Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 40: Cảnh còn người mất, mọi chuyện hết rồi



Edit: Tiểu Nguyệt Dương

“Đại hoàng tẩu đừng lo lắng, đệ sẽ lập tức tiến cung mời Đại hoàng huynh ra đây!” Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Nhiễm Trần liền giục ngựa lao vào hoàng cung, lưu lại một đám người nhìn nhau với vẻ mặt cổ quái.

Bên trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới khăn voan trắng bệch, hai tay cũng siết chặt thành nắm đấm, một lòng cực độ bất an.

Nàng không sợ mất mặt, không sợ người ta chê cười, chỉ muốn biết, vì sao hắn đối xử như vậy.

Chẳng lẽ, hắn hận nàng lắm sao? Vậy những gì đã phát sinh lúc ở cổ mộ thì tính cái gì?

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Uyển Quân mẫn cảm phát giác thân thể nàng nhè nhẻ run rẩy, không khỏi lo lắng cất tiếng.

Khởi Lăng cũng đau lòng theo, nhịn không được mà phẫn hận nói ra: “Minh Vương thật quá đáng! Sao có thể làm như vậy với tiểu thư chứ? Tiểu thư mỹ mạo như tiên, tài hoa hơn người, lại được thiên hạ xưng tụng đệ nhất nữ thiên tài, chịu gả cho hắn đó là phúc khí, không biết bao nhiêu nam tử đau lòng muốn chết ấy chứ! Hắn lại cố tình không biết tốt xấu như thế đấy!”

“Tiểu thư, không bằng chúng ta trở về đi? Nam tử muốn rước người về nhà còn nhiều lắm, không thì để lão gia chọn người khác, ít nhất cũng tốt hơn ở đây chịu cái loại nhục nhã này!”

“Khởi Lăng!” Thấy Uất Trì Nghiên San càng run rẩy thêm, Uyển Quân bực bội, lớn tiếng quát Khởi Lăng dừng lại, vừa như răn dạy cổ lại vừa như đang an ủi Uất Trì Nghiên San:

“Chớ có nói bậy mà dọa tiểu thư! Kiên nhẫn đợi thêm một chút, không chừng Minh Vương thật sự có chuyện trọng yếu nên mới đành chậm trễ thôi. Lúc ở kinh thành, thái độ Minh Vương với tiểu thư thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Làm sao ngài ấy tàn nhẫn với tiểu thư được chứ?”

Khởi Lăng nghe vậy cũng đành ngậm miệng, tuy trong lòng còn bất mãn, nhưng chung quy vẫn ôm một tia hy vọng.

Hy vọng Minh Vương thật sự có chuyện trọng yếu mới trì hoãn, hy vọng Hoàng Phủ Nhiễm Trần thật sự có thể mang Minh Vương ra đây.

Nhưng mà, kết quả khiến các nàng phải thất vọng rồi.

Ước chừng qua hai khắc, Hoàng Phủ Nhiễm Trần mới mang vẻ mặt phức tạp đi ra từ trong Vương cung, tuấn nhân lạnh lẽo, không khó để nhận ra dấu vết hắn vừa mới phát hỏa.

Nhìn tới xe ngựa hoa lệ, ánh mắt chỉ còn thương tiếc và có lỗi.

“Đại hoàng tẩu······” Hoàng Phủ Nhiễm Trần chần chừ mở miệng: “Đại hoàng huynh······ đang xử lý chuyện quan trọng, thật sự không ra được, đặc biệt nhờ Nhiễm Trần chuyển lời xin lỗi Đại hoàng tẩu, sau này chắc chắn sẽ bồi thường cho Đại hoàng tẩu một hôn lễ long trọng khác.”

Uất Trì Nghiên San chua sót nở nụ cười. Một giọt thanh lệ lặng yên rơi xuống.

Xin lỗi? Nam nhân kiêu ngạo ấy sao có thể nói ra lời như vậy đâu.

Đang xử lý chuyện quan trọng? Chuyện tày trời gì mà làm thời gian lộ mặt bái đường một cái cũng không có?

Lời này, sợ là ai nghe cũng khó có thể thuyết phục được!

Nếu chàng thiệt tình muốn bái đường thành thân thì sao lại nỡ đối xử với ta như thế này?

Phái thái giám tới đón ta? A, chàng coi ta là cơ thiếp đấy sao? Tùy ý phái thái giám nâng kiệu tiến cung là xong ư?

Cái gọi là xin lỗi, bồi thường, đều là Hoàng Phủ Nhiễm Trần an ủi mà thôi, vì cố gắng giúp nàng gỡ lại mặt mũi mà bịa ra.

Nàng biết, nàng đều biết hết.

“Tiểu thư, Minh Vương quá đáng lắm rồi! Chúng ta trở về đi? Nào có phải mình trông mong muốn gả cho hắn lắm đâu!”

Khởi Lăng hoàn toàn phát điên, ngay cả sắc mặt Uyển Quân cũng cực kỳ khó coi, “Tiểu thư, không thì chúng ta tạm thời đến trạm dịch nhé? Bất luận như thế nào, người tuyệt đối không thể tự vào cửa này được! Thiên hạ mà biết thể nào cũng cười đến rụng răng!”

Hai tỳ nữ do Hoàng Phủ Nhiễm Phong phái tới liếc mắt nhìn Uất Trì Nghiên San một cách cổ quái, trong ánh mắt lộ ra sự quái dị nói không nên lời.

Không phải Minh Vương với Uất Trì Đại tiểu thư lưỡng tình tương duyệt sao? Sao nhìn tình huống hiện tại có vẻ không giống a.

