Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 12: Hồng y vô tình



“Hoa Úc!” Thiên Thanh Hoàng ở trong lòng Hoa Úc hơi hơi giãy dụa, tên hỗn đản này còn chưa hỏi ý kiến nàng!

“Hoàng Nhi! Ta ở đây!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Úc nháy mắt xuất hiện trước mặt Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt phong tình chớp chớp, không tiếng động câu dẫn.

Thiên Thanh Hoàng liếc mắt, trong lòng không tự chủ nghĩ tới hắn cùng Hiên Viên Tuyệt, đột nhiên phát hiện từ khi mình có nhận thức tới nay, hình như chỉ có khuôn mặt này của Hoa Úc mới địch nổi Hiên Viên Tuyệt. Một người lạnh lùng như thần, một ngươi yêu mị như ma, hai vẻ bất đồng nhưng đều hoàn mỹ cực hạn.

“Hoàng Nhi không chuyên tâm!” Hoa Úc giả bộ thương tâm, bất quá đáy mắt cũng ngâm ngâm ý cười.

“Được rồi…” Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ, làm bộ muốn đẩy hắn, tuy rằng những người đó vừa mới bị hắn đá đi, bây giờ chỉ còn người một nhà, nhưng dù sao vẫn rất nhiều người.

“Công tử…!” Thanh âm suy yếu bỗng truyền đến, Thiên Thanh Hoàng lúc này mới nhớ tới còn một Hồng Y bị bỏ quên.

Hồng Y bị một chưởng của Hoa Úc bẻ gãy nhuyễn kiếm, một nửa còn đâm vào bụng nàng ta, giờ phút này máu chảy không ngừng, thấm ướt cả hồng y, đôi mắt hạnh điềm đạm đáng yêu nhìn Hoa Úc.

Hoa Úc nghe tiếng quay đầu, khuôn mặt vốn ôn hòa lạnh như hàn sương: “Ngươi muốn đả thương nàng chính là tự tìm đường chết! Người tới, kéo xuống!”

“Không được! Không được a…” Hồng Y biết chỉ cần mình bị kéo đi, kết cục tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, nàng ta không muốn, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má: “Công tử! Ta là Hồng Y a! Công tử không thể đối xử với ta như vậy, ta là Hồng Y a…”

Nàng ta nghĩ Hoa Úc sẽ đối xử đặc biệt với mình, nhưng không ngờ vẻ mặt hắn lại chán ghét: “Hồng Y này mặc trên người ngươi đúng là vũ nhục nó, từ nay về sau ngươi không cần mặc quần áo nữa.”

“Công tử!” Hồng Y vẻ mặt không thể tin, công tử nói như vậy quả thực so với giết nàng ta còn càng khó chịu hơn.

“Công tử! Vì sao? Hồng Y trung thành và tận tâm như vậy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm như thế?” Hồng Y đau đớn, bộ dáng chật vật không còn một chút kiêu ngạo.

Hoa Úc lười nhìn: “Hỏi ta vì sao à? Ngươi xứng sao?”

“Hoa Úc!” Thiên Thanh Hoàng bất mãn trừng hắn một cái, nàng không phải thánh mẫu, tất nhiên sẽ không biết khoan dung, nhưng lời Hoa Úc nói quả thực đả thương người!

“Hoàng Nhi!” Hoa Úc vẻ mặt ủy khuất, thần sắc ngả ngớn, ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc: “Người khác ta có thể buông tha, nhưng nàng ta bất kính với Hoàng Nhi, ý đồ ám sát Hoàng Nhi, điểm này tuyệt đối không thể tha thứ!”

Thiên Thanh Hoàng nghẹn lời, không biết nói gì cho phải!

Ánh mắt Goyard chuyển động qua lại trên người Hoa Úc cùng Thiên Thanh Hoàng hồi lâu, càng ngày càng u mê, tuy rằng nàng rất muốn trực tiếp hỏi xem các ngươi có quan hệ gì, nhưng nàng biết giờ phút này chưa phải lúc. Tuy vậy tính bát quái vẫn bành trướng trong lòng, khiến nàng thiếu chút nữa nhịn không được.

Thiên Thanh Hoàng không bài xích Hoa Úc tiếp cận, nhưng Hoa Úc lại rất để ý Thiên Thanh Hoàng, rõ ràng bộ dáng hắn rất hấp dẫn, nhưng là vì sao nàng nửa điểm cũng không thấy?

“Còn không kéo xuống?” Hoa Úc vừa quát, đám người bên cạnh vốn sợ ngây người lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nghe lời.

“Đừng…” Hồng Y biết Hoa Úc sẽ không tha cho mình, mà hắn tuyệt tình như vậy, tất cả đều vì nữ nhân kia! Hồng Y nhìn Thiên Thanh Hoàng, hận ý cường đại sai khiến nàng ta thoát khỏi sự kiềm chế, dùng hết toàn lực nắm đoạn kiếm vọt lên.

“Phốc…” Máu tươi văng khắp nơi, lần này người ra tay không phải ai khác chính là Hoan Lạc vẫn trầm mặc, trong tay nàng không biết từ khi nào đã có trường kiếm, thân ảnh chỉ mới chợt lóe, thân mình hồng y bị chém ngang, chết không nhắm mắt.

Hai người vừa mới đi lên kéo Hồng Y sợ mất sắc, nhưng vẫn lấy bao bọc thi thể lại kéo đi, bằng không chờ chút nữa Hoa Úc trách tội thì Hồng Y chính là tấm gương!

“Hoan… Hoan Lạc… Nàng…” Goyard có chút kinh ngạc, không nghĩ tiểu nha đầu này ra tay ngoan độc như vậy, những người còn lại không có biểu tình gì lớn, duy nhất có Hiên Viên Địch sợ không nói lên lời.

