“Đó là một người mà nàng không thể tưởng được.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thần bí cười cười.
“Hử? Rốt cuộc là ai? Nói mau đi.” Nghe hắn tiết lộ như vậy, Uất Trì Nghiên San lại càng bức thiết muốn biết. Thường ngày nàng cũng âm thầm quan sát đám nữ nhân này không ít, nhưng vẫn không bắt được con cá lớn cuối cùng.
“Kha Tiệp Dư.”
Một cái tên xa lạ.
Uất Trì Nghiên San cẩn thận tìm tòi lại đoạn trí nhớ có liên quan đến cái tên này, sau một lúc lâu, một gương mặt mơ hồ mới dần dần hiện ra trong óc.
“Không ngờ lại là nàng ta. Trốn sâu thật đấy, không hề lộ ra một chút gì, địa vị cũng không cao không thấp, dung mạo không đẹp nhất nhưng cũng không kém nhất ······ Cái gì cũng vừa vừa, nhưng lại là loại dễ bị xem nhẹ nhất. Quả là có tài.”
“Nàng không xem nhẹ cô ta thì tốt rồi. Nữ nhân này đến từ một thế lực thần bí tên là Thần Nguyệt giáo. Giáo phái này khá là quỷ dị, công pháp giáo đồ tu luyện cũng khác hẳn thường nhân. Cụ thể thế nào thì ta vẫn chưa giao thủ chính diện với bọn họ bao giờ nên không rõ ràng cho lắm.
Nhưng ta lại nghe được rằng, hình như bọn họ còn có chút bản lĩnh quỷ dị mà rất lợi hại khác nữa, khó lòng phòng bị ······ Nhớ kỹ, đối phó với nữ nhân kia, chỉ dùng trí chứ đừng dùng vũ lực, không đến nước vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất là không giao phong chính diện!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nghiêm túc cảnh báo, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.
Nghĩ nghĩ một hồi, lại lo lắng nói: “Quên đi quên đi, nàng đừng động tới nữ nhân đó, cứ để ta giải quyết đi.”
“Chàng yên tâm đi, nhất định em sẽ cẩn thận vạn phần, tuyệt đối không làm chính mình bị thương! Bảnh lĩnh của em chẳng lẽ chàng còn không tin sao? Huống hồ, em cũng không định giao phong chính diện mà.” Uất Trì Nghiên San an ủi cười nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sắc thái hạnh phúc.
“Đừng đừng, ta vẫn thấy lo lắng lắm.” Bản lĩnh của nữ nhân nhà mình thế nào, đương nhiên hắn hiểu rõ, cho nên ban đầu mới có thể yên tâm giao cho nàng xử lý. Bởi vì, bất luận trí lực hay vũ lực, đám nữ nhân kia đều không thể là đối thủ của nàng.
Nhưng mà, hiện tại, hắn càng nghĩ càng thấy lo, dù sao Thần Nguyệt giáo cũng quá thần bí và quỷ dị, người phái đến đây tuyệt đối không phải mặt hàng bình thường, lỡ như ······
Không được, hắn không cho phép cái ‘lỡ như’ gì đó phát sinh!
“Cứ quyết định như vậy đi! Nàng phụ trách xử lý ba người bên kia, nữ nhân còn lại thì để ta! Thời gian định ở ngày mai, miễn cho đêm dài lắm mộng, lại sinh ra vài con thiêu thân nữa.”
Giải quyết dứt khoát, phản bác không có hiệu quả.
Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ chép miệng, giở giọng thương lượng ra: “Vậy thì em và chàng cùng nhau đi, nghe chàng nói như vậy, em cũng muốn xem thử nữ nhân đó rốt cục có bản sự gì.”
“Không được!”
“Được mà, Vũ Trạch ~” Kéo tay áo, ta lắc ta lắc ta lắc lắc, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, thanh âm mềm nhũn ngọt ngào, tâm can người nào đó suýt thì rớt cả ra.
