Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 69-2: Thế nào là hạnh phúc (2)



Hoàng Phủ Vũ Trạch cười khổ, “Nàng thì lại nghĩ quá đơn giản rồi, muốn giết chết Hoàng Phủ Nhiễm Phong? Nói dễ hơn làm! Gã cẩn thận thế nào, không phải nàng không biết. Thời điểm còn là hoàng tử, gã đã chiêu nạp rất nhiều cao thủ kỳ nhân. Đến nay, ngay cả ta cũng không rõ gã đã có bao nhiêu thực lực trong tay đâu.”

“Chưa kể, gã vốn đã đề phòng cực độ, nếu để chuyện long mạch lộ ra, gã còn không phòng như đại địch à? Đến lúc đó, muốn ám sát lại càng thêm khó khăn, gần như là không có khả năng.”

Kỳ thật, Hoàng Phủ Vũ Trạch không định cổ vũ người khác uy phong, diệt chí khí chính mình, nhưng người ta đường đường cũng là một hoàng đế, nếu nói giết là giết được, thiên hạ này còn an ổn được à?

Không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu kẻ đang dán mắt vào chiếc ghế rồng đó, chẳng lẽ người muốn giết hoàng đế còn ít hay sao? Những cuộc khởi nghĩa diễn ra trong lịch sử còn thiếu hay sao? Nhưng thật sự thành công thì có mấy người? Vô cùng hiếm.

Uất Trì Nghiên San cũng khẽ cười: “Chàng cũng nói là có ít khả năng, mà thế sự không phải tuyệt đối, biết đâu lại có nội tình gì đấy thì sao nào?”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Văn Cảnh mờ mịt, sao nghe lời này lại thấy cứ quỷ dị chỗ nào.

Thấy thế, Uất Trì Nghiên San không thừa nước đục thả câu nữa, “Vũ Trạch, chàng còn nhớ, đêm qua em nói với Quỳnh uyển nghi, Hoàng Phủ Nhiễm Phong “bất lực” rồi không?”

“Sao? Việc này là thật?” Hoàng Phủ Vũ Trạch trợn tròn mắt. Hắn còn tưởng nàng muốn đả kích nữ nhân kia nên cố ý bịa ra chứ!

Nay nghe lại, dường như là có ẩn tình khác?

Uất Trì Văn Cảnh cũng kinh ngạc há hốc, “Con nói cái gì? Gã ······ gã thật sự không thể ······ không thể ······”

“Hoàn toàn chính xác.”

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến chuyện của chúng ta chứ?”

“Đừng nóng vội, từ từ nghe em nói này.” Uất Trì Nghiên San uống một ngụm trà, không nhanh không chậm cất lời: “Em đã từng nói với chàng, lúc trước, Hoàng Phủ Nhiễm Phong muốn em đến ám sát chàng. Trước ngày xuất giá, gã muốn buộc lấy trái tim em, để em toàn tâm làm việc cho gã, nên đòi thực hiện lễ Chu Công* ······”

(*Lễ Chu công: Không xa lạ mấy nhỉ, đây là cách nói trang trọng của việc viên phòng, động phòng hoa chúc)

“Cái gì? Gã dám làm vậy?!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nổi giận, hai tròng mắt bốc lửa rừng rực, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Uất Trì Nghiên San cả kinh, vội vàng giải thích: “Vũ Trạch, chàng đừng hiểu lầm, em đương nhiên là không để gã thực hiện rồi!”

“Đây là nguyên nhân con hỏi ta về loại thuốc kia?” Uất Trì Văn Cảnh bừng tỉnh đại ngộ.

“Không sai.”

“Thuốc gì?” Vừa nghe Uất Trì Nghiên San giải thích một câu, lửa giận của người nào đó đã giảm ngay lập tức, nhưng sắc mặt vẫn âm u, sát khí đằng đằng không hề che giấu.

“Là một loại thuốc mà sau khi dùng có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Lúc ấy, em tới gặp gã rồi hạ dược vào trong rượu, cho nên gã vẫn luôn nghĩ mình đã thực hiện được âm m—”

“Rầm!” Chiếc bàn gỗ đàn hương nháy mắt bị chia năm xẻ bảy!

Nữ nhân của hắn mà lại trở thành đối tượng để nam nhân khác có ý dâm? Quả là không thể tha thứ được!!!

Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch càng thêm khó coi, Uất Trì Nghiên San vội nói: “Vũ Trạch, chàng đừng tức giận chứ. Em đã trừng phạt gã rồi, hiện tại gã đã không còn làm nam nhân chân chính được nữa!”

