Mâu quang thoáng nhìn, mắt thấy một mũi tên nhanh chóng nhắm ngay mặt của
nàng phóng tới, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời cả kinh hồn phi phách tán
(*), cố gắng bổ nhào về phía nàng!
(*): mất hồn mất vía
Uất Trì Nghiên San mâu quang hiện lên nghiêm trọng, dán vách tường xoay người một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát tên kia.
Ai ngờ “Ầm vang” một tiếng, phía sau tường đúng là một đạo cửa ngầm, bị
nàng dựa vào như vậy, tường liền tự động chuyển mở, mà thân thể của nàng không chịu khống chế ngẩng đầu lên đi.
Dưới chân không còn, Uất Trì Nghiên San biết không ổn, cúi đầu vừa thấy, nhất thời úa ra một thân mồ hôi lạnh.
Cửa bên trong căn bản không có, một cước đạp mình trên không liền thẳng tắp rơi xuống, mà ở phía dưới nàng, thế nhưng ánh lửa chói mắt che kín,
nham thạch vô cùng nóng rực đang nóng chảy!
Không cần tưởng cũng biết, một khi rớt đi xuống, tất sẽ bị cháy sạch ngay cả bụi cũng không còn!
“San San, nắm chặt ta!”
Cuối cùng, Hoàng Phủ Vũ Trạch thả người quỳ rạp trên mặt đất gắt gao bắt
được một bàn tay của nàng, cuối cùng tạm thời ngăn trở nàng đi xuống
.
“Vũ Trạch, mau buông tay! Ta cảm thấy phía dưới có sức hút mạnh mẽ, bây giờ không xuống vhàng cũng sẽ đến rơi xuống !”
“Không! Chết cũng không buông!” Hoàng Phủ Vũ Trạch cố hết sức kéo tay nàng, ra
sức cùng phía dưới sức hút mạnh mẽ duy trì đối lập nhau.
Một bên
dùng hết toàn lực kéo lên trên, phía dưới có ma quỷ xét mệnh nàng túm đi xuống, hơn nữa hắn càng dùng sức, dưới sức hút tựa hồ cũng càng mạnh ,
giống như theo hắn trên dưới giống nhau, giáp ở bên trong như vậy, Uất
Trì Nghiên San chỉ cảm thấy thân thể của mình tựa hồ đều phải bị phân
thành hai nửa !
“Vũ Trạch, buông tay đi, còn đi xuống như vậy,
cho dù ta không bị chết cháy ở bên trong, cũng sẽ sống mà bị xé rách .”
Khó nhịn sầu não trong lòng, Uất Trì Nghiên San nức nở nói :“Ông trời có thể cho ta lại một cơ hội lần nữa gặp được chàng, ta đã thỏa mãn thật
sự, buông tay đi, ta không nghĩ lại vì ta làm cho chàng tìm cái chết vô
nghĩa.”
Tình thế cấp bách, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không có chú ý tới nàng trong miệng hai từ “lại”, gắt gao như trước cầm lấy tay nàng,
hốc mắt đo đỏ quát:
“Nàng thỏa mãn nhưng ta còn không có thỏa
mãn! Ta còn muốn nàng sinh con dưỡng cái cho ta, muốn nàng theo ta về
sau mỗi một này xem mặt trời mọc mặt trời lặn, muốn nàng theo ta đến
cùng đến đầu bạc răng long •••••• ta còn có thật nhiều thật nhiều điều
muốn cùng nàng làm, nàng cũng còn có thật nhiều nguyện vọng không có
thỏa mãn ta, làm sao có thể cứ như vậy rời ta đi? Ta không cho phép!
Tuyệt không cho phép!”
“Thực xin lỗi •••••• thật sự thực xin lỗi •••••• nhưng là ta thật sự chống đỡ không nổi nữa ••••••”
“Kiếp sau •••••• chờ ta, lại cùng nhau hoàn thành lời thề chúng ta vẫn chưa xong.”
Cuối cùng lại một lần nữa thật sâu nhìn nam nhân trước mắt, lóe ra lệ quang
kể ra nàng không tha quấn quýt si mê yêu say đắm, thật sự luyến tiếc,
nhưng là ••••••
Đem Phượng Vũ kiếm đã đánh mất đi lên, tay kia thì dùng sức cào tay hắn, thân thể cấp tốc rơi xuống.
Xích viêm hỏa cháy lan, khuynh thế xinh đẹp, khóe miệng kia một chút nở nụ
cười khuynh thành, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến nỗi làm người ta đau lòng.