Nhưng nếu Minh Vương không thích thì sao lại dùng nhiều sính lễ như vậy chứ? Chẳng lẽ không phải vung tiền vì một nụ cười của hồng nhan sao?

Mọi người chung quanh cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa hoa lệ kia, hiển nhiên là chờ mong quyết định của Uất Trì Nghiên San.

Hồi lâu sau, một giọng nói thản nhiên mà xinh đẹp như giống như hoàng oanh xuất cốc truyền ra từ trong xe ngựa, mang theo uy nghiêm vô tận.

“Tiến cung.”

“Tiểu thư ······”

“Câm mồm!”

Mọi người giật mình một hồi rồi lập tức cung kính hô to: “Cung nghênh Vươnghậuvào cung!”

Xe ngựa chậm rãi tiến lên, từng bước hướng đến Vương cung nguy nga tráng lệ. Ngày càng đến gần chàng, nhưng lòng Uất Trì Nghiên San cũng chỉ tràn đầy chua sót.

Kỳ thật, nàng rất muốn tùy hứng lựa chọn không tiến cung, nhưng nàng rõ ràng, một khi quyết định như thế, kết quả chỉ là cách chàng càng ngày càng xa.

Hiện tại, nàng đã không còn như trước nữa rồi.

Nếu là kiếp trước, nàng tuyệt đối chắc chắn, cho dù mình cáu kỉnh rời cung, chàng nhất định bỏ hết mặt mũi, tự thân tới dỗ nàng trở về.

Nhưng ở kiếp này, nàng không có tư cách ấy. Bởi vì chàng không thương nàng.

Cho nên, chỉ có thể tự ném kiêu ngạo của bản thân đi.

Nhìn xe ngựa dần khuất xa, đáy mắt Hoàng Phủ Nhiễm Trần không còn phân rõ trắng đen.

Theo tư tâm, hắn hy vọng nàng không tiến cung nữa, ít nhất như vậy có thể chứng minh nàng không thương Đại hoàng huynh, hoặc là nói, khôngyêuquá sâu đậm.

Nhưng mà ······ Cam nguyện vì Đại hoàng huynh mà buông tha kiêu ngạo, mặt mũi, tôn nghiêm của bản thân, biết rõ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, bị thế nhân nhạo báng, nàng vẫn không hề chùn bước mà đi tiếp.

Tâm, hình như vỡ mất rồi.

“Khụ khụ ······ khụ khụ ······”

“Tứ hoàng tử, ngài có sao không?”

Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhẹ nhàng lắc đầu, siết chặt khăn trắng trong lòng bàn tay, che khuất hai sắc đỏ hồng trên đó.

Dõi mắt nhìn nơi xe ngựa biến mất, ưu thương trong đáy mắt dần dần được thay thế bởi kiên định.

Nếu đây là lựa chọn của nàng, như vậy, ta nguyện khuynh tẫn toàn bộ để giúp nàng đạt thành tâm nguyện.

Phượng Tê cung to như vậy chìm trong yên tĩnh mà lạnh lùng, không có một chút không khí mừng vui, mà tràn đầy áp lực băng hàn.

Uất Trì Nghiên San một mình ngồi bên giường, mũ phượng khăn quàng đỏ thẫm như trước, lẳng lặng chờ đợi phu quân của nàng.

Cứ chờ thôi. Nàng biết hắn có lẽ sẽ không xuất hiện. Đáy lòng vẫn khó nén một ít chờ mong, một chút hy vọng xa vời.

Bỗng,

“Khởi bẩm Vươnghậu, Vương phái người đến truyền lời, tối nay Vương nghỉ ở chỗ Tuyết phi, ngài không cần đợi, sớm nghỉ ngơi đi.”

Thân hình Uất Trì Nghiên San lại run lên. Trái tim đau đớn như bị ngàn vạnkimđâm.

“Tiểu thư ······”

“Bản cung đã biết, lui ra đi.” Uất Trì Nghiên San thản nhiên nói: “Các ngươi đều lui hết ra.”

“Tiểu thư ······” Khởi Lăng gấp đến chảy cả nước mắt, chua xót thay cho tiểu thư, đau lòng vì tiểu thư phải chịu bao ủy khuất, vì tiểu thư cứ luôn nhân nhượng như vậy!

“Được rồi! Ngay cả các ngươi cũng không nghe lời bản cung nữa sao?”

“Không phải, tiểu thư ······”

“Lui ra!”

“… Dạ, nô tỳ cáo lui.”

Cả đám người cung kính lui đi, tới cửa, Uyển Quân và Khởi Lăng vẫn nhịn không được mà rưng rưng lo lắng, quay đầu nhìn lại một cái, cuối cùng vẫn im lặng rời khỏi.

Uất Trì Nghiên San tự xốc hỉ khăn lên, nhìn gian tẩm cung xa hoa vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ chung quanh, khóe miệng bất giác tự giễu cười.

Cảnh còn người mất, mọi chuyện hết rồi. Chưa kịp nói mà lệ đã rơi.

Kiếp trước cứ nghĩ đã quên, không ngờ giờ vẫn rõ ràng hiện lên trước mắt.

Hạnh phúc sung sướng đã từng phát sinh ở nơi này như đang cười nhạo nàng ngu xuất, cười nàng vô tình ······

————

Lần tới, nam chủ của chúng ta sẽ đi ra ~\[≧▽≦]/~

Trong phần kế tiếp, cảm tình chiếm phần lớn nhất, phương diện miêu tả sẽ tận lực tinh tế một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.