“Hả? Sở dĩ gã bất lực là do nàng làm sao?” Thấy Uất Trì Nghiên San gật đầu, sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch cuối cùng cũng rạng rỡ hơn chút, “Tốt làm, không làm vi phu thất vọng. Đối phó với hạng người như thế thì nên làm như thế. Nếu lần sau còn có kẻ nào dám ý đồ với nàng, ta sẽ cắt hắn!”

Uất Trì Nghiên San xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực lên.

Uất Trì Văn Cảnh chợt lạnh cả lưng, bỗng nhiên có chút đồng tình cho Hoàng Phủ Nhiễm Phong.

Xem tình huống hiện tại, hiển nhiên là Hoàng Phủ Nhiễm Phong đã bị tên nhóc phúc hắc này ghi hận sâu sắc rồi, kết quả thế nào ······

Sợ Hoàng Phủ Vũ Trạch lại tiếp tục rối rắm vấn đề này, Uất Trì Văn Cảnh vội vàng chuyển đề tài.

“Tiếp tục nói đi, chuyện chúng ta thì có liên hệ gì?”

“Một người nam nhân gặp phải sự tình như thế, cho dù khó mở miệng đến mấy thì vẫn muốn chữa trị đúng không? Chẳng cần đoán cũng biết, hiện tại, khẳng định gã đang ngấm ngầm tìm danh y.”

“Chỉ tiếc, sở dĩ gã “bị”, không phải do trúng độc mà đó là một loại thủ pháp đặc thù con đã dùng. Cho dù có tìm được thần y về thì gã cũng đành phải thất vọng thôi. Mà từ đó đến giờ đã qua vài tháng, con nghĩ, hiện tại gã đã nóng nảy, sốt ruột lắm rồi.

Mọi người cảm thấy, nếu lúc này bỗng xuất hiện một tia hy vọng có thể chữa khỏi, gã sẽ thấy thế nào?”

Khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười lạnh. Kiếp trước nàng từng chinh chiến bên ngoài mười năm, cũng gặp không ít kỳ nhân dị sĩ. Thủ pháp xảo trá tai quái này là do nàng sinh lòng tò mò mà đòi học từ một vị quái nhân, không ngờ kiếp này lại có cơ hội sử dụng.

Càng không ngờ, vốn chỉ nghĩ đến việc xuống tay trừng phạt một chút, hiện tại lại thành chìa khóa để mở ra một cánh cửa nan giải. Đây không phải trời giúp ta sao?

Lấy thân phận thần y để tiếp cận Hoàng Phủ Nhiễm Phong, nàng không sợ không thành công.

Thân là một nam nhân, bất lực tương đương mất đi tôn nghiêm, tên nào cũng sẽ lo lắng đến phát cuồng.

Huống chi, gã không chỉ là một nam nhân, mà còn là vua một nước.

Vua một nước mà bất lực, chẳng phải trò cười lớn nhất thiên hạ đấy sao? Toàn bộ đất nước đều thấy bẽ mặt thay!

Nghĩ cũng biết, một khi bí mật này bị phát hiện, vị trí của gã còn có thể đứng vững ư?

Nhưng mà, nếu không vì vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không dùng biện pháp này để hạ bệ gã. Nam nhân kia gian giảo đến cỡ nào, nàng vẫn rất rõ ràng.

Dù sao thì không ai dám đi nghiệm chứng chuyện này cả, muốn vượt qua cửa ải này với gã thì cũng không quá khó khăn.

Đối phó với hạng âm hiểm, giả dối, lòng dạ hẹp hòi như gã, nhất định phải một kích tất thắng mới được. Lấy thân phận thần y để ra tay là thuận tiện nhất.

Hoàng Phủ Vũ Trạch cùng Uất Trì Văn Cảnh hiển nhiên cũng đã nhìn ra, biện pháp này xác thực khả thi, hơn nữa còn là cách tốt nhất hiện giờ.

Lúc này, ba người ăn nhịp với nhau. Hoàng Phủ Vũ Trạch phụ trách tìm chọn người và làm giả thân phận. Đến lúc đó chỉ cần Uất Trì Nghiên San truyền lại “tay nghề” là xong.

Dù sao bây giờ vẫn còn thời gian, đến khi sự kiện long mạch kết thúc, mọi chuyện hoàn thiện là vừa vặn rồi.

Uất Trì Văn Cảnh đi rồi, Hoàng Phủ Vũ Trạch vung tay lên. Đóng cửa, thả sắc lang!

Nhìn vẻ mặt hắn tà ác cười cười đi tới gần mình từng bước từng bước, Uất Trì Nghiên San không khỏi run run, mặt mũi cứng ngắc gượng cười, “Vũ Trạch, chàng ······ chàng muốn làm gì nha?”

“Nàng nói xem, không phải ta nên trừng phạt một chút mới đúng sao? Hử~?” Âm cuối kéo dài ra, phóng đại ý tứ hàm xúc nguy hiểm lên cao thật cao.