Hắn kinh ngạc không phải thấy người chết, mà là thủ đoạn quyết tuyệt kia của Hoan Lạc. Hắn không ngờ người luôn ôn hòa như Hoan Lạc lại…

“Ngươi sợ?” Hoan Hỷ nhìn bộ dáng Hiên Viên Địch, trên mặt viết to bốn chữ: ‘Không có tiền đồ’!

Hiên Viên Địch tối sầm mặt: “Thối bánh bao, ta không phải sợ, ta chỉ không ngờ Hoan Lạc sẽ có biểu tình như vậy!”

Nghe vậy, Hoan Hỷ không cùng hắn ầm ỹ, ngược lại lấy biểu tình nghiêm túc nói: “Chỉ khi vì tiểu thư, Hoan Lạc mới như vậy. Nếu đổi là ta ở bên người tiểu thư, ta cũng không chút do dự ra tay.”

Hiên Viên Địch cảm thấy có chút khó lý giải: “Thối bánh bao, ta không thích ngươi như thế!”

Hoan Hỷ lườm hắn một cái, đánh hắn một quyền!

“Ôi!” Hiên Viên Địch che mắt, bởi vì một quyền này của Hoan Lạc không khống chế lực đạo, cho nên kết quả là mắt hắn tối sầm, vinh hạnh trở thành quốc bảo.

Hồng y chợt lóe, Thiên Thanh Hoàng không biết bị Hoa Úc kéo đi nơi nào, Goyard thì chạy tới lôi kéo quản sự mang nàng đi thăm Mị Âm các, dù sao về sau nàng chính là hoa khôi nơi này! Tuy rằng trước kia chưa từng làm qua, nhưng đối với nàng mà nói chuyện này quả thực còn đơn giản hơn ăn cơm, với lại bộ dáng yêu mị cùng dáng người liêu nhân như nàng mà không ngồi lên vị trí hoa khôi thì quá phí.

“Bánh bao! Hoàng tẩu đâu?” Hiên Viên Địch hậu tri hậu giác phát hiện Hoàng tẩu nhà mình đã không thấy, nghĩ đến nam nhân yêu nghiệt kia dám động tay động chân với Hoàng tẩu, nguy cơ cường đại dần ăn mòn tâm trí hắn, đúng lúc Hoa Hỷ không chú ý, hắn sai ám vệ về mật báo với hoàng huynh.

Mị Âm các, trong sương phòng cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng tựa trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một quyển sách, mà Hoa Úc lại nằm trên giường cách đó không xa, gối đầu lên tay, bày ra tư thế liêu nhân, mị nhãn như tơ, yên lặng câu hồn, nhưng Thiên Thanh Hoàng không bị ảnh hưởng chút nào.

Nếu có người nhìn kỹ quyển sách Thiên Thanh Hoàng cầm trên tay, thì sẽ phát hiện thứ nàng cầm cư nhiên là một quyển đông cung đồ! Bộ dáng nghiêm trang kia thật sự khiến người khác không biết nói gì cho phải!

Mà giờ phút này, nội tâm Thiên Thanh Hoàng đang không ngừng rối rắm, rõ ràng khi nhìn thứ này mặt nàng không đỏ khí không suyễn, nhưng vì sao tối qua bị Hiên Viên Tuyệt gần gũi như vậy lại thấy dục hỏa đốt người? Nếu như không phải Hiên Viên Tuyệt quân tử, nàng đã sớm cùng hắn…

“Hoàng Nhi…” Thanh âm Hoa Úc đặc hữu từ tính vang lên, mang theo vô hạn dụ hoặc, chỉ tiếc người nào đó đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phản ứng.

“Hoàng Nhi…” Gọi hai tiếng vẫn không thấy Thiên Thanh Hoàng phản ứng, Hoa Úc cảm giác thực thất bại, nữ tử bình thường thấy hắn cái dạng này đều không thể dời mắt, cho dù là nam nhân cũng sẽ cầm giữ không được, vậy mà Hoàng Nhi của hắn lại cố tình khác loại, đừng nói là không dời mắt, sau khi hắn cố ý cho nàng hai bản đông cung đồ xong, nàng lại nửa điểm phản ứng cũng không có, thật không biết tranh vẽ đông cung có gì hay mà lại đánh bại được mị lực của hắn!

“Hoàng Nhi…” Hồng y chợt lóe, Hoa Úc trực tiếp đến bên người Thiên Thanh Hoàng, đoạt đi đông cung đồ trong tay nàng, bất mãn chu miệng: “Chẳng lẽ ta khó coi vậy sao?”

Một tia tà ác hiện lên trong mắt Thiên Thanh Hoàng, hai ngón tay nâng cằm Hoa Úc lên, tư thế tiêu chuẩn đùa giỡn, cười cười: “Mỹ nhân đang dụ dỗ ta sao?”

Hoa Úc phối hợp làm ra bộ đang dục nghênh còn cự: “Ngươi nói xem?”

“Ha ha ha ha…” Thiên Thanh Hoàng nhịn cười không được, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Bộ dáng của Hoa Úc như vậy… Ta thật sự chịu không nổi…”

Hoa Úc nhìn Thiên Thanh Hoàng cười đến run rẩy cả người, ánh mắt phong tình sủng nịch: “Đừng cười, bằng không sẽ đau bụng…”

“Dừng lại!” Cửa phòng bị một lực đạo cường đại đá văng ra, hai người trong phòng đồng thời thu hồi biểu tình, lạnh lùng nhìn về phía cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.