Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 70-3: Xuất phát, bị bắt (3/3)



“Vũ Trạch, chàng làm sao vậy?” Uất Trì Nghiên San lo lắng hỏi. Khuôn mặt đen kịt cộng thêm cả người đằng đằng sát khí, nhìn thế nào cũng thấy mỗ nam muốn ăn thịt người.

Hoàng Phủ Vũ Trạch “hung tợn” trừng mắt nhìn nàng một cái, buồn bực ngồi ra một bên, không thèm nói.

Uất Trì Nghiên San bị trừng mà ngây ngẩn cả người, nhíu mày, nén giận hỏi, “Rốt cuộc chàng bị làm sao hả, ai chọc giận chàng à?”

Vẫn không nói.

Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ, lại đang lúc “có việc gấp”, chỉ nói: “Em ra ngoài đi dạo một chút đây.”

“Đi ra ngoài, gặp tình nhân à?” Thanh âm xót xa buồn bã, còn nồng đậm vị chua.

Uất Trì Nghiên San bực mình, “Chàng đang nói cái gì đó! Thật là, không nói nhảm với chàng nữa, em đi trước.”

“Không cho đi!” Kéo người đến, gắt gao ôm thân thể kiều nhỏ vào trong lòng, không cho nàng nhúc nhích một bước.

Uất Trì Nghiên San nóng nảy, “Mau thả em ra! Em ······ em muốn ra ngoài ······”

“Tại sao nhất định phải ra ngoài? Chẳng lẽ nàng thật sự đi gặp tình nhân chắc?”

“Chàng!” Uất Trì Nghiên San xem như đã nhìn ra. Vừa nãy nhất định hắn đã bị cái gì kích động rồi, không giải quyết cho đàng hoàng, sợ là nàng đừng hòng mơ đến chuyện đi ra.

“Em ······ em muốn đi nhà xí!” Rống xong, Uất Trì Nghiên San xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.

“Phì—” Một tiếng cười từ sau lưng truyền đến, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười lên: “Đi thôi, ta đi cùng nàng.”

Uất Trì Nghiên San cũng không ngại, tuy là việc này không tốt cho lắm, nhưng dù gì nơi đây long xà hỗn tạp*, tuyệt đại đa số đều là nam nhân, có người đi cùng mới an toàn được.

Lúc trở về lại trùng hợp gặp Bộc Dương Húc. Nhìn ánh mắt hắn ta lóe sáng đánh giá nương tử nhà mình, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại bắt đầu cảm thấy trong lòng bốc hỏa, giận muốn phun trào, toàn thân tỏa giấm. Mà thấy Bộc Dương Húc có ý đi về hướng này, Hoàng Phủ Vũ Trạch không nói hai lời, ôm lấy thiên hạ vào lòng, nhảy vọt lên xe ngựa, không thèm nhìn lại một cái.

“Chàng thật ra thì làm sao vậy hả?” Uất Trì Nghiên San vô cùng buồn bực nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

“Ta rất tức giận.” Khó chịu ngột ngạt, không giống bất kì thời điểm nào trước đây cả.

“Vì sao tức giận?”

“Có kẻ muốn cướp nương tử của ta, có thể không tức giận sao?”

Uất Trì Nghiên San hoàn toàn mơ hồ, “Ai chứ?”

“BỘC DƯƠNG HÚC!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi oán hận.

“Bộc Dương Húc? Tuyết Sinh quốc thái tử, Bộc Dương Húc? Phì— A ha ha ······”

Khuôn mặt tuấn tú đen thêm, “Nữ nhân này, nàng còn cười được? Biết tướng công của nàng sắp tức đến chết rồi, nàng thế mà ······ thế mà không tới dỗ ta!”

Giọng điệu này, sao nghe như thể đang chịu ủy khuất vậy?

“Ha ha, là buồn cười chàng thôi mà!”

“Chết tiệt! Ta buồn cười chỗ nào chứ? Ta ghen đấy, chính là ghen tị đấy, thì sao? Có cái gì buồn cười?!”

Thấy hắn tựa như tức lên thật, Uất Trì Nghiên San cố nén ý cười, thầm thì một câu bên tai hắn. Không biết là câu gì, chỉ biết ‘mặt đen’ nhất thời trở nên kì quái hẳn.

“Nàng nói thật?” Vẻ mặt không dám tin. Hiển nhiên chuyện Uất Trì Nghiên San vừa nói làm cho hắn chấn kinh không nhỏ.

Uất Trì Nghiên San lại buồn cười, “Đương nhiên là thật , em lừa chàng làm gì hả?”