Cũng may, rối rắm say đắm cũng có, nhưng giọng điệu vẫn rất kiên định, chẳng qua ······ không được như lúc đầu.
“Không được!”
Chớp chớp đôi mắt phượng ngập nước mù sương, đáng yêu như nai con bé nhỏ, “Được mà được mà, Vũ Trạch ······ phu quân à ······ tướng công ơi ······”
Xương cốt Hoàng Phủ Vũ Trạch quả nhiên đều rơi rụng, lập tức vứt vũ khí đầu hàng.
“Thật đúng là bại bởi nàng rồi, cùng nhau cũng được, nhưng lúc đó nàng nhất định phải luôn luôn cảnh giác, bảo vệ tốt chính mình.”
Hầy, nàng là khắc tinh của hắn mà!
“Được rồi được rồi, em biết rồi, Vũ Trạch là tốt nhất!”
Khóe miệng âm thầm cong lên ý cười tinh ranh, giống hệt mèo con trộm được con cá, cực kỳ đáng yêu.
Đừng tưởng rằng chỉ có hắn mới biết lo lắng nhé, nàng cũng sẽ như vậy thôi!
Mà nàng như vậy, có thể làm hắn không động lòng sao?
Cả đời này của hắn xem như đã thua trên người nàng rồi. Vì nàng si, vì nàng cuồng, vì nàng đánh mất bản thân.
Có lẽ, trong mắt người khác, hắn rõ ràng là một tên ngốc ngu xuẩn, đường đường Vương thượng, lại vì một nữ nhân mà như thế.
Nhưng, tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc*?
Hắn, tình nguyện làm con cá đó.
(*tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc: Anh không phải cá, sao biết niềm vui của cá thế nào.
Đây là lời của Huệ Tử, được trích trong đoạn cuối thiên “Thu Thủy”, phần “Ngoại thiên”, “sách Trang Tử”, với nội dung chủ yếu là luận về tính chủ quan của nhận thức con người đối với sự vật bên ngoài. Sau đây là một phần đoạn đối thoại giữa Trang Tử và Huệ Tử do Trần Văn Chánh dịch:
Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.
Trang Tử nói: “Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá” [“Du ngư xuất du thung dung, Thị ngư lạc dã”]
Huệ Tử đáp: “Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?” [“Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc?”]
Trang Tử nói: “Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?” [“Tử phi ngã, an tri ngã bất tri ngư chi lạc?”]
Huệ Tử nói: “Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá”. [“Ngã phi tử, cố bất tri tử hĩ. Tử cố phi ngư dã, tử chi bất tri ngư chi lạc toàn hĩ”]
Trang Tử nói: “Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy”. [“Thỉnh tuần kì bản. Tử viết: nhữ an tri ngư lạc vân giả, ký dĩ tri ngô tri chi nhi vấn ngã. Ngã tri chi hào thượng dã”] )
Cuối cùng, hai người vẫn quyết định dựa kế ban đầu của Uất Trì Nghiên San tiến hành, chẳng qua quá trình lại có thêm Hoàng Phủ Vũ Trạch mà thôi.
Hôm sau, tổng cộng hai mươi tư vị phi tần trong hậu cung đều nhận được thông báo rằng: Ngày thường chưa có dịp tụ hội cùng các vị tỷ muội, tối nay Vương hậu nương nương muốn tổ chức tiệc tối ở Tê Phượng cung, mời các vị tỷ muội cùng tới.
Mọi người tuy đều có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, nhất là khi biết Vương cũng sẽ tham gia, cả đám đều trở nên hào hứng, bắt đầu tân trang lại bản thân từ đầu tới đuôi trong tẩm cung của mình. Mới giữa trưa thôi mà ai cũng đang chờ đợi màn đêm buông xuống.
Màn đêm buông xuống, hai mươi mấy cái nữ nhân như đã ước hẹn từ trước, gần như đều đến nơi đông đủ cùng một lúc.
