“Trước mắt, Hoàng Phủ Nhiễm Phong liều mạng ám sát chàng, không chỉ vì một phần ba thành trì của Nguyệt Hoa quốc, mà quan trọng nhất là vùng long mạch và bảo tang bên trong nơi đó. Những người khác sở dĩ tiến công nhằm vào chàng, cũng là vì thứ này. Tất cả bọn họ đều muốn!
Đáng tiếc, bọn họ chỉ biết vị trí đại khái là trong vùng đất phong chứ chưa biết cụ thể chỗ nào, cho nên mới phải âm thầm điều tra. Người ta đáng thương như vậy, chúng ta cũng nên tốt bụng giúp đỡ chút chứ nhỉ? Thứ tốt mọi người cùng hưởng thì mới thú vị mà.”
Lời này ôn nhu thiện lương, nhưng sao giọng nói lại nặng nề âm u như thế?
Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng cười, tiếp lời nàng: “Một khi như thế, tất nhiên phải khiến nó oanh động khắp thiên hạ. Những kẻ kia có ẩn thân trong bóng tối thì cũng không có ý nghĩa gì. Nếu biết bảo tàng mà họ đang tâm tâm niệm niệm tìm kiếm chỉ có một mình ta hay, không còn manh mối khác, như vậy, bọn họ sẽ không nghĩ biện pháp đối phó ta nữa, mà ngược lại, phải nghĩ cách để lấy lòng hoặc mượn sức ta.”
“Đến lúc đó, không cần nghĩ cũng biết Hoàng Phủ Nhiễm Phong hận chàng đến cỡ nào. Tiếc là chỉ có chúng ta biết bảo tàng ở chỗ nào mà thôi, gã có thể đối phó chàng nữa không? Cộng thêm những người khác cũng đang vội vàng tìm bảo, gã lại cam tâm lạc hậu sao? Rồi sau, cho dù gã có muốn thì cũng không còn tinh lực, nhất định nghẹn muốn chết! Tạm thời không động tới gã vội, kiếm chút lợi tức cũng không tồi đâu.”
“Một khi nắm được tung tích bảo tàng, mấy quân cờ bên ngoài cũng thành phế vật, muốn đánh muốn giết gì là tùy chúng ta, không phải sao? Bọn họ tuyệt đối sẽ không trở mặt chỉ vì mấy thứ ‘có cũng được mà không có cũng chẳng sao’ đó đâu. Đến lúc đó, nhà chúng ta liền thanh tịnh, cũng càng tiện làm việc rồi.
Ta nói đúng không, quân sư nương tử?”
“Cái gì mà quân sư nương tử chứ, vớ vẩn!” Uất Trì Nghiên San ngượng ngùng mím môi, cười khẽ: “Nhưng mà, buông tha cho cả một bảo tàng phú khả địch quốc như vậy, chàng không đau lòng à?”
“Đau lòng thì đương nhiên có, chỉ là ······” Bạc môi chậm rãi cong lên, vẽ lên một độ cong lãnh khốc, “Nếu có thể sử dụng nó để đổi một lần trọng thương của bọn họ, đáng giá mà.”
Nghe vậy, Uất Trì Nghiên San không khỏi lộ ra sự tán thưởng trong ánh mắt, còn ẩn ẩn một tia quý trọng.
“Không sai, có thể tưởng tượng ra, một khi tin tức này truyền ra, quốc gia triều đình, vũ lâm nhân sĩ, thậm chí là một ít thế gia, chỉ cần có chút năng lực thì đều muốn đến chia bát canh này.”
“Dưới cục diện sư nhiều cháo thiếu, tất nhiên sẽ phát sinh một cuộc ác chiến. Dù ai cũng muốn chiếm nhiều, thậm chí là chiếm cả, nhưng với tình huống này thì hiển nhiên là không thể, nhưng có ít thì cũng là có mà thôi, không phải sao?”
“Chúng ta có thể nghĩ đến, đương nhiên người khác cũng có thể nghĩ ra. Biết rõ cực kỳ hung hiểm nhưng bọn họ vốn đã tham lam mà lại sợ chết, có thể không mang theo thuộc hạ sao? Đến lúc đó, hỗn chiến mở ra, bất luận là ai đều không tránh khỏi tổn thất, mà những thuộc hạ đó tất nhiên đều là tinh anh trong tinh anh rồi.
