Sau một lúc lâu mà vẫn không nghe được động tĩnh gì, Uất Trì Nghiên San nghi hoặc quay đầu, mờ mịt hỏi: “Sao vậy? Sáng tinh mơ đã đen xì xì, ai chọc giận chàng?”
“Trừ nàng thì còn ai?”
“Em? Em chọc gì tới chàng chứ?”
“Phụ thân vừa đến, tướng công ta đây đã bị ném tới chín từng mây!” Giọng nói sao mà ủy khuất như vậy chứ?
Uất Trì Nghiên San buồn cười, “Được rồi mà! Đó là phụ thân em, chàng có cần ăn cả loại dấm chua này không thế!”
“Phụ thân cũng là nam nhân!” Hoàng Phủ Vũ Trạch bất mãn nhíu mày, bỗng nhiên, mắt đảo một cái, lại tỏ vẻ nghiêm trang: “Trừ phi hôn ta một cái thì ta không ăn dấm chua nữa, nếu không, hôm nay nàng đừng hòng đi gặp phụ thân.”
“Chàng ······ vô lại!” Uất Trì Nghiên San không biết nên khóc hay cười nữa, chậm chạp giậm chân. Chẳng biết nên nói hắn là cá tính đặc biệt hay không đây. Bất đắc dĩ khuất phục dưới “dâm uy” của ai đó, môi đỏ mê người lập tức chạm một cái lên môi hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Gò má tái nhợt ửng đỏ lên, càng tăng một phần quyến rũ động lòng người.
“Đáng chết, chỉ muốn há mồm nuốt nàng luôn cho xong!”
Khuôn mặt hồng hồng chợt thành đỏ bừng như sắp chảy cả máu ra, mỗ nữ lại vẫn giả vờ trấn định: “Đừng quên chàng luyện đồng tử công đấy nhé!”
“Thì sao?”
“Chẳng lẽ không muốn một thân công lực nữa?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Có thể ăn món điểm tâm ngon miệng như nàng, một thân công lực này cũng đáng!” Hoàng Phủ Vũ Trạch tùy tiện nói ra, không ngờ được rằng, tại tương lai không xa, hắn thật sự đạt thành ‘nguyện vọng’ này.
“Thối mồm! Nói lăng nhăng cái gì đó? Mau đứng lên nào!” Nói xong, Uất Trì Nghiên San ôm mặt đỏ chạy ra ngoài gọi cung nhân vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Phía sau, tiếng cười trầm thấp của Hoàng Phủ Vũ Trạch tràn ra, không khó để biết, hôm nay tâm tình ai đó phi thường tốt.
Nói đúng ra là, từ sau khi Uất Trì Nghiên San tỉnh lại, tâm tình ai đó đã tốt lắm rồi. Cả ngày đều treo trên khóe miệng nụ cười nhàn nhạt, khiến cho mọi người kinh hồn táng đảm mãi không thôi!
Rất nhanh, hai người xong xuôi, tay nắm tay đi về đại điện.
Đương nhiên, là Hoàng Phủ Vũ Trạch chủ động nắm. Trên đường, Uất Trì Nghiên San vài lần đỏ mặt muốn bỏ ra, chung quy lại vẫn bị hắn tóm chặt, không thể làm gì.
Rơi vào đường cùng, Uất Trì Nghiên San đành mặc kệ, về phần đám cung nhân ngẫu nhiên đưa tầm mắt cổ quái qua đây, mặc kệ nốt!
Khi nhìn thấy bóng dáng phong trần mệt mỏi đứng giữa đại điện kia, hốc mắt Uất Trì Nghiên San nhất thời đỏ lên, nhấc chân liền xông đến, “Phụ thân!”
Lúc này, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại không ngăn cản, mặc dù trong lòng vẫn cực khó chịu vì phải nhìn nữ nhân của mình ôm một nam nhân khác, kể cả người nọ là nhạc phụ.
Uất Trì Văn Cảnh cũng không nhịn được mà đỏ mắt, dang hai tay ôm lấy nữ nhi, vẻ mặt vui mừng, run giọng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt lắm rồi ······”
Từ khi nữ nhi xuất giá, không lúc nào ông không lo lắng, chẳng biết nữ nhi có sống tốt không, một thân một mình gả đến nơi xa như vậy, chẳng biết đã quen hay chưa, vân vân.
