“Chờ chút! Ngươi nói là… Mấy ngày nay… Là chàng giúp ta tắm rửa thay quần áo sao?”
“Vâng!”
“Ầm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uất Trì Nghiên San đỏ cháy như đít khỉ trong nháy mắt
Tắm rửa thay quần áo… Nói vậy là, chẳng phải nàng bị nhìn thấy hết rồi sao?
Trời ạ, xấu hổ chết mất!
“Ơ? Nương nương, sao mặt người đỏ vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không? Người có muốn truyền thái y không?” Uyển Quân lo lắng hỏi.
Uất Trì Nghiên San mất tự nhiên, lắc lắc đầu, “Không cần, bản cung không sao. Kể những chuyện đã phát sinh trong những ngày qua cho bản cung nghe.”
Uyển Quân chần chừ nhìn nàng, thấy nàng xác thực không có vấn đề gì mới gật gù, thuật lại toàn bộ sự tình.
Bao gồm sự thay đổi của hai huynh đệ Hoàng Phủ Vũ Trạch và Hoàng Phủ Nhiễm Trần, việc Quỳnh uyển nghi cung khai, Lâu Thư Nhã bị bắt, ngoài ra còn có việc Uất Trì Văn Cảnh lo lắng cho nàng nên đã liều lĩnh rời kinh thành.
Nghe vây, Uất Trì Nghiên San thấy lòng hết sức phức tạp. Ngoài sự áy náy trong ánh mắt, còn có một chút cảm xúc mà Uyển Quân đoán không ra.
Lúc Hoàng Phủ Vũ Trạch tắm rửa xong xuôi đi vào, Uất Trì Nghiên San đã ngủ say trước.
Cuối cùng cũng được thấy nàng khôi phục sinh khí, Hoàng Phủ Vũ Trạch si ngốc đứng cười.
Vén chăn lên nằm bên cạnh nàng, ôm thân thể mềm mại vào lòng, hắn cảm thấy trái tim vốn nặng nề của mình cũng trở nên dễ chịu, hài lòng hơn hẳn.
Mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, giờ phút này, tinh thần buông lỏng, mệt mỏi ào ào ập đến. Không cưỡng lại nổi sự vẫy gọi của Chu công, hắn tiến vào mộng đẹp, khóe miệng còn mang nụ cười hạnh phúc.
Chuyện Uất Trì Nghiên San tỉnh lại đã khiến mây đen dầy đặc bao phủ hoàng cung tan đi nhanh chóng, ánh mặt trời vàng kim khó thấy cũng dần lộ ra. Tuy ngày đông khắc nghiệt vẫn tràn ngập không gian, nhưng tất cả vẫn đang bừng lên sức sống mạnh mẽ.
“Ưm…”
Một tiếng nỉ non lười biếng bay ra, chứng tỏ nữ nhân nào đó sắp tỉnh lại.
Hoàng Phủ Vũ Trạch ôm ấp người đẹp trong lòng, vốn đã buồn bã đản đau* vì cái kiểu tra tấn ngọt ngào này từ lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Hắn xoay người áp đảo nàng, lập tức hôn lên hai cánh môi hoa hồng quyến rũ.
(*đản đau = nhức trứng, “trứng” gì thì mọi người tự hiểu nhé 囧)
“Ô…”
Nữ nhân mơ màng rên một tiếng theo bản năng. Thần trí dần thanh tỉnh.
Mở mắt đối diện với con ngươi âm u của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trái tim như con nai chạy loạn.
Cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, lưỡng tình tương duyệt*, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, đại chiến kiều diễm tiến vào hồi gay cấn căng thẳng.
(Lưỡng tình tương duyệt: đại ý là, hai bên đều yêu nhau)
Tay thon kìm lòng không được mà quấn lên cổ hắn, bắt đầu nồng nhiệt đáp lại nụ hôn triền miên.
Người ta nói, về phương diện này, nam nhân thực sự có thiên phú. Quả nhiên rất đúng. Hoàng Phủ Vũ Trạch thiếu kinh nghiệm như thế, chỉ dựa vào tự mình mày mò mà cũng đã tìm ra được cách thức tiêu chuẩn.
Nên hôn, nên cởi, nên sờ, rồi cùng nhau ngã xuống. Có những lúc, còn hơn cả đám kinh nghiệm đầy mình. Nhưng kết quả cuối cùng nhất định sẽ là – bi kịch của chú chim non.
Mặc dù đã nhìn không sót một điểm cả cơ thể mỹ nhân, đậu hũ cũng ăn kha khá, nhưng như vậy mới càng bi kịch.
Quần áo rời người từ lâu, chỉ còn một bước cuối cùng.
Nhưng….
“Đừng! Vũ Trạch, hiện tại không được, em….cơ thể em còn không khỏe mà…”
Uất Trì Nghiên San bị dục vọng tra tấn đến mặt mũi ửng hồng khác thường, thần sắc say đắm, cơ thể mềm mại như đã biến thành làn sóng xuân.
So với nam nhân, trên phương diện này, nữ nhân giữ lí trí tốt hơn nhiều.
Nếu nàng không kịp thời ngăn cản, giờ này, chỉ sợ…
Hoàng Phủ Vũ Trạch thở dài bất đắc dĩ, lăn ra nằm cạnh nàng.
Hầy, không biết đã bao lần cứ sẵn sàng chuẩn bị tiến công rồi lại bị ép rút lui thế này rồi. Tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ ngày nào đó sẽ rơi vào hàng ngũ bất lực mất.
“Vũ Trạch, chờ nhé, được không?”
Giọng nói mềm mại vang lên ngay bên tai quả là đổ dầu vào lửa, nhưng khi thấy người mình yêu thương quan tâm, lo lắng, lòng hắn như được rót mật, ngọt đến tận đáy tâm can.
Nhận ra sự khổ sở của nam nhân bên cạnh, Uất Trì Nghiên San khẽ đảo mắt, vội vàng chuyển đề tài.
“Vũ Trạch, em nghe Uyển Quân nói, phụ thân đã rời kinh đến đây à?”
“Ừ.”
“Chàng nói thật cho em biết, hiện tại phụ thân có gặp nguy hiểm hay không?”
Uất Trì Nghiên San chưa bao giờ là một tiểu thư chỉ biết đánh đàn thêu hoa. Thân là hậu duệ Chiến thần, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, kiến thức quân sự có ảnh hưởng khá lớn đến nàng. Hơn nữa, dưới sự bồi dưỡng của Uất Trì Văn Cảnh, nàng còn có thể chứng tỏ sự thành công của câu “trò giỏi hơn thầy” trên bản thân.
Đương nhiên, do đã ngầm nhận định người kế vị, Uất Trì Văn Cảnh chưa từng xem nhẹ việc giáo dục chính trị cho nàng, từ đó mới tạo thành thiên phú mẫn cảm thông thấu với quyền lực như hiện nay của nàng.
Chẳng hề khoa trương khi nói rằng, nếu nàng là nam nhi, nếu nàng nguyện ý, rất có khả năng trở thành một thánh quân!
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày, an ủi: “Không cần lo lắng, ta đã phái người đi tiếp ứng, sẽ đưa nhạc phụ bình an về đây.”
Nghe vậy, Uất Trì Nghiên San cũng yên tâm lại, cọ cọ vào người hắn, dịu dàng nói: “Cám ơn chàng, Vũ Trạch.”
“Đồ ngốc, cám ơn cái gì chứ? Người cũng không là phụ thân ta mà, không phải sao?”
Uất Trì Nghiên San mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời.