“Vương ······ Vương, sao ngài lại đối xử với nô tì như vậy?!” Tuyết phi trắng bệch cả mặt, liều mạng giãy dụa, không thể tin được, rõ ràng nam nhân ấy đêm qua còn điên long đảo phượng với mình, hôm nay đã tàn nhẫn như thế.
Hoàng Phủ Vũ Trạch khinh thường liếc cô ta một cái, đáy mắt không chút ấm áp, chỉ có mỗi lãnh khốc, tàn nhẫn mà thôi.
“Lôi xuống!”
“Vương, tha mạng! Vương ······”
Tiếng khóc la sợ hãi vô cùng chói tai quanh quẩn bên tai mỗi người. Đại điện chìm vào yên tĩnh. Ai cũng cung kính cúi thấp đầu, hô hấp cũng chỉ dám thở nhẹ, trong đáy lòng thì tràn ngập sợ hãi.
Kẻ không đầu óc thì còn đang nhìn kết cục Tuyết phi mà vui sướng khi người gặp họa, ai thông mình thì đều nỗ lực suy đoán, rốt cuộc Vương định thế nào với vị Vươnghậunày.
Đủ loại biểu hiện hôm qua đều cho thấy: không gặp, không muốn.
Nhưng đến hôm nay, rõ ràng lại là giận dữ vì hồng nhan.
Quả là gần vua như gần cọp, nhất là với một vị Vương tính cách thất thường, tâm ngoan thủ lạt vô tình như vậy.
Cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng: “Bình thân.”
“Dạ.”
Hoàng Phủ Vũ Trạch bước đến ngồi lên chủ tọa, cầm tay nhỏ của Uất Trì Nghiên San bên cạnh, kéo nàng ngồi trên đùi mình, đôi tay thì không coi ai ra gì mà ôm lấy thân thể nàng.
Uất Trì Nghiên San cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, thẹn thùng ngồi đó, một cử động nhỏ cũng không dám.
Chẳng thèm để ý tới thần sắc phức tạp của đám người bên dưới, Hoàng Phủ Vũ Trạch nói với Ảnh: “Chuyển giao Phượng ấn cho Vươnghậu.” (TND: Chẳng nhẽ… Bạn Ảnh là người chưởng quảnhậucung trước kia sao? *há hốc mồm* Orz, xì căng đan lớn lớn lớn a~~~)
“Vâng.”
Ảnh cung kính quỳ gối dâng Phượng ấn bằng hai tay trước mặt Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch. Uất Trì Nghiên San mỉm cười tiếp nhận.
Mắt lạnh đảo xuống, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại cất giọng lạnh lùng: “Chuyện hôm nay, cô vương không hy vọng sẽ phát sinh thêm lần nào nữa!
Vươnghậulà thê tử của cô vương, là chủ tử của toàn bộ hoàng cung, dưới một người trên vạn người, bất luận kẻ nào nếu dám bất kính với Vươnghậu, cô vương nhất định trọng phạt!”
“Nô tì/Nô tài không dám!”
“Không dám là tốt nhất! Lập tức thu hồi ít tâm tư không nên có cho cô vương, đừng để đến lúc đó mới thấy hối hận! Đừng tưởng rằng cô vương không biết đống thủ đoạn dơ bẩn của các ngươi. Trước kia cô vương không quan tâm, hiện tại ······ nói cho các ngươi một câu, Vươnghậucủa cô vương, không phải người các ngươi có thể chạm vào!”
Ánh mắt lợi hại lăng trì từng miếng từng miếng cả đám nữ nhiên thiên kiều bá mị, con ngươi lạnh băng tràn đầy khinh thường và điên tiết.
Đámhậucung này không có ai đơn giản cả, bất luận là vì tranh thủ tình cảm hay có mục đích riêng, đống thủ đoạn dơ bẩn tàn nhẫn của họ, đến người tự xưng là tâm ngoan thủ lạt như hắn cũng phải thấy lạnh cả lòng.
Mà nàng thân là Vươnghậu, trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cũng là không thể nghi ngờ.
Chỉ tiếc rằng, chưa thể ném hết bọn họ đi, nếu không, sợ là đem lại phiền toái còn lớn hơn nữa cho cả mình lẫn nàng.
Xem ra, hắn nên lập vài kế hoạch kĩ càng, nên xử lý thế nào cho viên mãn đôi đường······
Có lẽ, uy hiếp hôm nay sẽ hữu hiệu với một số người, nhưng hắn lại xem nhẹ một điều, sựsủngái của hắn, vốn là con dai 2 lưỡi với nàng.
Lòng dạ đàn bà, có đôi khi làm cho người ta không suy đoán theo lẽ thường nổi, nhất là những kẻ lăn lộn tronghậucung.
Đương nhiên, Uất Trì Nghiên San tuyệt đối không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng, được hắn bảo hộ, mình có thể vô tư sống. Nhưng có phần tâm ý này, nàng đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc rồi.
Về phần đám nữ nhân kia ······ Aiz!
Bàn về nhẫn tâm, kiếp trước, nàng tắm máu chinh chiến suốt mười năm, kẻ chết trên tay nhiều không đếm xuể.
Bàn về tâm cơ, có lẽ không sâu bằng, không quỷ kế đa đoan bằng, nhưng nàng có ưu thế riêng, kia đó ký ức khắc cốt minh tâm từ kiếp trước······
Nhận ra thiên hạ ngồi trong lòng mình còn thất thần, Hoàng Phủ Vũ Trạch hờn giận nhíu mày, gọng sắt dùng sức siết chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, quát lên với đám “vướng bận” xung quanh một cách thiếu kiên nhẫn: “Toàn bộ lui ra!”
“Dạ.”
“Còn nữa, về sau không có chuyện thì không cho phép đến quấy rầy Vươnghậu! Miễn thỉnh an mỗi ngày, đổi thành đầu tháng và mười lăm, hai lần là được!”
Mỗi sáng sớm đều phải đối mặt với ổ nữ nhân nham hiểm, tâm tình còn tốt được chỗ nào nữa? Hẳn là nàng nhất định cũng tán thành quyết định này của hắn, nhỉ?
Quả nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uất Trì Nghiên San tràn ra nụ cười vừa lòng.
Đương nhiên, không chỉ mình Uất Trì Nghiên San cao hứng, nhìn đám nữ nhân bên dưới đáp ứng sảng khoái là biết, bọn họ cũng không tình nguyện phải đến phá hoại cảm xúc mỗi ngày a.
“Nô tì/Nô tài cáo lui!”
Uyển Quân, Khởi Lăng âm thầm liếc mắt nhìn Uất Trì Nghiên San, cũng cung kính lui xuống. Một thoáng sau, cung điện to như vậy chỉ còn hai người Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch ngồi lại.
Ban đầu còn nhiều người nên không chú ý, yên tĩnh lại, Uất Trì Nghiên San mới giật mình, tư thế hai người từ nãy đến giờ ái muội đến cỡ nào.
Vừa nghĩ đến việc nàng và hắn bảo trì tư thế ái muội này lâu như vậy ngay trước mặt một đống người, Uất Trì Nghiên San xấu hổ không thôi, vặn vẹo vòng eo theo bản năng nhằm tránh khỏi vòng ôm nóng bỏng, ai ngờ lại khéo quá hóa vụng ······
“Vươnghậu, nàng đang đổ lửa thêm dầu đấy.” Giọng nói trầm thấp vang lên, không còn trong trẻo thường ngày, thêm một tia dục vọng khàn khàn, nhưng vẫn mê người như cũ.
Hơi thở nam tính nóng bỏng phả bên tai, làm nàng cả kinh giật bắn người, mặt mũi ửng hồng, thẹn thùng không biết làm sao, thân mình cứng ngắc như một khúc gỗ.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thấy thế thì bất đắc dĩ cười cười. Thanh tâm quả dục nhiều năm rồi, hắn chưa từng “xúc động” ở phương diện này, mãi đến khi gặp phải người nào đó.
Người đó, luôn dễ dàng gợi dục vọng hắn lên thế này đây. Nếu không vì hắn đang phải giữ thân thể trong sạch, hận không thể lập tức đặt nàng dưới thân mà hung hăngyêuthương!
“Môi của chàng ······” Uất Trì Nghiên San quái dị nhìn vết thương nhỏ trên bạc môi, còn có dấu răng mờ mờ nữa?
Nữ nhân? Chẳng lẽ hắn và nữ nhân khác ······
Vừa nghĩ vậy, Uất Trì Nghiên San liền thấy hoảng hốt, trái tim đau đớn như bịkimđâm.
Nhìn nàng như thế, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền hiểu ra, sợ là nha đầu này hiểu lầm mất rồi, không khỏi buồn cười.
Ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói: “Đêm qua bị một con mèo hoang nhỏ cắn phát, nhưng mà, hương vị nó cũng không tồi đâu.”
Quả là như thế!
Uất Trì Nghiên San trắng mặt, thân thể mềm mại run lên, đầu óc đặc quánh, mà ánh mắt cũng loang loáng, giống như có thứ gì sắp trào ra.
Mỗ nữ đương ngập trong dấm chua nên mất đi lý trí ngày thường, xem nhẹ mất một điểm quan trọng.
“Sao? Vươnghậughen tị à?” Hoàng Phủ Vũ Trạch tỏ ra bất mãn, ánh mắt lạnh lùng che giấu ý cười bên dưới. Mỗ nữ đương tâm loạn như ma tiếp tục bỏ qua điểm này.
Trong lòng vốn đã khó chịu, vừa giọng điệu này của hắn, nước mắt lập tức đổ xuống như dây trân châu đứt.
“Nô tì không dám.”
“Khóc cái gì chứ?” Hoàng Phủ Vũ Trạch nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Đôi mắt sâu thẳm lộ vẻ đau lòng. Bàn tay to lớn ấm áp mà ôn nhu gạt nước mắt cho nàng, buồn cười: “Tự ghen rất vui à, mèo hoang nhỏ của cô vương?”