Em đã tưởng tượng ra được cảnh tượng máu chảy thành sông, tổn thất thảm trọng rồi đó. Dùng cả một bảo tàng đổi một kết quả, vụ này thực giá trị!” Khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng cong lên một nụ cười âm hàn thị huyết hoàn toàn khác với ngày thường.
Nàng không thích đổ máu, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng với địch nhân, đặc biệt là địch nhân nào muốn thương tổn đến hắn, nàng lại cực độ khát vọng!
Thấy vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi giật mình sửng sốt một chút, sau đó cũng là vui mừng và thưởng thức.
Hắn vốn còn lo lắng, sợ một ngày nào đó nàng nhìn ra bộ mặt âm u tàn nhẫn của mình thì sẽ sợ hãi ······
Xem tình huống hiện tại, hóa ra là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi. Tiểu Vương hậu của hắn hoàn toàn không đơn giản như mặt ngoài thể hiện. Giống hắn. Có thể xem như là “đồng loại” rồi.
Như thế cũng tốt, hắn không cần phải lo nàng vì mềm lòng mà bị hại.
Như vậy mới đúng, vậy mới là nữ nhân mà hắn muốn, vậy mới là một nữ nhân có thể cùng hắn sóng vai, tiếu ngạo thiên hạ!
Xinh đẹp, trí tuệ, dũng cảm, kiên cường, có năng lực, có quyết đoán, luôn ôn nhu săn sóc ở trước mặt hắn, trìu mến đáng yêu như một chú chim nhỏ nép vào lòng người, đối mặt địch nhân lại cực kỳ lãnh khốc vô tình ······
Càng nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch càng phát hiện tâm xuân nhộn nhạo, trái tim đã trầm luân từ lâu lại tiếp tục chìm xuống trong vô hạn. Kìm lòng không nổi, lập tức trộm hương trên bờ môi anh đào một cái, rước lấy ánh mắt xem thường, hắn lại đắc ý dào dạt, cười như nở hoa.
“Được rồi, chỉ biết náo loạn thôi.” Uất Trì Nghiên San trừng mắt đẹp, giận dữ lườm hắn một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lại không che được chút ngượng ngùng, chút phong tình vô hạn làm người ta hồn xiêu phách lạc.
“Đến đây nghiên cứu cẩn thận bức tranh chữ này đi. Những gì vừa nói đều phải dựa trên điều kiện tiên quyết là tìm ra tung tích của nó đấy nhé!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch lại như mất hồn, nhìn dung nhan nàng kiều diễm động lòng người mà nỉ non: “Đào chi yêu yêu, hoa này sáng quắc ······”
“A?” Uất Trì Nghiên San sửng sốt, nhận ra hắn đang khen mình, khuôn mặt nhỏ lại càng thêm nóng bỏng, “Người ta làm sao so với hoa đào diễm lệ động lòng người được chứ ······”
“Ai dám nói nàng kém hoa đào nào ······ Đợi chút, hoa đào?······ Hoa đào?!” Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng dưng nghĩ tới cái gì, mày kiếm nhíu chặt lại, sắc mặt cũng rất là rối rắm.
“Vũ Trạch, sao thế?”
“Hoa đào ······ hoa đào ······ a! Ta biết, ta nghĩ ra rồi!” Hoàng Phủ Vũ Trạch vỗ mạnh bàn, vui vẻ hô lên: “San San, rốt cục ta đã nghĩ ra cảm giác quái dị ở đâu rồi!”
Uất Trì Nghiên San nghi hoặc nhíu mày, nhìn hoa đào diễm lệ nở trên bức tranh, ngơ ngác: “Chẳng lẽ có liên quan đến hoa đào? Nhưng em cũng không thấy hoa đào này có chỗ gì khả nghi cả.”
“Hoa đào không có, nhưng bản thân sự xuất hiện của nó trên bức họa lại có.”
“Là sao?”