“Cười, còn cười nữa! Ta thực sự buồn cười như vậy sao?” Minh Vương đại nhân thực buồn bực, vô cùng buồn bực, sắc mặt quái dị cực điểm. Tựa hồ muốn cười, lại có chút muốn khóc?

Uất Trì Nghiên San thật sự không nhịn được nữa, lại “Phì” một tiếng, cười đến mức gập cả lưng, hai mắt xinh đẹp cong thành một vầng trăng, đáng yêu cực kỳ.

Hoàng Phủ Vũ Trạch chớp mắt, xẹt qua tia sủng nịch nhè nhẹ, khóe miệng nhếch lên một ý cười tà, “Nàng đã muốn cười, hôm nay ta đây sẽ cho nàng cười đủ.”

Dứt lời, hai tay chuẩn xác đánh về phía hai bên sườn của nữ nhân nào đó, thi triển “Chọc lét thần công”!

“Ha ha ha ha ······ Không, đừng mà, nhột quá, ha ha ······”

“Nàng còn dám cười ta, cho nàng tiếp tục cười này!”

“Ưm, không dám, em không dám nữa, ha ha ······ Vũ Trạch, tha······ tha cho em đi, ha ha ······ Em không, không chịu nổi ······”

“Muốn xin tha? Cũng được, nói nàng yêu ta, ta tạm tha cho nàng.”

“Không ······ không nói ······” Lời xấu hổ chết đi được, nàng làm thế nào để nói ra miệng được chứ!

“Hử? Còn dám phản đối? Xem ra trừng phạt quá nhẹ rồi.”

“A— Đừng mà Vũ Trạch, ha ha ha ha ······ Em thật sự không chịu nổi nữa mà——!”

Cái gì gọi là cười đến đau thắt cả ruột? Xem tình trạng nàng bây giờ thì sẽ biết!

Hai người trưởng thành, thường ngày cao cao tại thượng như vậy, hiện tại lại lăn lộn hồ nháo trong xe. Không biết nếu để người khác thấy được, có chấn kinh đến long cả cằm ra hay không?

“Nói mau!”

Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ, cười không kịp thở, chỉ có thể ôm bụng xin tha, “Được, em nói… em nói! Em yêu chàng! Em… em yêu chàng! Vũ Trạch, van cầu chàng tha ······ tha em đi, em thật sự chịu ······ chịu không nổi ······”

Mỗ nam vừa lòng, “Ừ, ngoan, hôm nay tạm tha cho nàng một con đường thoát.”

Ôm trọn nàng lên đùi, dựa vào trong lòng nàng, một bàn tay nhẹ nhàng giúp nàng xoa bụng, ánh mắt trở nên dịu dàng như nước.

Uất Trì Nghiên San ỉu xìu tựa vào hắn: “Xấu xa, em không thèm để ý đến chàng nữa!”

“Hử? Có phải muốn một lần nữa đúng không?” Ngữ điệu thực dịu dàng, nhưng nghe nghe, sao cứ có mùi sói đội lốt cừu?

Uất Trì Nghiên San rùng mình một cái, thức thời mở miệng, “Không ······ không phải. Là em lại sai rồi!”

“Ừ, thế mới ngoan chứ. Nào, vi phu thưởng cho nàng một cái thơm.”

Xoay mặt nàng lại, hôn lên cánh môi mềm. Vốn chỉ định chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng một cái, ai ngờ cứ đụng tới, hắn lại không thể khống chế được, tham lam hút lấy hương vị ngọt ngào trên môi, hưởng thụ sự mềm mại của nàng…

Hồi lâu, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới buồn bực tách ra. Thật sự là càng ngày càng khó chịu rồi, đau lắm luôn!

Uất Trì Nghiên San sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ còn có tí dục vọng, vô lực dựa vào người hắn, cái miệng nhỏ sưng đỏ lên, thở dồn dập.

“Nàng đang dụ dỗ ta, hử?” Lại kìm lòng không nổi, mổ cánh môi anh đào một cái nữa, hơi thở ấm áp ái muội thổi vào bên tai nàng, nhìn dáng vẻ động tình đó, khỏi phải nói trong lòng hắn đắc ý thỏa mãn cỡ nào.

“Đừng, đừng náo loạn.” Lại tiếp tục đi xuống, phỏng chừng là xui xẻo rồi!

Hoàng Phủ Vũ Trạch bất đắc dĩ than nhẹ, đến lúc nào hắn mới có thể “giải phóng” đây?

Đáng chết, hắn đã muốn hoàn toàn có được nàng lâu lắm rồi!

Để tránh cho hắn tiếp tục rối rắm, Uất Trì Nghiên San chỉ khẽ thở dài nói sang chuyện khác, hy vọng có thể di dời sự chú ý.