Lần này nghe tin nữ nhi trúng độc, ông suýt nữa thì bị dọa cho đứng cả tim.
Cũng may ông trời phù hộ, cát nhân đều có thiên tướng, lòng ông cuối cùng cũng có thể an ổn trở lại.
Lại nhìn nữ nhi và con rể ngọt ngào nắm tay, bộ dáng ân ái, ông càng thêm an tâm, cũng giảm chút oán niệm về con rể.
Cảm nhận được sự run rẩy của phụ thân, Uất Trì Nghiên San càng thêm áy náy , nước mắt liên tiếp rơi xuống.
“Chớ khóc, đã gả làm thê tử của người ta rồi, còn giống đứa nhóc thế à?” Uất Trì Văn Cảnh bất đắc dĩ mở miệng, trên khuôn mặt tuấn lãng lại tràn đầy sủng nịch yêu thương.
Mà phía sau, người ‘vô hình’ nào đó rốt cục không thể nhịn được nữa, vọt một bước tiến lên, tóm ngay cô nàng nào đó đang khóc như núi đổ về lòng, rồi mới quay sang hơi cúi người với vị nhạc phụ trước mặt.
“Tiểu tế* bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
(*Tiểu tế: là tự xưng của chàng rể壻)
“Ừ.”
Đối mặt với con rể, Uất Trì Văn Cảnh không còn vẻ từ ái lúc trước, giờ lưng đã thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không trốn tránh, cứ tự nhiên đứng đó, mặc người soi xét.
Mặc dù đã gặp từ trước, nhưng đây lại là lần đầu lấy thân phận “Nhạc phụ”, tâm tính hoàn toàn bất đồng.
Nhưng nhìn dung mạo khí độ đều phi phàm, đứng chung với nữ nhi bảo bối rất là xứng đôi, đáy mắt nhạc phụ đại nhân từ từ hiện lên một tia vừa lòng.
Lại nhìn ánh mắt khi đối diện với nữ nhi tràn đầy tình ý, nhạc phụ đại nhân vĩ đại càng thêm vừa lòng , sắc mặt cũng dịu dần.
“Vũ Trạch, chàng làm gì đó hả?!”
Bỗng nhiên bị chuyển từ trong lòng phụ thân sang trong lòng hắn, Uất Trì Nghiên San bất mãn, nhíu mày giận dữ, bắt gặp ánh mắt phụ thân vừa như vui mừng vừa như ái muội, khuôn mặt nhỏ nhắn liền bừng đỏ triệt để.
“Phụ thân chưa dùng điểm tâm đúng không? Vừa hay bọn con cũng vậy, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
Uất Trì Văn Cảnh không vạch trần ‘tâm tư đà điểu’ của nữ nhi, cười gật gật đầu.
“Truyền lệnh!”
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ngồi lại cùng nhau, cười vui không ngừng, đương nhiên, đa số đều là cha con Uất Trì Nghiên San nói, Hoàng Phủ Vũ Trạch im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên bỏ thêm một hai câu, hoặc là mím môi cười cười.
Vừa mới buông đũa đã thấy Ảnh đi đến, ghé vào bên tai Hoàng Phủ Vũ Trạch thì thầm một chút, sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời thay đổi!
“San San, ta có việc rời đi trước đã, nàng ở cùng nhạc phụ đại nhân vui vẻ đi. Nhạc phụ đại nhân xin cứ tự nhiên, tiểu tế thất lễ.”
Uất Trì Văn Cảnh cũng đoán ra đại khái là đã có chuyện phát sinh, không hề bất mãn, gật đầu nói: “Có việc thì đi đi.”
Hoàng Phủ Vũ Trạch đi rồi, hiển nhiên Uất Trì Nghiên San có chút không yên lòng.
Sắc mặt hắn đột biến thế nào nàng đều thấy, càng thêm tinh tường hiểu rằng, nếu không có chuyện trọng đại, hắn sẽ không luống cuống đến thế. Mà chính vì biết, cho nên mới càng lo lắng.
Thấy vậy, Uất Trì Văn Cảnh vừa vui mừng cho cảm tình của đôi vợ chồng son, lại vừa dâng lên chút cảm giác mất mát trong lòng.