Thấy Uất Trì Nghiên San vẫn là bộ dáng mơ hồ đáng yêu, Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ cười một hồi, chọc chọc mũi nàng, nói: “Thật là nha đầu ngốc, không phải bình thường thông minh lắm à? Lúc này sao mà lơ ngơ thế?
Ta hỏi nàng, hoa đào là mấy tháng nở hoa, mấy tháng héo tàn?”
“Ba tháng, hoa kỳ của đào rất ngắn, đại khái là tháng tư liền héo rồi.”
Thấy nàng vẫn chưa nhận ra, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại hỏi tiếp: “Vậy bức họa này gọi là gì? Có thể nhìn ra nó là ngày hội nào?”
“Tranh tên Thanh Minh Thượng Hà đồ, đương nhiên ứng với Tiết thanh minh ······ Thanh minh? Thanh minh!”
“Rốt cục nghĩ ra rồi à, tiểu ngu ngốc?”
Uất Trì Nghiên San ngượng ngùng cười cười, rõ ràng như vậy mà nàng lại mơ hồ rõ lâu.
Cũng khó trách, người bình thường cầm một bức tranh chữ đều sẽ nghiên cứu khúc đề từ đầu tiên, Uất Trì Nghiên San cũng không ngoại lệ, tinh lực đều đặt vào đó, không chú ý tới bức họa được bao nhiêu.
Cho dù chú ý tới, chỉ sợ cũng không cẩn thận đến mức phát hiện ra một điểm khả nghi duy nhất trên cả một bức họa lớn như thế, đầy những người, phong cảnh, súc vật, phòng ốc này nọ.
Dù sao thì muốn tìm ra mấy gốc đào trên cả bức tranh cũng thấy rất khó ······
“Nói cách khác, địa điểm liên quan đến hoa đào?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch đồng ý gật đầu, “Hẳn là không sai.”
“Nhưng mà ······ đến tột cùng là tên địa danh có chữ ‘hoa đào’, hay là chỉ nơi có hoa đào sinh sống? Nếu là cái sau thì rất khó, gần như là mò kim đáy bể! Đất phong lớn như vậy, cây đào lại phổ biến······”
“Ta nghĩ hẳn là không phải vế sau đâu ······” Hoàng Phủ Vũ Trạch cau mày, có chút do dự nói: “Như vậy thì chúng ta cứ lấy bản đồ ra xem có địa phương nào chứa hai chữ ‘hoa đào’ trong tên đã. Bắt tay vào làm từ đó trước.”
“Cũng đành như vậy.”
“Ngô ······ Mỏi cả mắt cũng chỉ có ba chỗ phù hợp điều kiện thôi à?” Uất Trì Nghiên San dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Động Đào, Đào Hoa Đảo, Đào Viên. Rốt cuộc là chỗ nào chứ?”
“Ta sẽ phái người đi thăm dò, nàng cứ yên tâm chờ tin tức tốt đi. Đừng lấy tay dụi mắt, cẩn thận đau đấy.”
“Đúng rồi, nương tử đại nhân của ta, đừng quên mau giúp vi phu giải quyết bầy ngưu quỷ xà thần đấy nhé.”
“Vì sao muốn giao cho ta?” Uất Trì Nghiên San khó hiểu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch tâm tình tốt, cười nói: “Vi phu đã đồng ý giao những người đó cho nàng xử lý rồi còn gì? Huống hồ, thân là Vương hậu, hậu cung do nàng toàn quyền xử lý, không phải sao? Cho dù vi phu là Vương thì cũng không thể vượt quyền, nhỉ?”
Hắn còn có chuyện quan trọng khác phải làm, không thời gian mà cũng không hứng thú để đi chú ý tới mấy phụ nhân đâu nhé!
“Rõ ràng là chàng lười mà ······” Uất Trì Nghiên San buồn bực nói nhỏ một câu, cũng không khó nhận ra ý cười ẩn bên trong.
“Nhưng mà em chỉ biết ba người thôi, Tĩnh phi, Huyên phi, Quỳnh uyển nghi. Còn một người thần bí nữa chưa lộ diện.”
“Đó là một người mà nàng không thể tưởng được.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thần bí cười cười.