Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 61: Trúng độc



“Bà nhìn việc tốt bà làm ra kia kìa, giờ ta đã thành chuột chạy qua đường người người xua đuổi rồi đấy, bà thấy vui chưa?!” Lâu Thư Nhã tức giận gào thét.

Lam Hương Như bị khí tức oán độc của nàng ta làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói: “Nhã Nhi, con······ sao con lại nói như vậy? Mẹ là mẹ con cơ mà, mẹ sao có thể hại con đâu!”

“Bà không hại ta, nhưng tại bà quá ngu xuẩn!” Lâu Thư Nhã khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bà không biết phân biệt à? Nếu không vì bà tự phụ chạy tới chỗ Trạch ca ca luyên thuyên, sao có thể phát sinh những chuyện này?

Không biết sao ta lại có bà mẹ như vậy nữa, vụng về như lợn —”

Chát!

Lâu Thư Nhã ôm má, không dám tin gắt lên: “Bà đánh ta? Bà dám đánh ta sao?”

“Ta ······ Nhã Nhi, ······ xin lỗi ······” Lam Hương Như cũng hối hận, nhìn chính tay phải mình run run, không biết phải nói thế nào.

Lâu Thư Nhã khó chịu, chậm rãi vuốt ve bên má sưng đỏ, ánh mắt âm ngoan như độc xà nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, khóe miệng cong lên chút cười lạnh, “Một cái tát này, xem như trả cho mấy năm dưỡng dục, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Nói xong, Lâu Thư Nhã không quay đầu lại, bỏ đi.

Lam Hương Như ngây ngẩn cả người, nhìn nữ nhi dứt khoát đoạn tuyệt như vậy, quả là không dám tin.

Đây là nữ nhi nhu thuận của bà sao? Sao con bé có thể biến thành thế này? Làm sao có thể nói ra những lời như thế?

Nội tâm nữ nhi kín đáo, lòng dạ độc ác, không ôn nhu đơn thuần như vẻ bên ngoài ······ Những điều này, bà đều biết. Bà còn lấy đó làm kiêu ngạo, bởi vì, chỉ như vậy, nữ nhi mới có thể leo cao, mới có thể đạt được nhiều thứ.

Nhưng mà, từ khi nào, nó đã thay đổi chóng mặt, biến thành một kẻ vô nhân tính, tàn nhẫn hung ác, vong ân bội nghĩa thế này?

Kết quả như thế, là do lỗi của ai?

Lam Hương Như ngơ ngẩn.

Trở lại tẩm cung của mình, Lâu Thư Nhã tức giận quát hạ nhân lui xuống, nhốt mình trong phòng, ra sức đập phá đồ đạc để phát tiết.

Vì sao? Vì sao ông trời lại bất công đến vậy?

Đầu tiên là người mình yêu thương vô tình, sau đó thì bị sắp đặt bôi nhọ mà không thể giải thích, tiếng xấu vang xa khắp thành, bây giờ còn bị mẹ tặng cho một cái tát!

Chẳng lẽ mình nói sai chắc? Nếu không do bà ta ngu ngốc chạy đến nói nhăng cuội với Trạch ca ca trước mặt mọi người, sao sự tình có thể phát triển đến mức ấy? Tại sao mình lại biến thành tiện nhân bị mọi người chỉ trỏ cơ chứ?

Thay đổi, tất cả mọi người đều thay đổi rồi!

Trạch ca ca không cần mình, mẹ cũng thương tổn mình, tất cả mọi người đều phản bội mình!

Càng suy nghĩ, Lâu Thư Nhã càng tức giận, oán khí đầy ngực cứ như quả bóng càng thổi càng lớn, dần dần bốc lên thành lửa giận ngút trời. Khuôn mặt méo mó dữ tợn như quỷ địa ngục. Cả người được bao phủ bởi màn sương dày đen kịt. Con mắt âm u chợt lóe lên một tia sắc máu.

“Ồ, Lâu Đại tiểu thư làm sao vậy? Bị ai chọc mà phát hỏa lớn thế?”

Tiếng cười quái dị truyền đến, Lâu Thư Nhã âm trầm liếc mắt, lạnh lùng nói: “Ta có mời cô đến đây à?”

Cảm nhận bầu không khí hắc ám quỷ dị xung quanh nàng ta, Quỳnh Uyển Nghi khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, ném một cái bình sứ nhỏ màu đỏ tới.

“Thứ này vô sắc vô vị, chỉ cần một giọt cũng có thể hoàn thành việc lớn.”