Nuôi bao năm mới được một nữ nhi như vậy, thật sự đã thành người của người khác mất rồi ······
Hầy, thôi thì, con cháu có phúc của con cháu, chỉ cần nữ nhi hạnh phúc vui vẻ, ấy là tốt nhất!
“Phụ thân, về sau người ở lại nơi này đi, bên kinh thành hẳn là không trở về được nữa, người ở lại đây với nữ nhi.”
“Nhưng mà ······”
“Phụ thân đừng ‘nhưng mà’ nữa đi. Nếu giờ mà trở về, chỉ có chui đầu vô lưới thôi!” Uất Trì Nghiên San nghiêm túc nói: “Phụ thân, nói thật với người, Vũ Trạch định ······ đoạt vị, cho nên, kinh thành là vạn vạn không thể trở về!”
“Cái gì?!” Uất Trì Văn Cảnh kinh ngạc mở lớn mắt, không dám tin: “Đó ······ đó là thật chứ?”
“Nghìn chân vạn thật!” Tiếp theo, Uất Trì Nghiên San liền kể lại cho phụ thân tình cảnh và đủ loại bất đắc dĩ của Hoàng Phủ Vũ Trạch hiện nay, khiến ông nghe mà thổn thức không thôi.
Cuối cùng, Uất Trì Văn Cảnh chỉ thấy trong đầu chợt lóe sáng điều gì, chần chừ mở miệng: “Nhắc tới chuyện đất phong hấp dẫn, hình như ta biết gì đó về việc này thì phải.”
“Phụ thân biết gì sao?” Uất Trì Nghiên San kinh hỉ, nếu biết được ngọn nguồn thì dễ giải quyết hơn nhiều!
“Ta từng nghe tổ phụ nói rằng, sở dĩ Nguyệt Hoa quốc có thể cường thịnh như thế, đó là vì trong quốc thổ chúng ta có một nguồn long mạch. Người ta đồn là ai tìm được long mạch sẽ nắm được thiên hạ trong tay.
Lúc trước ta chỉ nghĩ đây là một truyền thuyết mà thôi. Giờ nghe con nói như vậy, ta lại có chút hoài nghi, nếu không phải là thật thì sao có thể hấp dẫn nhiều đại nhân vật để họ phải hao tổn tâm cơ như vậy chứ? Nói không chừng thì long mạch nằm ngay tại mảnh đất phong này.”
“Long mạch? Đó là cái gì?”
“Cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng nó hẳn là tương đương với một nguồn cội sơn tuyền vậy. Nguồn cội mà bị hủy thì toàn bộ sơn tuyền đương nhiên cũng xong đời, cho nên long mạch rất là quan trọng với Nguyệt Hoa quốc.
Hơn nữa, năm đó nghe tổ phụ nói, trong long mạch còn cất giấu lượng bảo tang khổng lồ, chỉ riêng chỗ đó cũng đủ để sáng lập nên một đế quốc mới với binh hùng tướng mạnh. Muốn xưng bá thiên hạ cũng không còn là người si nói mộng nữa.”
“Nếu thật sự là như thế thì phiền toái to rồi.” Uất Trì Nghiên San thở dài lo lắng, hỏi tiếp: “Vậy ông cố phụ năm đó có nói đến vị trí long mạch không phụ thân?”
Tuy hỏi nhưng Uất Trì Nghiên San cũng không ôm hy vọng gì, dù sao, nếu đã biết, long mạch còn có thể lưu tới hôm nay sao?
Uất Trì Nghiên San còn đang hết sức thất vọng, con ngươi Uất Trì Văn Cảnh bỗng nhiên sáng ngời, phấn chấn nói: “Đúng rồi, dù năm đó tổ phụ chưa từng chỉ ra địa điểm cụ thể nhưng có để lại một bộ tranh chữ. Tàng bảo đồ sẽ ẩn trong bức họa đó!
Vì ta khi đó tuổi còn nhỏ, lại nghĩ đó chỉ là truyền thuyết cho nên cũng không để ý tới nó. Qua vài thập niên rồi, suýt nữa thì ta cũng quên luôn.”
Uất Trì Nghiên San cũng phấn chấn lên, “Là dạng tranh chữ nào? Hiện tại ở đâu vậy ạ?”
“Từ từ, ta phải cẩn thận suy nghĩ đã ······ Năm đó hình như tổ phụ đã nói, đó là đồ truyền thừa từ thời tổ tông thì phải. Ta đặt ở đâu nhỉ?” Uất Trì Văn Cảnh nhíu mày trầm tư suy nghĩ, miệng còn thường thường lẩm bẩm vô thức mấy câu.