Mùa đông khắc nghiệt, cả trời băng tuyết, các nữ nhân lại trang điểm xinh đẹp và nỗ lực quyến rũ, cho dù người người đều ôm ấm lô trong tay vẫn không chịu nổi gió lạnh rét run, nhưng không ai chịu mặc thêm một kiện y phục nào hết. Thật đúng là ‘thời trang không màng thời tiết’.
May mà Uất Trì Nghiên San còn chưa ác độc đến nỗi thiết yến bên ngoài, mà đại điện đã đặt hơn mười ấm lô lớn từ trước, vô cùng ấm áp.
Ngồi xuống chưa bao lâu, Hoàng Phủ Vũ Trạch đã dắt Uất Trì Nghiên San tiến vào.
Hoàng Phủ Vũ Trạch thân mặc áo choàng lông cáo xám hoa lệ, ôm chặt Uất Trì Nghiên San bị quấn thành cái bánh chưng vào trong ngực, cẩn thận chắn gió.
Bộ dáng ôn nhu săn sóc như vậy làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân ở đây thấy mà ngây người, lại làm cho không biết bao nhiêu người trầm luân vào đó.
Đáng tiếc, người ta thủy chung đặt lực chú ý ở thiên hạ trong lòng, với cả đám nữ nhân này, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.
Ôn nhu của hắn, vĩnh viễn chỉ dành cho một nữ nhân.
Vì thế, các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị hận đều bay đến trên người Uất Trì Nghiên San, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc ngọt ngào xinh đẹp đó, lại càng ghen tị đến đỏ cả mắt. Một đám mỹ nhân nháy mắt đã biến thành đàn thỏ.
Uất Trì Nghiên San không khỏi cảm thấy buồn cười, còn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Hai người vừa tiến vào, phía sau đã có cung nhân đóng cửa đại điện.
Mọi người không ai nghĩ nhiều, dù sao mùa đông khắc nghiệt này, không đóng cửa lại, chẳng lẽ còn ngồi chờ “gió mát”?
Chẳng qua bọn họ không hề biết rằng, đôi hồ ly phúc hắc trước mặt rõ ràng đang tính đóng cửa thả chó!
Hai người nhập tọa, cung nhân đã qua huấn luyện liền nhanh chóng bày các món sơn hào hải vị nóng hổi, cực vì tinh xảo xinh đẹp lên, trên bàn mỗi người còn đặt một bình rượu quý đã được đun ấm.
“Không cần đa lễ, bắt đầu hưởng yến đi.” Hoàng Phủ Vũ Trạch đạm mạc nói, đầu cũng không thèm nâng lên nhìn, chiếc đũa một khắc cũng không ngừng, nhanh chóng gắp đầy một chén đồ ăn đặt trước mặt Uất Trì Nghiên San, ôn nhu nói bên tai nàng: “Mau ăn nhiều chút, lát nữa là không có thời gian ăn đâu. Đói bụng sẽ khó chịu đấy nhé.”
Uất Trì Nghiên San mỉm cười gật gật đầu, tao nhã cầm đũa bắt đầu ăn, cũng không quên gắp cho hắn chút đồ ăn.
Hoàng Phủ Vũ Trạch không hề ghét bỏ những món bị nàng dùng đũa của mình gắp lên mà còn vừa ăn ngon lành vừa tủm tỉm cười, dáng vẻ thích thú. Cung nhân bên cạnh mấy lần định thêm đồ ăn cho hắn thì đều bị một cái mắt lạnh trừng cho rụt người. Sau đó lại quay qua, chờ mong nhìn Uất Trì Nghiên San, giống như đang nói: Nàng không gắp, ta không ăn!
Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ, xem như nàng cũng đã quen với cái tính trẻ con ngẫu nhiên bộc phát này của hắn rồi, nhưng những người khác thì không ······
Quả nhiên, cả đám nhìn hắn mà như nhìn thấy quỷ, có người còn suýt rơi cả cằm xuống đất!