Tiểu nữ nhân này, nhất định phải cho nàng biết tay một chút. Biết người ta có ý đồ gây rối mà còn dám lảng vảng tiếp cận!

Tuy cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh nữ nhân của mình từng bị nam nhân khác có ý dâm, thậm chí có được nàng ở trong ảo cảnh, cùng nàng ······

Đáng chết! Cổ họng hắn nghẹn lại như có xương cá mắc bên trong, khí huyết không thể lên mà cũng không thể xuống, khó chịu đến cực điểm!

Càng nghĩ, sắc mặt người nào đó lại càng thối hơn. Bình dấm to bự tổ chảng đã đổ nhào, khiến toàn thân mỗ nam đều tản ra một vị chua nồng nặc, ghen tị hừng hực như hỏa diễm, thêm vào đó còn là mùi thuốc súng nồng nặc.

“Ta ······ Ưm—!”

Không để nàng nói thêm câu gì, Hoàng Phủ Vũ Trạch mạnh mẽ đè lấy bờ môi hồng mềm mại của giai nhân….

Cảnh xuân xinh đẹp kiều diễm, chỉ còn một bước cuối cùng, nam nhân nào đó dường như có thể toại nguyện “ăn” sạch nữ nhân kia.

Chẳng qua, người đau khổ cuối cùng vẫn là bản thân, nam nhân rốt cục lại vinh quang ôm đá tự đập chân mình.

Rõ ràng đây chính là “hạnh phúc giữa khổ đau” đạt chuẩn trong chuẩn và không thể chuẩn hơn được nữa.

Nhưng là, vì sao cứ có người muốn làm việc này đến không biết mệt mỏi chứ? Mỗi đêm tận tình lăn qua lăn lại thì không nói, ban ngày còn luôn luôn tìm cơ hội cọ cọ xát xát, ăn vụng đậu hũ vài lần ······

Ừm, theo lời của mỗ nam đã nói, đây là tự chuẩn bị tốt cho tương lai tươi đẹp về sau. Trước hết phải dạy dỗ hiền thê tương lai, ngày sau hiền thê mới có thể hầu hạ hắn đến thuận buồm xuôi gió, làm cho sinh hoạt vợ chồng trở nên tuyệt vời cực độ.

Ừ, không thể không nói, cái tên nam nhân này quả là bậc vĩ nhân làm nên đại sự, mưu tính sâu xa đến như thế, quả là thường nhân không thể sánh bằng.

***

Cứ bình tĩnh vượt qua hơn mười ngày như vậy, việc mật thám bị giết cũng lọt vào tai các “đại nhân vật” một cách chính xác.

Chắc chắn là rất tức giận, cái này đã đoán trước rồi, mà dĩ nhiên Hoàng Phủ Nhiễm Phong sẽ là kẻ tức giận nhất.

“Ầm! Rầm!” Mọi thứ trên Long án rơi cả xuống đất, vẻ mặt Hoàng Phủ Nhiễm Phong âm u, tàn nhẫn gắt lên, “Tiện nhân chết tiệt, dám phản bội trẫm! Còn tên tiện chủng Hoàng Phủ Vũ Trạch nữa! Trẫm nhất định sẽ bắt các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng!” Thái giám tâm phúc lo lắng quỳ trên mặt đất khẩn cầu.

“Bớt giận? Ngươi muốn trẫm làm sao bớt giận, hả?!” Hoàng Phủ Nhiễm Phong không kiềm chế được lại quát lên: “Ngươi nói xem, tên tiện chủng Hoàng Phủ Vũ Trạch kia làm sao sánh được bằng trẫm? Vì sao nàng cam tâm phản bội trẫm để nhào vào vòng tay ôm ấp của hắn ta?!”

Điều này không chứng minh gã có tình cảm sâu đậm gì với Uất Trì Nghiên San cả, chẳng qua chút chuyện về lòng tự trọng của nam nhân ấy mà, họ sẽ không cho phép xuất hiện loại tình huống này mà thôi.

Thái giám tâm phúc lập tức tươi cười nịnh hót, “Hoàng thượng ngài suy nghĩ nhiều quá rồi. Ngài đang là thiên tử, là trung tâm chân chính của vũ trụ, thường nhân sao có thể bằng?”

“Vậy vì sao nàng ta lại làm vậy, hả? Ngươi nói đi!”

“Đó là bởi vì ······ Bởi vì, bởi vì mắt cô ta bị mù rồi! Đúng, nhất định là như vậy! Nhất định linh hồn cô ta đã bị ma quỷ mê hoặc, bị Minh Vương làm cho mê muội mà thôi!”

Sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Phong cuối cùng cũng thoáng dịu đi một chút, “Hừ, chỉ là một ả đàn bà dâm đãng trẫm vứt bỏ, đối với hắn thật ra lại trở thành bảo vật, hừ!”