“Vũ Trạch, chàng có để ý bên Thần Nguyệt giáo có một nam nhân khá kì quái không?”

“Người nàng nói và người ta nghĩ, hẳn là một.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên nói: “Ta đã chú ý tên đó lâu rồi, hắn ta ······ thực sự không đơn giản đâu. Trước kia ta từng nghe nói rằng, giáo chủ Thần Nguyệt ẩn hiện như tiên, dung nhan tuấn mỹ khuynh thiên hạ, công lực lại thâm hậu khó lường.”

“Ý chàng là ······ Người đó rất có thể là giáo chủ Thần Nguyệt?!” Uất Trì Nghiên San kinh ngạc nói: “Dung mạo ······”

“Đồ ngốc, chẳng lẽ nàng không biết trên đời này có loại gọi là thuật dịch dung à?”

Uất Trì Nghiên San sửng sốt, song cũng bình tĩnh lại rất nhanh.

Đã bảo mà, từ lúc nhìn thấy nam nhân kia, nàng đã luôn có cảm giác quái dị, thì ra là thế ······

Khí chất ấy, phong tư tuyệt đại ấy, độc lập giữa đất trời, kết hợp với một vẻ mặt quá đỗi bình thường, quả là quái dị.

“Nhưng em chỉ thấy trong mắt hắn ta bốn chữ – vô dục vô cầu, sao có thể là giáo chủ Thần Nguyệt được? Không phải lúc trước người này cũng từng phái mật thám đến chỗ chàng rồi sao?”

Trừ phi, vô dục vô cầu chỉ là bề ngoài. Nếu như có người hóa trang được đến loại trình độ đó, vậy thì thật sự rất đáng sợ!

Cả người hắn ta toát ra khí chất phi phàm giống như lời đồn, tựa một tiên nhân đã thoát xác phàm vậy.

Con người nào có thể ngụy trang đến cỡ ấy cơ chứ?

Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng cau mày, “Ta cũng còn hoài nghi điểm này, nhìn thế nào thì cũng không thấy hắn ta giống kẻ có dã tâm tham lam.”

“Đâu chỉ không có dã tâm. Trong mắt hắn ta, căn bản là không có dục vọng gì hết, còn giống hòa thượng hơn cả hòa thượng!”

Nhưng chuyện phái người tiếp cận Hoàng Phủ Vũ Trạch, và lần tổ chức truy tìm bảo vật hôm nay cũng tự mình đến tham gia, đủ để thấy hắn ta coi trọng sự kiện này đến mức nào. Phải lý giải thế nào đây?

“Hắn ta ······ có lẽ sẽ gây bất lợi cho cả kế hoạch đấy.” Hoàng Phủ Vũ Trạch lộ vẻ nghiêm trọng.

Chưa từng có ai làm hắn thấy khủng hoảng như lúc này. Người đó còn là giáo chủ Thần Nguyệt, chỉ bằng điều này đã khiến hắn không thể coi thường được rồi.

Thần Nguyệt giáo, một môn phái cực kỳ thần bí mà quỷ dị. Thánh nữ của bọn họ đã lợi hại đến mức có thể biến mất tại chỗ rồi. Vậy đích thân giáo chủ, rốt cuộc sẽ cao thâm khó lường đến thế nào?

Ý chiến đấu bỗng dâng lên cao ngút!

Khó có cơ hội gặp được đối thủ, hắn nhất định phải đánh một trận sảng khoái cùng tên kia mới được!

Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ, nam nhân này, chẳng lẽ không muốn để cho nàng yên lòng một chút à?

Mặc dù hắn rất lợi hại, mà nàng cũng không nghĩ công lực của nam nhân kia có thể cao hơn cả hắn, dù gì thì trên đời này, đã vài trăm năm không xuất hiện Võ linh Thần rồi.

Chẳng qua, Nguyệt Thần giáo quá mức quỷ dị. Nếu có một ngày giao chiến, sợ là phải một trận ác chiến

Đáng tiếc, kiếp trước nàng không tiếp xúc nhiều với Nguyệt Thần giáo….

Kì lạ là, kiếp trước Kha Nguyệt rõ ràng cũng có xuất hiện, thế thì vì sao Nguyệt Thần giáo lại chưa từng ló mặt trên giang hồ? Giống như chưa bao giờ tồn tại vậy…

Đêm hôm đó, mọi người bắt đầu gặp rừng. Phía trước không có thôn làng, phía sau không có nhà trọ, đành phải ở lại trong rừng một tối.

