Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 66: Ba ngàn dòng nước, chỉ cần một gáo



Hàng mi xinh đẹp như cánh bướm khẽ rung mấy lần. Con ngươi nhẹ nhàng chuyển động. Người mà Hoàng Phủ Vũ Trạch chờ đợi bấy lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.

“San San…”

Ngàn lời vạn ý, biết bao thâm tình, muốn nói mà không thể nói nổi thành lời.

Người vừa mới tỉnh dậy, trong mắt còn chút hơi nước bao phủ chưa phân tán, nhìn nam nhân tiều tụy lôi thôi trước mặt, nhất thời có chút bối rối.

“Vũ Trạch?” Giọng nói khàn khàn, cổ họng cũng có chút đau rát.

Hoàng Phủ Vũ Trạch vội vàng rót nước, nâng nàng dựa vào lòng mình, ôn nhu nói: “Uống nước thông họng đã.”

Uất Trì Nghiên San ngoan ngoãn gật đầu, uống cạn toàn bộ ly nước mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút.

“Nữa không?”

“Không cần, cám ơn chàng, Vũ Trạch.” Động tác thành thạo như vậy, không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian này, khẳng định hắn đã chăm sóc nàng rất nhiều.

“Đồ ngốc!”

Cũng lúc đó, một tràng “ùng ục” vang lên xóa tan bầu không khí ôn hòa.

Uất Trì Nghiên San đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.

Hoàng Phủ Vũ Trạch cười nói: “Đói bụng sao? Để ta gọi hạ nhân đưa đồ ăn đến.”

“Người đâu, đưa cháo tổ yến tới đây!”

Hạ nhân bên ngoài cung kính lên tiếng rồi đi nhanh đến Ngự thiện phòng.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Uyển Quân vang lên từ ngoài cửa: “Vương gia, nô tỳ đưa cháo đến rồi ạ.”

“Vào đi.”

“Vâng.”

Vừa nhìn thấy Uất Trì Nghiên San đã tỉnh lại, nước mắt cô đua nhau rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt dây.

“Vương hậu, cuối cùng người cũng tỉnh…”

Uyển Quân xưa nay trầm ổn cuối cùng cũng luống cuống mất một lần, ngay cả lễ nghĩa, cấp bậc cũng quên. Nàng chỉ lặng lẽ đứng nhìn khuôn mặt gầy yếu của Uất Trì Nghiên San, mặc cho nước mắt tùy ý tuôn rơi như muốn cuốn trôi khoảng thời gian áp lực sợ hãi này.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, không phải ta đã không sao rồi à?” Uất Trì Nghiên San yếu ớt cười: “Nếu không mang cháo lại đây, ta sẽ chết đói mất.”

Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình, cánh tay ôm chặt lấy nàng, thậm chí còn run lên nhè nhẹ.

Thần sắc Uyển Quân cũng thay đổi, “Phi” một tiếng, trách giận: “Vương hậu chớ nói bậy, cái gì mà chết với không chết? Người nhất định sống lâu trăm tuổi, không đúng, là thiên tuế thiên thiên tuế!”

Trong lòng Uất Trì Nghiên San cảm thấy ấm áp, sống mũi còn cay cay.

Xem ra, chuyện lần này đã dọa bọn họ rất nhiều rồi thì phải?

Đáy mắt hiện lên chút áy náy, nàng khẽ cười: “Nghìn tuổi á? Chẳng phải ta đây sẽ trở thành mụ yêu tinh sao? Đến lúc đó tóc đã bạc, răng rụng hết, xấu chết đi được! Ta không thèm.”

“Không xấu, ta vẫn muốn nàng.”

Giọng nói nghiêm túc từ trên đầu truyền xuống làm cho Uất Trì Nghiên San không khỏi sửng sốt, khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên chút sắc hồng. Nàng ngượng ngùng vùi mặt vào lòng hắn, hờn dỗi: “Chàng đấy, thật là, ngày càng không đứng đắn.

Ơ? Sao mà chàng. . . Hôi quá đi . . .”

Vừa mới vùi đầu vào lòng hắn, Uất Trì Nghiên San đã thấy vị chua dâng lên, lông mày lập tức nhíu lại. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bịt mũi một cách khoa trương, ra vẻ: “Hôi chết người!”

Hoàng Phủ Vũ Trạch nghi hoặc nâng cánh tay lên mũi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến chuyển từ đen sang hồng, trong mắt lóe lên chút ngượng ngùng và mất tự nhiên.

Mấy ngày nay luôn cực nhọc chăm sóc nàng cả ngày lẫn đêm, làm sao có thời gian tắm rửa cơ chứ?

Hắn không ngờ mình lại xuất hiện trước mặt nàng với vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy, muốn chết quá đi!

Uất Trì Nghiên San cố nén cười, tỏ ra ghét bỏ: “Nhanh tắm rửa rồi lên giường ngủ đi! Nhìn chàng bây giờ này, vừa bốc mùi vừa xấu xí!” Đáy mắt tràn đầy ấm áp và cảm động.

Hoàng Phủ Vũ Trạch đương nhiên sẽ hiểu tâm ý của nàng.

Véo mũi nàng, giả vờ giận dỗi: “Đúng là vật nhỏ vô lương tâm mà!”

“Uyển Quân, ngươi ở đây hầu hạ.” Quay đầu dặn Uất Trì Nghiên San: “Ngoan ngoãn ăn cơm, ta đi tắm rửa một chút, lát nữa gặp lại nàng.”

“Ừm. Mau đi đi.”

Lấy gối đưa ra sau lưng cho nàng dựa thoải mái, kéo chăn cẩn thận, sau đó hắn mới rời đi.

Uyển Quân nhìn tất cả, hiểu ý cười.

Trải qua quãng thời gian này, không còn ai có thể hoài nghi tấm chân tình của Vương đối với Vương hậu nữa. Ngay đám bọn cô đứng xem một bên cũng thấy vô cùng cảm động.

Vương hậu có được một nam tử yêu thương bảo vệ như vậy, cô cảm thấy rất vui mừng.

“Ngây ngô cười cái gì?”

Uyển Quân vừa bón cháo cho nàng, vừa nói: “Nô tỳ nhìn Vương ôn nhu si tình đối với người như thế, trong lòng cảm thấy vui thay.”

“Nha đầu chết tiệt, ngươi cũng học cách trêu chọc bản cung à?”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ nói những điều trong lòng thôi mà!” Uyển Quân vui vẻ cười: “Người xem đi, thân phận như Vương mà cam tâm tình nguyện vì người cực nhọc, ngày đêm bồi hồi bên giường, không ngại phục vụ vất vả, bưng trà dâng nước, tắm rửa thay quần áo. Tất cả đều không để người khác động vào, ngay cả nô tỳ muốn được hầu hạ người mà cũng bị đuổi ra…”

“Chờ chút! Ngươi nói là… Mấy ngày nay… Là chàng giúp ta tắm rửa thay quần áo sao?”

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.