Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 7: Âm mưu



Hoàng tử và công chúa của vương thất Hán triều có hơn mười vị, nhưng người có thể hoàn chỉnh sống sót, hơn nữa người lại có tư cách tranh ngôi vị hoàng đế cũng không nhiều, ngũ hoàng tử Tư Đồ Dực chính là trong đó một cái!

Chính là hắn không có mẫu thân lợi hại như hoàng hậu, cũng không có Thừa tướng ở phía sau hậu thuẫn, cho nên tuy rằng danh tiếng của hắn vô cùng tốt, nhưng không cách nào cùng thái tử chống lại!

“Ngươi là loại người nào?” Nguyên bản Tư Đồ Dực đang ngồi ở trong điện của chính mình trầm tư đột nhiên phát hiện ở trên đầu tường xuất hiện một bóng dáng màu trắnng, cả kinh lập tức đứng lên, há mồm sẽ kêu cứu.

“Ngươi nếu như muốn chết liền ra tiếng!” Lạnh lùng thanh âm có chút ngông cuồng, bởi vì mặt nạ che nên hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người tới, nhưng có thể khẳng định là nàng không phải đến ám sát.

“Ngươi muốn làm gì?” Tỉnh táo lại hắn ngược lại không sợ hãi, nàng có thể tự nhiên chạy ở trong hoàng cung thì rõ ràng không phải là người bình thường, hơn nữa võ công của nàng cao cường như vậy, muốn giết hắn khẳng định sẽ không dễ dàng khiến cho hắn phát hiện như vậy.

“Chúng ta đến làm một hồi giao dịch như thế nào?” Người đứng trên đầu tường quay người lại, đưa lưng về phía ánh trăng thoạt nhìn như một mảng mơ hồ.

“Cái gì giao dịch?”

“Ngươi có nghĩ là muốn ngôi vị hoàng đế?” Những lời nàng đang nói như một búa tạ gõ ở ngực của Tư Đồ Dực, làm cho hắn rầu rĩ, càng rầu rĩ!

“Muốn! Nhưng điều đó không có khả năng, thế lực của thái tử rất hùng hậu, hai nhà Thượng Quan với Thiên Gia cùng Thừa tướng đều đứng ở phe của thái tử, ta còn có tư cách gì cùng hắn tranh giành?” Đây là sự thật, ai kêu hắn không có một mẫu hậu quyền thế, một hậu phương vững chắc đâu?

“Hừ! Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có chút đầu óc, nguyên lai ngươi ngốc như vậy!” âm than lạnh lùng khinh thường nói.

“Có ý tứ gì?” Tư Đồ Dực có điểm tức giận.

“Hoàng hậu thế nào, Thượng Quan gia thì thế nào? Ngươi chớ quên, cầm quyền của quốc gia này là họ Tư Đồ, từ xưa ngươi thấy người có bên ngoại hậu thuẫn hùng hậu sẽ có kết cục tốt sao? Thái tử tuy rằng mệnh định sẽ là thái tử, nhưng nếu như thái tử cấu kết với ngoại thần cướp ngôi soái vị thì kết cục sẽ là tử tội; chẳng lẽ ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ làm cho thế lực của thái tử cường đại để đến uy hiếp chính mình sao?”

“Này…” Buổi nói chuyện giống như đang đến hồi cao trào, nguyên bản chuyện tình mà hắn rối rắm đã được giải đáp, đúng vậy! Thế lực của hoàng hậu cường thịnh trở lại, không phải còn có hoàng hậu sao?

“Ta nên làm như thế nào mới có thể được phụ hoàng duy trì?” Giờ phút này hắn khiêm tốn thỉnh giáo, trực giác cho rằng người trước mắt có thể đến giúp hắn!

“Cái này là giao dịch của chúng ta! Kỳ thật đối với ngươi có lợi mà vô hại; ngươi có biết Thiên Thanh Tuyết của Thiên Gia không?”

“Là người được xưng là đệ nhất tài nữ, nũng nịu, mỗi ngày đi theo thái tử sao? Bất quá nàng không phải là được cấp gả cho Thượng Quan Hồng sao? Hoàng hậu có đến chỗ Hoàng Thượng cầu vài lần!” Hắn không rõ người này vì sao nhắc tới Thiên Thanh Tuyết.

“Thượng Quan gia đã muốn đủ cường hãn, Hoàng Thượng làm sao có thể khiến cho Thiên Gia về phe thế lực của hoàng hậu được, mặc kệ hoàng hậu có cầu Hoàng Thượng bao nhiêu lần đi nữa, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đều không đáp ứng, hắn sẽ không tự tay đem thế lực của người khác lớn mạnh đến để đe dọa mình; mà điều hiện tại ngươi cần phải làm là đi cầu Hoàng thượng thú Thiên Thanh Tuyết, thời điểm tất yếu để củng cố quan hệ bên ngoại trở lên hùng hậu, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ đáp ứng!”

Nói xong người nọ nhìn Tư Đồ Dực, nếu như nàng nói như vậy mà hắn còn không rõ, hắn sẽ không là người mà nàng muốn tìm!

Nhưng cũng may là người này cũng không ngu dốt như vậy, Tư Đồ Dực kinh hỉ ngẩng đầu: “Ta đã hiểu! Ngươi là muốn ta thông qua phụ hoàng để được Thiên Gia duy trì, hơn nữa cũng có thể có tác dụng kiềm chế thái tử, như vậy phụ hoàng cho dù không vui về ta, nhưng cũng sẽ không gạt bỏ ta, mà ta cũng sẽ có không gian để phát triển, dần dần khiến cánh chim của mình đầy đặn!”

Người nọ trừu trừu khóe môi: “Còn không tính bổn*ngu ngốc*!”

“Ngươi vì sao phải giúp ta?” Sau kinh hỉ chính là nghi hoặc, nàng không có khả năng vô duyên vô cớ giúp hắn đi?

“Bởi vì có nhân đắc tội ta, không hơn!” Nói xong cũng không quản hắn, vận khinh công bay đi.

Đợi cho người nọ đi xa, Tư Đồ Dực sắc mặt trầm xuống: “Người tới! Thay quần áo!”

Đợi sau khi Tư Đồ Dực rời tẩm cung hướng đến ngự thư phòng, một đạo bóng dáng màu trắng từ chỗ tối đi ra, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt bình thường vô kỳ, không phải Thiên Thanh Hoàng thì còn là ai!

Mỗi người cũng không thể chỉ xem mặt ngoài, người có thể ở thâm cung trung sống sót làm sao có thể là hạng người lương thiện, hiển nhiên Tư Đồ Dực không có làm cho nàng thất vọng!

Thiên Thanh Tuyết không phải muốn gả cho Thượng Quan Hồng sao? Có lẽ nói đúng hơn là nàng muốn gả cấp thái tử! Người như Thiên Thanh Tuyết làm sao có thể hội an ổn làm một cái phu nhân của thị tộc; một khi đã như vậy nàng sẽ thành toàn nàng ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.