Đêm dài người tĩnh, càng khuya càng nặng nề. Một bóng đen quỷ dị bay vọt vào một chiếc xe ngựa xa hoa. Đến khi đi ra, dưới cánh tay lại có thêm một “thứ” gì đó.

Tốc độ của bóng đen hơn hẳn phạm trù khinh công bình thường, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả một ảo ảnh cũng không để lại. Chỉ lướt qua như một trận gió nhẹ nhàng.

Trong lúc mê man, Uất Trì Nghiên San chỉ thấy đầu óc trầm xuống, rồi dần mất đi tri giác. Sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ!

Uất Trì Nghiên San cả kinh, vội vàng giật bắn mình lên. Động tác quá mạnh mẽ khiến nàng bị đụng đầu. Lúc ấy nàng mới phát hiện đây không phải không gian xa lạ gì mấy, mà cũng là một chiếc xe ngựa!

Ngẩng đầu, chợt nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện trước mặt, nàng cả kinh suýt rớt cả cằm.

“Là ngươi?” Ban ngày vừa bàn đến hắnta, không ngờ buổi tối đã bị rơi vào trong tay rồi.

Nhưng hắn ta bắt nàng vì cái gì? Chẳng lẽ muốn uy hiếp Vũ Trạch?

Chẳng lẽ ······ một người có diện mạo thiên tiên như thế, hóa ra chỉ là một tiểu nhân âm hiểm thôi sao?

Nghĩ tới đó, trong lòng Uất Trì Nghiên San có chút tiếc nuối.

Mặc không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn ánh mắt nàng biến hóa đa dạng, hắn không tránh khỏi có chút tò mò. Làm sao một con người lại có nhiều cảm xúc thế?

Còn có giọng nói ngọt ngào của nàng nữa…

“Nữ nhân?” Mày kiếm nhíu lại, đáy mắt vốn không có cảm xúc chợt lóe ra một chút nghi hoặc.

Rõ ràng là thái giám, biến thành nữ nhân từ lúc nào rồi nhỉ?

“Hả?” Uất Trì Nghiên San sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

Chẳng lẽ, hắn ta không biết nàng là nữ? Vậy thì, nhất định hắn ta cũng không biết thân phận thực của nàng. Nhưng không biết thì bắt nàng làm cái gì? Chẳng lẽ Vũ Trạch tỏ ra coi trọng nàng quá mực à?

“Ngươi bắt ta là có mục đích gì?”

“Tò mò.” Giọng nói vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy trong cương có nhu, bình tĩnh tường hòa, êm ái vuốt đi mọi xao động trong lòng người ta.

“Tò mò cái gì?”

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Mặc nghiêm túc trả lời: “Vì sao hai nam nhân vẫn có thể ôm nhau, chuyện thân mật là làm kiểu gì?”

“Phụt!”

Thì ra, nàng nửa đêm nửa hôm bị bắt tới đây chỉ vì hắn ta muốn biết chuyện này sao? Ông trời ơi, không phải đang đùa giỡn nhau đấy chứ?!

“Chẳng lẽ ngươi không biết ta là nam sủng?”

“Nam sủng?” Ồ, danh từ mới, “Nam sủng là gì?”

Uất Trì Nghiên San trợn tròn mắt, câm nín nhìn vào đồng tử hắn, ngoại trừ khó hiểu tự hắn biểu lộ ra thì không còn nhìn ra gì khác.

Nhưng mà… Làm sao có thể chứ?! “Nam sủng là gì” – cái này trẻ con ba tuổi nó cũng biết!

“Ngươi không biết thật à?”

“Chẳng lẽ ta nên biết?”

“Sao ngươi có thể không biết chứ?”

“Ngươi vì sao cho rằng ta nhất định phải biết?”

······

Trời ạ, choáng váng!

“Ngừng! Van cầu ngươi, tha cho ta đi!” Uất Trì Nghiên San nản lòng ôm trán, “Ngươi không cần biết nam sủng là cái quái gì hết, không nên biết.”

Ừm, bình thường người lớn gặp chuyên gì khó giải thích thì đều lừa tiểu hài tử như vậy, đúng không? Nhưng tên này… nhìn thế nào thì cũng có vẻ đã là nhân loại hơn hai mươi tuổi rồi, lừa nổi không?

Sự thật lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của nàng.

Hắn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Vậy rốt cuộc ngươi là thái giám hay là nữ nhân?”

“Vì sao ngươi cứ nhất định phải dây dưa vấn đề ấy? Ta là thái giám hay nữ nhân thì có gì khác nhau với ngươi đâu cơ chứ?”

“Có. Thái giám, giết. Nữ nhân, giữ lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.