“San San!” hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, nội tâm đau tuyệt vọng như vậy, đến tột cùng vì ai?
Thân ảnh thon dài không chút do dự nhảy xuống, liều lĩnh chỉ vì truy tìm thiên hạ si mê lưu luyến kia.
Một phen đồng thời tiếp được của nàng, Long Du kiếm cũng bị hắn dùng lực
cắm ở trên thạch bích, hai người cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung,
phía dưới cơ hồ truyền đến cảm giác nóng rực giầy bọn họ đều như nóng
chảy .
“Chàng như thế nào mà ngốc như vậy ••••••”
“Ta
không cho phép nàng tử, nàng nhất định phải còn sống cho ta! Đời này
nàng đừng vội vọng tưởng rời đi ta, vô luận nàng đi đến nơi nào, cho dù
là Diêm Vương điện ta cũng định rồi!”
Thần sắc kiên định, giọng điệu quyết tuyệt, đều bị hắn kể ra nghĩa vô phản cố(*) quyết tâm.
(*) làm việc không được chùn bước
“Ôm chặt ta, chúng ta đi lên!”
“Vô dụng , cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể đi lên, chân khí
càng mạnh, phía dưới lực hút cũng lại càng lớn, không phải ngã xuống bị
đốt thành tro, chính là bị tê thành hai nửa lại ngã xuống, kết quả đều
là giống nhau, biến thành một đống tro tàn.” Nếu không, nàng lại như thế nào dễ dàng buông tha cho sinh hy vọng đây?
Nghe vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi nhăn mày.
“Chúng ta đây sẽ không dùng chân khí, giống người thường giống nhau lên đi!”
“A? Này •••••• này có thể sao?”
“Không thử thử làm sao mà biết?” Nhíu mày, nghiêm mặt nói:“Đi lên, nằm úp sấp đến trên lưng của ta!”
“Chàng chẳng lẽ tưởng cõng ta leo lên? Không được! Như vậy càng nguy hiểm càng gian nan, ta chính mình có thể!”
“Nàng không có kiếm, chỉ xó vẻn vẹn có hai tay đi như thế nào?”
“Ta nhất định có thể ••••••”
“Tin tưởng ta!” Hắn nói qua, tuyệt không sẽ làm nàng chết , cũng không thể bị thương!
Kiên định kiên quyết dưới ánh mắt hắn, Uất Trì Nghiên San rốt cục bại trận
đến, nhanh chóng vận công xoay người nằm ở trên lưng hắn.
Trước sau bất quá một cái hô hấp, phía dưới thật lớn lực hút thậm chí còn không có tới kịp truyền đến.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cứ như vậy cõng nàng, một tay nắm kiếm, một tay gắt gao
thủ sẵn mỏm vách tường, đi một bước gian nan hướng lên trên leo lên ,
sức nặng hai người, hiển nhiên khó khăn leo lên càng thêm lớn, không chỉ có muốn đề phòng dưới chân, nếu càng không khi chú ý cắm kiếm ở mỏm
vách đá hay không có đem mỏm vách đá cắt qua đến nỗi cho tạo thành một
đường nguy hiểm.
Thủ sẵn cái tay kia mỏm vách đá, năm đầu ngón
tay sớm cọ sát đến hỏng rồi, huyết nhục mơ hồ, nhưng lại như trước kiên
định chấp nhất như vậy, cường mà hữu lực ( khỏe mà có lực ý mà) như vậy.
Nước mắt lại mơ hồ , ghé vào tấm lưng dày rộng hắn ấm áp, trong mắt trừ bỏ
hắn chỉ có tay huyết nhục mơ hồ, không còn thứ gì khác nữa.
Nàng
vẫn nghĩ đến thân thủ kiêu ngạo, tài trí, tại đây một khắc bỗng nhiên
đều trở nên tái nhợt vô lực như vậy, nàng thậm chí có loại cảm giác, kỳ
thật nàng chính là cái trói buộc, vẫn liên lụy trói buộc hắn hại hắn!
“Không cho phép suy nghĩ miên man!” Sâu sắc nhận thấy được phía sau nữ nhân
chuyển biến cảm xúc, dựa vào hiểu biết lẫn nhau cùng ăn ý, hắn cũng đại
khái có thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì .
“Bảo hộ chính nữ
nhân mình yêu không chịu đến thương tổn, ta thân là một người nam nhân
có trách nhiệm, cũng là một phần thề sống chết thủ vững vinh quang!”
Uất Trì Nghiên San chảy lệ nở nụ cười, không hề miên man suy nghĩ, chính là càng thêm quyết tâm kiên định nào đó.