“Ai nói là không được đâu, hắn cũng chỉ xứng dùng ả đàn bà dâm đãng mà Hoàng thượng vứt bỏ mà thôi! Á—” Bị Hoàng Phủ Nhiễm Phong bất thình lình đá cho một cước ngã lăn xuống đất, tiểu thái giám không khỏi run rẩy: “Hoàng ······ Hoàng thượng, nô tài là ······ là nói sai cái gì rồi ạ?”

Liếc thấy khuôn mặt méo mó âm độc của gã, tiểu thái giám chợt thấy lưng đông lạnh, suýt chút nữa đã sợ tới tè ra quần, trong lòng lại thấy khổ không thể tả.

Không biết vì sao, hiện giờ Hoàng thượng càng ngày càng khó hầu hạ, tính tình càng lúc càng cổ quái, hình như cũng càng thêm thô bạo. Chỉ cần thoáng không vừa ý, Hoàng thượng nhất định sẽ sử dụng nhiều đến vô kể các loại thủ đoạn tàn khốc để tra tấn người ta. Quả thực chính là một bạo quân mà!

Hắn làm sao mà biết rằng, Hoàng Phủ Nhiễm Phong sở dĩ trở nên ngày càng âm tình bất định là bởi vì đánh mất tôn nghiêm nam nhân, mỗi đêm đều bất lực!

Mà câu nói vừa rồi của tiểu thái giám lại làm cho gã nghĩ tới cái đêm trước ngày Uất Trì Nghiên San xuất giá, gã từng cùng nàng điên loan đảo phượng qua một đêm “hoàn mỹ”, mà giờ liên tưởng đến tình trạng hiện tại, rõ ràng là chọc đến chỗ đau, gã sao có thể không tức giận cơ chứ?

Hậu cung ba ngàn, mỹ nữ như mây, Hoàn phì Yến gầy cái dạng gì cần có đều có, vốn là có thể hưởng thụ khoái lạc, vậy mà lại rơi vào tình trạng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn như bây giờ!

Không, hiện tại ngay cả nhìn cũng không thể nhìn ấy chứ. Càng nhìn nữ nhân, gã lại nghĩ đến bản thân mình “bất lực”. Thậm chí gã đường đường là vua một nước mà phải đi đường vòng để lẩn tránh đám bọn họ!

Trước kia nữ nhân vì gã mà tranh giành, dốc hết toàn lực, khiêu khích đa dạng để lấy lòng, làm cho gã thích thú thỏa mãn vô cùng, thế mà hiện tại ······

Quay lại mấy tháng trước, khi đó gã vừa mới phát hiện ra sự “bất lực” ấy, vốn tưởng do mình bận rộn quốc sự, mệt mỏi quá độ cho nên mới ······

Nhưng gã không ngờ rằng, từ đó về sau, bất luận nữ nhân ra sức quyến rũ khiêu khích đến thế nào, trong lòng gã muốn đem nữ nhân hung hăng đặt dưới thân thế nào, thân thể từ đầu đến cuối đều không có một chút phản ứng!

Dưới cơn thịnh nộ, gã một chưởng đánh chết nữ nhân hầu hạ đêm đó. Vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ nghĩ đến bản thân không có cảm giác với cô ta mà thôi nên vài buổi tối sau, mỗi đêm gã đều cho triệu mười nữ nhân khác nhau tới. Kết quả vẫn là ······

Vì che giấu sự thật này, đám nữ nhân gã tiếp xúc trong đoạn thời gian đó đều bị giết sạch. Nhưng diệt hết cũng không thể diệt được sự thật gã đã không phải một nam nhân bình thường. Tâm tính ngày càng trở nên âm u quái gở.

Vốn tưởng bản thân mình trúng độc hoặc xảy ra vấn đề gì, nhưng bí mật gặp không dưới mấy trăm danh y, lại không có chút tiến triển nào cả. Mà tất cả các danh y đó đương nhiên cũng không ngoại lệ, đều bị gã bí mật diệt khẩu cả.

Nhắm mắt lại, gã tựa hồ có thể nhìn tới vô vàn những ánh mắt châm chọc, khinh bỉ của người đời. Từng tiếng “bất lực”, “không phải nam nhân”, “thái giám”,… cứ luôn phiêu đãng ở bên tai, khiến gã đồng thời chịu đủ tra tấn, tính cách cũng thay đổi xoành xạch.

Gã thật sự không dám tưởng tượng, nếu cả đời gã chỉ có thể như vậy, nếu một ngày bí mật này bị truyền ra ngoài ······

Không! Không thể! Chuyện này tuyệt không thể để bất luận kẻ nào biết! Tất cả những kẻ biết chuyện đều đáng chết! Đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.