Buổi tối vô số ánh sao lấp lánh, ánh trăng mông lung. Mùi hoa quế u nhã phiêu đãng trong không khí, cây hoa cúc bên cạnh cũng đang hé nở. Cái bục dài dựng lên thật cao, tơ lụa màu đỏ quay chung quanh giá, trong bóng tối vô cùng loá mắt.
Lúc này bốn phía tổ chức hái hoa ủng đầy người. Đơn giản không chỉ thưởng thức hoa, còn có vô số tiểu thư khuê các, danh môn công tử lên đài hiến nghệ. Quan trọng hơn là có đệ nhất mỹ nữ Lạc Thành _ Hồ Nhã Mộng tham dự.
Không khí hội trường phá lệ náo nhiệt!
“An tĩnh, an tĩnh!” Người điều khiển chương trình, quản gia Hồ phủ đi tới giữa bục, lão mặc thân y bào xanh ngọc hoạ tiết như mây uốn lượn, hô: “Hôm nay là tiết hái hoa tiểu thư Hồ phủ _ Hồ Nhã Mộng chúng ta vì mọi người tổ chức, đầu tiên, thỉnh tiểu thư của chúng ta lên biểu diễn một đoạn.”
Một trận ồn ào vang lên, Nhã Mộng chậm rãi đi lên, một thân xanh ngọc, váy dài với hoạ tiết tán hoa xanh biếc, hai tròng mắt như nước chảy động lòng nhân.
Kỹ thuật nhảy du dương trên đất trống, giống như tiên nữ, người chung quanh nhịn không được hét rầm lên, thậm chí còn có người hô to.
Đối diện trên đài là 5, 6 vị khách quý đang ngồi yên lặng, nam tử cầm đầu chính là Hiên Viên Uyên. Quạt trên tay khẽ giơ lên, mặt tuấn mỹ mỉm cười tà mị.
Tri Nhã khoác chân ngồi trên ghế, gương mặt tinh xảo, gò má hồng hồng lộ ra sức hút. “Công tử muốn thành thân, cũng không cần phải dẫn ta tới.”
Tri Nhã chuyển tách trà trong tay, mày hơi nhíu, trời mới biết, nàng rất ghét mùi son phấn. Hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nam tử bên người, nàng cũng không nhìn ra vì sao Hiên Viên Uyên lại coi trọng đám nữ nhân này, bất quá, làm chuyện này cần gì tới chỗ như thế? Phiền phức!
“Ghen tị?” Hiên Viên Uyên tới gần nàng, môi mỏng khêu gợi khẽ động. Con ngươi thâm thúy như u đàm chứa tiếu ý.
Tri Nhã đùa nghịch ngón tay của mình, căn bản không thèm để ý nam nhân đang cười châm chọc này.
“Ta chỉ vì lo lắng cho ngươi, cưới vợ quá nhiều, thân thể ăn không tiêu.”
Mỉm cười khiêu khích, Hiên Viên Uyên một tay bịt miệng Tri Nhã lại, tay kia gõ đầu nàng. “Xú nha đầu!”
“Công tử không đi xuống, vậy đệ nhất mỹ nhân bị người khác cướp, vậy cũng không tốt.” Mắt Tri Nhã trong suốt, hất tay Hiên Viên Uyên ra, nam nhân này thật thích táy máy tay chân.
Hiên Viên Uyên bật cười. Hắn biết nàng không thích mấy điều này, vậy thì đổi một chổ khác là được. “Nếu không thích, ta đây dẫn ngươi đi địa phương khác.” Hiên Viên Uyên xoay người ý bảo Phù Trần. Tay kia ôm lấy Tri Nhã, bay lên trời.
“Vậy chuyện ngươi muốn làm thì sao bây giờ?” Lần này Tri Nhã mặc Hiên Viên Uyên ôm, lần đầu tiên nàng không phản kháng lại, nghiêng đầu hỏi hắn. Thông minh như Tri Nhã, sao không biết mục đích Hiên Viên Uyên tới nơi này. Nhưng bây giờ đi, cũng là thời cơ tốt nhất.
Hiên Viên Uyên lộ vẻ thoả mãn, nàng quả nhiên thông minh, dù không nói gì, nàng lại có thể biết mục đích của mình. Bàn tay dày rộng của hắn lập tức nhéo nhéo gương mặt của nàng. “Thủ hạ của ta muốn gia nhập cuộc thi này, cũng dễ dàng, huống chi, chuyện kế tiếp, ngươi càng cảm thấy hứng thú.”
Hội trường còn đang náo nhiệt, tiếng ca tiếng đàn mê người không ngừng quanh quẩn.