“Quả là đồ tốt.” Lâu Thư Nhã khẽ vuốt ve cái bình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn âm u thì nay chậm rãi lộ ra nụ cười kỳ lạ, vô cùng rét lạnh.

“Không hiểu sao cô phải phiền toái như vậy chứ, trực tiếp bỏ thuốc vào miệng có phải tốt hơn không?”

“Cô không hiểu, làm sao ta có thể để cho ả chết một cách dễ dàng được? Điều ta muốn, là sống không bằng chết, ha ha ha ha ······”

Nghe tiếng cười âm trầm quái dị của Lâu Thư Nhã, Quỳnh Uyển Nghi chỉ thấy cả người run lên, lông tơ dựng đứng.

“Được rồi, đồ đã cho cô, những chuyện còn lại, ta sẽ không tham dự.”

“Đúng là đồ nhát gan, không có tiền đồ, mất mặt thật.” Lâu Thư Nhã khinh bỉ.

Quỳnh Uyển Nghi cũng không giận, chỉ cười lạnh mà nói: “Đúng vậy, ta nhát gan không có tiền đồ đấy. Nếu Lâu tiểu thư có năng lực thì hãy thay một kẻ nhát gan như ta đòi lại công đạo đi. Chúc may mắn, ha ha.”

Trong nháy mắt, đêm ba mươi đã đến.

Gió lạnh gào thét, bông tuyết tung bay, trời rét lạnh, nhưng cũng không che giấu được cảnh người người nhà nhà vui mừng đoàn viên.

Từ sáng sớm, văn võ bá quan đã dẫn theo gia quyến vào Vương cung.

Yến tiệc hằng năm vô cùng náo nhiệt, phi tần trong cung hay tiểu thư quan lại tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội được ăn mặc lộng lẫy, yến hội trăm hoa đua nở, tận dụng mọi kĩ năng mà tranh giành khoe sắc, chỉ mong được nhiều thêm mấy vị thanh niên tài tuấn ở đây để ý.

Đối với nữ nhân, hư vinh là điều không thể thiếu. Ở trong cái vòng luẩn quẩn của thân phận, tướng mạo, tài năng, số người theo đuổi cũng quyết định được địa vị trong giới thượng lưu, cũng là đề tài mà thường ngày được đem ra bàn luận nhiều nhất.

Vì thế, yến hội hằng năm chính là sàn diễn, là đường tắt tốt nhất để các thiếu gia công tử chọn vợ, phụ mẫu trong nhà lựa chọn con dâu.

Nhìn vị tiểu thư quần lụa mỏng manh đang hăng say múa giữa sân, Uất Trì Nghiên San chỉ thấy cả người mình phát run.

Mùa đông khắc nghiệt mà mặc như vậy? Rõ ràng lạnh đến mức tứ chi cứng nhắc, sắc mặt nhợt nhạt, phải gồng mình gắng gượng, còn có tí mỹ cảm nào nữa đây?

Chậc chậc, không biết nên nói thế nào, rõ ràng là muốn phô diễn sắc đẹp, nhưng cứ nhìn vẻ mặt quái dị của mọi người kìa ······ Đúng là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo đây!

Bên cạnh, Hoàng Phủ Vũ Trạch vẫn nắm tay giúp nàng giữ ấm, bỗng cảm giác được sự run rẩy nhè nhẹ, bất giác nhíu mày: “Sao vậy? Rất lạnh à?”

Uất Trì Nghiên San cười nhạt, lắc lắc đầu, “Không đâu.”

“Uống ly rượu cho ấm người đi.”

Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch đưa tay ra sau lấy bình rượu âm ấm của cung nữ đương hầu hạ phía sau, rót một ly cho nàng.

Lâu Thư Nhã từ đầu đến giờ đều theo dõi động tĩnh bên này, thấy vậy thì lập tức kích động, ánh mắt chứa đầy hưng phấn và chờ mong, nhìn chằm chằm Uất Trì Nghiên San, hay nói đúng ra, là nhìn ly rượu trong tay nàng. Sâu trong đáy mắt lộ rõ một tia ác độc.

Uất Trì Nghiên San cũng không phụ sự chờ mong đó, quyết định cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Bang!”

Chén rượu rơi xuống. Tiếng động đột ngột xuất hiện đã thu hút tầm mắt của mọi người.

“Phụt!”

Phun ra một ngụm máu đen, Uất Trì Nghiên San chỉ thấy mắt tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác, gục ngay trên bàn.

“San San!”

“Đại hoàng tẩu!”

Những tiếng la sợ hãi đồng thời vang lên. Cả đại điện rối tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.