Chúng nữ phía dưới vừa kinh hách lại vừa ghen tị, sắc mặt rất là phấn khích.
Càng đáng thương hơn là, mặc dù bụng đói, nhưng trước mặt nam nhân này, bọn họ dám ăn nhiều sao? Mất hình tượng lắm!
Tùy ý ăn hai miếng rồi lưu luyến dừng đũa, còn phải giả bộ như đã ăn rất no rồi.
Lại nhìn hai người bên trên, vừa thêm đồ cho nhau vừa ăn đến vui quên trời quên đất, vành tai tóc mai chạm nhau. Muốn giết người a!
Được rồi, nhìn mà tức phát no luôn rồi.
Vốn là tràn đầy tin tưởng mà đến, mới chỉ qua một lát đã nát một trái tim thủy tinh mất rồi.
Xem tình hình này, ai còn dám dõng dạc nói: Ta có thể đả bại Uất Trì Nghiên San để đoạt lấy Vương?! Không sợ cắn vào lưỡi chắc!
Chúng nữ tuy là ánh mắt lợi hại như đao, nhưng Uất Trì Nghiên San nào phải hạng thường, trước hàng loạt khát vọng giết người, nàng vẫn thản nhiên tự đắc như không!
“Oa ······ Em no rồi.” Vừa lòng vỗ vỗ bụng, người nào đó rốt cục ăn uống no đủ, buông đũa.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày, “Mới như vậy đã no? Khó trách gầy thế. Ngoan, ăn thêm một chút đã nào.”
Chúng nữ rơi lệ.
Ăn thế mà còn ít á? Gấp ba người ta rồi!
Chẳng lẽ “khẩu vị” của Vương khác với người thường đến thế? Trời ạ, vậy thì bọn họ đang làm tội làm tình gì đây? Chỉ khổ chính mình, kết quả lại không đạt mục đích!
Kỳ thật bọn họ nào biết rằng, không liền quan gì đến “khẩu vị” cả. Mà khi chân chính yêu thương một người, tất cả “khẩu vị”, “tiêu chuẩn” gì đó đều thành mây bay thôi.
Huống hồ, Uất Trì Nghiên San cũng không tính là ăn nhiều. Chẳng qua bọn họ ăn ít quá mức, phỏng chừng con gà cũng ăn được nhiều hơn mức ấy. Thật không thể hiểu được, “này nọ” là dùng cái gì nuôi ra.
Nghe Hoàng Phủ Vũ Trạch nói như vậy, Uất Trì Nghiên San ngay lập tức suy sụp, khó xử nói: “Thật sự đã no rồi mà ······”
“Nhưng là nàng thật sự rất gầy.” Tròng mắt lăn lộn đảo đảo, Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng nhiên tiến đến bên tai nàng, ái muội thở nhẹ, nói: “Vi phu còn chờ nương tử ngày sau sinh cho ta mấy chục nhi nữ cơ mà, thân mình đơn bạc thế này sao được chứ?”
Bùng! Mỗ nữ đỏ ầm ầm cả mặt, gắt giọng: “Mấy chục cái gì, người ta là lợn chắc!”
“Nữ nhân nhiều hơn phúc khí nhiều hơn thôi, vi phu khả chỉ có ngươi như vậy một nữ nhân, nhiều tử nhiều tôn tốt đẹp nguyện vọng đã có thể toàn dựa vào ngươi.”
Uất Trì Nghiên San biết hắn đang đùa mình, nhưng cũng thực sự không nói nên lời với cái câu này. Khuôn mặt nhỏ càng ngày càng nóng bừng.
Bỗng nhiên, ánh mắt mỗ nữ chợt lóe, tà ác cười: “Muốn nữ nhân hử? Luyện thành Đồng Tử công rồi hãy nói nhé!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời đen mặt, ẩn ẩn có xu thế quy liệt.