Hiên Viên Uyên lại mang theo Tri Nhã bay hướng ngược lại, đi qua rừng cây rậm rạp cách đó không xa, một hồ nước đập vào mắt.
Gió nhẹ ấm áp thổi qua mặt, hương vị trên người nam tử nhàn nhạt, ôm ấp khó mà mở miệng. Tri Nhã nhịn không được nhắm mắt lại, mặc dù nói nam nhân này hư đốn, thế nhưng ôm ấp coi như đạt tiêu chuẩn.
Hiên Viên Uyên nhận thấy được tiểu nha đầu trong lòng mình có biến hóa, khóe miệng câu lên, chí ít nàng hiện tại không ghét cái ôm của hắn, đó là một hiện tượng tốt.
Lặng lẽ trong không khí, chu vi tràn ngập mùi hoa quế, trên mặt hồ u lam đậu một con thuyền. Tràng cảnh an nhàn như vậy, hai tròng mắt sáng sủa của Tri Nhã lại bỗng nhiên mở to.
Không có một tia động tĩnh, lại rõ ràng có thể cảm thụ sát khí được ẩn giấu ở sau lưng.
Hiên Viên Uyên, ngươi dự định đem thế lực của mình cho ta xem sao?
“Ôm chặt!” Hiên Viên Uyên đột nhiên cúi đầu, thì thầm bên tai.
Đôi môi ôn nhuận, nam tử câu ra độ cong hoàn mỹ, Hiên Viên Uyên cầm cây sáo, tiếng sáo du dương nhất thời vang lên.
Tiếng sáo Hiên Viên Uyên uyển chuyển, dường như tri âm tri kỷ.
Lông mi Tri Nhã rung động như cánh bướm, tên hồ ly này thổi sáo cũng tạm được. Bất quá, sợ rằng tiếng sáo không biểu hiện đơn giản như vậy.
Quả nhiên, trên thuyền truyền đến tiếng sáo đồng dạng, lại vô cùng gấp gáp! Kịch liệt! Cảm giác quen thuộc này tràn ngập.
Hai hàng lông mày Tri Nhã khẽ nhăn lại, chẳng phải là tiếng thổi sáo ở Lạc gia luận võ chọn rể à? Người thần bí kia sao ở chỗ này? Nghi ngờ quay sang nhìn mặt Hiên Viên Uyên.
Hiên Viên Uyên đáp lại nụ cười nhưng không nói, ngón tay thon dài chỉ về hồ nước.
Ngẩng đầu, mắt Tri Nhã hiện lên kinh ngạc.
Vốn một con thuyền đậu trên mặt hồ, mà giờ khắc này hơn mười chiến thuyền từ từ gia nhập. Từng hàng hắc y nhân đứng chỉnh tề trên thuyền, mấy trăm hắc y thuận gió phiêu đãng, khiến người ta cảm giác tiến nhập tử thần.
Chân Hiên Viên Uyên như gió, dẫm trên mặt nước, xoay người mang theo Tri Nhã đi tới thuyền.
Tri Nhã miễn cưỡng đứng nghiêm một bên, đánh giá mấy trăm hắc y nhân trước mắt. Lại có thể cảm giác được khí phách vô hình trên người Hiên Viên Uyên vội hiện, thậm chí là một loại khí thế quân lâm thiên hạ. Nam nhân này, quả nhiên không giản đơn. Nếu như nàng không đoán sai, đây là sát thủ lâu “Mị” trong chốn giang hồ nghe tin đã sợ mất mật.
Nàng tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) liếc Hiên Viên Uyên: “Ngươi làm gì vậy?” Khoe khoang thế lực với nàng sao?
Nhưng không ngờ Hiên Viên Uyên cúi đầu, tươi cười tà mị. “Đây là lễ vật ta tặng cho nàng.” Hắn muốn cho, nàng có đầy đủ tư cách nhận.
Hiên Viên Uyên vừa dứt lời, mấy trăm hắc y nhân lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Tri Nhã.
Mặt lạnh lùng hiện lên vô cùng kinh ngạc, cho nàng?
Tri Nhã nhẹ nhàng bước lên, mắt nhìn xuống đoàn người quỳ rạp dưới đất kia. Hai hàng lông mày khẽ nhếch, Hiên Viên Uyên là muốn nói cho nàng biết, chỉ có người cường đại, mới có thể đứng ở bên cạnh hắn sao? Tự kỷ! Trong đầu một danh từ nhất thời nhảy ra.
Tri Nhã mỉm cười, bất quá, phần lễ vật này nàng rất thích.
Ánh mắt phiêu xuống bóng người ngay góc, gương mặt tinh sảo của Tri Nhã hoàn toàn không có tiếu ý, cả người bắn ra như kiếm.