âm ôn nhu mang theo một chút thân thiết của Uất Trì Nghiên San lần nữa nhẹ nhàng vọng ra, “Trên núi về đêm đều lạnh hơn rất nhiều, thân mình Tứ hoàng đệ không tốt, chú ý nhiều một chút.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nghe mà nao nao, nhận lấy áo theo bản năng. Mềm mại, ấm áp.
Bạc môi không khỏi nhẹ nhàng cong lên, một dòng nước ấm rót vào đáy lòng.
“Đa tạ Đại hoàng tẩu quan tâm. Đại hoàng tẩu nghỉ ngơi một lát trước đi, bao giờ bữa tối chuẩn bị xong, Nhiễm Trần sẽ phái người đưa tới sau. Nhiễm Trần cáo lui.”
Nghe tiếng bước chân yếu ớt của hắn càng lúc càng xa, Uất Trì Nghiên San lại thở dài, phiền muộn đầy lòng.
Cho dù trong kiếp này, chưa chắc một năm sau hắn đã chết, nhưng theo tình trạng thân thể kia, sợ là cũng chống đỡ được bao lâu nữa.
Nếu hắn rời đi, nhất định Vũ Trạch rất thống khổ.
Hắn chỉ mới mười tám tuổi, còn đang nằm trong giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời······
Ông trời, sao ông bất công đến thế?
Tâm hơi nhói lên, vì một nam tử phong hoa tuyệt đại mà đau lòng, vì nhân sinh khúc chiết của hắn mà buông tiếng thở dài.
Trăng sao trên trời, đêm lạnh như nước.
Đội ngũ nghìn người vô cùng yên tĩnh, hơn phân nửa đã tiến vào mộng đẹp, chỉ có số ít là vất vả gác đêm.
Bỗng nhiên!
Một đợt hương khí quỷ dị nhẹ nhàng theo gió bay tới, toàn bộ những người nào ngửi phải đèu ngã xuống đất mê man bất tỉnh.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần mở mắt, ngừng hô hấp, trong con ngươi đạm mạc bắn ra từng mũi tên sắc bén, lập tức dời tới chỗ xe ngựa của Uất Trì Nghiên San.
“Đại hoàng tẩu không sao chứ?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần hơi hơi nhíu mày, giọng nói lộ ra một chút lo lắng.
“Không có việc gì.”
“Ha ha ha ha ······ Quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên tài!”
Tiếng nữ tử cười duyên từ bốn phương tám hướng truyền đến, không thể nhận ra được vị trí cụ thể, lời tuy đang khen, nhưng giọng điệu lại vô cùng châm chọc, làm cho người nghe phải khó chịu.
“Người nào? Làm gì phải dấu đầu lộ đuôi như vậy?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần vân đạm phong khinh cất tiếng, cũng đã chuẩn bị tốt, cơ thể ngầm vận sức chờ phát động!
“Xuất hiện đi, người của Độc Vương cốc từ bao giờ đã trở nên nhát gan rồi?”
Giọng nói Uất Trì Nghiên San không mang theo một chút gợn sóng nào, luồng chân khí thâmhậutỏa ra, lấy xe ngựa làm trung tâm mà hình thành một vòng tròn rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Nhìn như nhu hòa vô hại, lại mang theo sức mạnh rất lớn.
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Cùng lúc tiếng động phát ra, hơn mười bóng người cũng bị Uất Trì Nghiên San lôi xuống, trên khóe miệng đều vương vết máu.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần hơi kinh ngạc nhìn về phía xe ngựa. Vị Đại hoàng tẩu này là thiên tài hayyêunghiệt vậy?
Không phải là Võ linh Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử à? Sao tự nhiên đã thăng cấp thành Võ linhHậurồi?
Nếu hắn nhớ không lầm, nàng mới tấn chức Võ linh Tướng không đến ba năm thôi mà? Thăng một cấp nhanh như vậy, những người phải cố gắng vài thập niên kia mà nghe không biết có chịu nổi không.
Quả nhiên, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Cứ tưởng Đại hoàng huynh đã đủyêunghiệt rồi, không ngờ lại thêm một Đại hoàng tẩu không hề thua kém như thế,yêunghiệt xứngyêunghiệt, thú vị!
Có khi trên đời này, nếu có người xứng đôi được với Đại hoàng huynh, hẳn là chỉ có vị bên cạnh này······
Nói đến khiếp sợ, mười mấy người đối diện kia tuyệt đối khiếp sợ không kém Hoàng Phủ Nhiễm Trần chút nào. Vốn nghe nói Uất Trì Nghiên San chỉ là Võ linh Tướng, bọn họ còn không thèm để ý, nhưng nhìn bây ra, sợ là chẳng thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Võ linh Tướng chỉ kém Võ linhHậumột bậc, nhưng cách biệt thực lực là một trời một đất.
Có thể nói là Võ linh Tướng cách Võ linhHậumột tầng chướng ngại, vượt qua nó chính là chân chính bước vào hàng ngũ tuyệt thế cao thủ.
Tuy là thế, bọn họ cũng không định buông tha như vậy. Bởi vì nếu cứ trở về như vậy, chờ đợi bọn họ sẽ là trừng phạt sống không bằng chết!
Một hồng y nữ tử đứng giữa ăn mặc hở hang, tay chân đều đeo chuông hồng, có vẻ là thủ lĩnh, nhẹ nhàng lau vệt máu trên khóe miệng, cười lạnh nói: “Uất Trì Đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta muốn nhắn cho cô một câu, Minh Vương đã được chọn, vị trí Vươnghậunày, nhất định là của tiểu thư nhà ta!
Chuyến đi lần này cũng là vì tốt bụng muốn khuyên cô một câu, nếu cứ khư khư cố chấp, chờ đến ngày tiểu thư thành công xuất quan, đó là lúc cô phải trở về hoàng tuyền!”