“Phụ thân đừng vội, cứ chậm rãi nghĩ lại thôi.”
Có đôi khi càng vội lại càng không nghĩ ra, cho nên dù nàng có gấp mấy cũng không dám thúc giục a!
Bỗng dưng, Uất Trì Văn Cảnh vỗ đùi thật mạnh một cái, “Có! Ta nhớ ra! Là một bộ Thanh Minh Thượng Hà đồ, ta đặt nó trong rương đồ cưới của con!”
“Thật sao?” Uất Trì Nghiên San cẩn thận ngẫm lại, hình như lúc Uyển Quân xếp lại đống đồ cưới thì có nhìn đến một bức họa thì phải.
Nhất thời, cặp con ngươi xinh đẹp sáng ngời lấp lánh, khẩn cấp nói: “Phụ thân, con phải về tìm lại đây. Người bôn ba một đường cũng mệt mỏi rồi, mau ngâm mình rồi nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừ.”
“Người đâu, dẫn Quốc trượng tới Thanh Hà cung, chuẩn bị nước ấm, hầu hạ ngài cẩn thận cho bản cung!”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
“Phụ thân, con về trước đã nhé.”
“Đi đi.”
Uất Trì Văn Cảnh cũng biết sự tình quan trọng, không thể không vội, vừa vặn mấy ngày nay ông cũng mệt mỏi thật rồi, một đường phong trần không kịp tắm rửa nghỉ ngơi cẩn thận gì.
Trở lại tẩm cung, Uất Trì Nghiên San gọi Uyển Quân và Khởi Lăng tới Tiểu kim khố xếp hết toàn bộ tranh chữ trong đó ra đây, đương nhiên, làm vậy để tiện che mắt người ngoài. Dù sao thì hiện tại bên cạnh còn có hai con mắt gắt gao theo dõi nàng. Mà cả hậu cung còn có thêm một đám nữa. Nàng không thể không tính toán cẩn thận được.
Tìm được tấm bản đồ mình cần, Uất Trì Nghiên San vội vàng mở nó ra, tinh tế quan sát.
Bức hoạ dài đến mười lăm thước, có người, có phòng ốc, xe ngựa, cầu, sông, cây, núi và đủ các loại sinh vật, bên trên còn một đoạn đề từ thơ mộng.
Uất Trì Nghiên San nghĩ, bí mật hẳn là giấu trong khúc đề từ kia, vì thế liền chăm chú nghiên cứu vào nó.
Nhưng quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện ra một chút dấu vết nào. Mãi đến cổ mỏi kinh khủng, Uất Trì Nghiên San mới bất mãn ngừng lại, hoạt động gân cốt một chút, ánh mắt thì vẫn nhìn chăm chú vào bức tranh chữ.
Khởi Lăng không nhịn được, cuối cùng vẫn mở miệng ra hỏi: “Nương nương, người đang nhìn cái gì vậy?”
“Đang chơi một trò rất thú vị.”
Uất Trì Nghiên San cười nói hưng trí. Thơ đố, danh thi, mấy thứ đó luôn là những trò chơi văn nhân mặc khách chơi hoài không chánn. Tuy nàng không tính là văn nhân gì đó, nhưng nàng cũng không ngại tỏ ra văn vẻ tí đâu nhé.
“Chơi trò chơi?” Khởi Lăng nghi hoặc liếc mắt nhìn Uất Trì Nghiên San đương một lòng một dạ đều đặt trên bức tranh chữ kia, buồn bực bĩu môi. Tuy Lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng lại biết điều không nên hỏi tới.
“Nương nương, có thể dùng ngọ thiện rồi.” Uyển Quân ôn nhu đi đến.
“Ồ? Đã buổi trưa rồi à? Vương chưa về à?”
“Dạ. Nương nương muốn dùng trước không ạ?”
“Phụ thân ta đâu?”
“Lão gia vừa mới ngủ, nói là không dùng ngọ thiện ạ.”
“Ừm, chờ một chút đi.” Uất Trì Nghiên San mệt mỏi nói, một người ăn cơm không vui.
Mà sao Vũ Trạch đến giờ còn chưa về, đã xảy ra chuyện gì ư?