Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 14: Hận ý khôn cùng



“Hoàng Nhi còn chưa ăn cơm trưa đúng không? Ta lập tức truyền lệnh.”

Thiên Thanh Hoàng bĩu môi, gọi cũng thật thuận miệng! Bất quá ngẫm lại mình đúng là trưa ăn, buổi sáng vừa rời giường đã kéo Hoan Lạc ra ngoài, ở trên đường đi dạo cũng quên không ăn, sau đó gặp Hoa Úc xong là bị kéo về.

“Được!”

Có sự phân phó của Hiên Viên Tuyệt, bàn ăn rất nhanh được dọn lên, liếc mắt một cái, Thiên Thanh Hoàng cư nhiên thấy rất nhiều món nàng thích. Nàng nhớ đồ ăn của hoàng cung không được cho nhiều hạt tiêu, nhưng tất cả những món được mang nên đều đậm mùi hạt tiêu.

“Sao chàng biết ta thích ăn hạt tiêu?” Không có Hoan Lạc bên cạnh mà cũng có thể ăn món mình thích, tâm tình trở nên không tệ.

Hiên Viên Tuyệt cười khẽ không nói, đây là Hoan Lạc nói cho hắn biết, bất quá hắn không thể bán đứng người ta, huống hồ thần bí một chút để nàng đoán không phải rất tốt sao? Đưa chiếc đũa cho nàng: “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Thiên Thanh Hoàng tiếp nhận chiếc đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hương vị hạt tiêu lan tỏa làm nàng chảy nước miếng, không hổ danh là ngự trù của hoàng cung!

“Ngô!” Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng cảm giác bụng dưới đau nhức, nàng bỏ nhanh chiếc đũa xuống che bụng, nhưng đau đớn vẫn không ngừng tăng lên, ngay cả lông mi cũng nhíu chặt.

“Hoàng Nhi, nàng sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt buông đũa xem xét, thấy vẻ mặt nàng thống khổ, trên khuôn mặt yên tĩnh xuất hiện cảm xúc lo lắng: “Người tới! Truyền Thái y!”

“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt duỗi cánh tay ra, ôm Thiên Thanh Hoàng bước vào nội thất: “Hoàng Nhi, nàng cố nhịn một chút, Thái y sẽ lập tức tới.”

“Ngô…” Đau quá! So với dùng dao cắt còn đau hơn, trên trán Thiên Thanh Hoàng ướt đẫm mồ hôi, hai tay che bụng, từng đợt quặn đau đánh úp lại, làm cho nàng không còn cả khí lực để nói.

“Hoàng Nhi…” Trong lòng Hiên Viên Tuyệt khẽ run, hận không thể thay nàng chịu đau.

“Ngô…” Thiên Thanh Hoàng cảm giác một dòng nước ấm áp đang chảy ra giữa hai chân mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

“Sao có thể chảy máu?” Nàng nhớ rõ mình không bị thương a?

Biểu tình của Hiên Viên Tuyệt trong nháy mắt buông lỏng ra, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng chuyện nữ nhân hàng tháng đến cái kia hắn vẫn biết, chỉ là vì sao vẻ mặt Hoàng Nhi nghi hoặc như vậy? Đây là lần đầu tiên của nàng sao? Hiên Viên Tuyệt nhất thời vui sướng nhưng cũng đau lòng, nàng đã có thứ mà một nữ nhân nên có, vậy chứng tỏ nàng đã trưởng thành! Đau lòng chính là hiện tại nàng rất thống khổ!

“Hoàng Nhi đừng sợ, Thái y sẽ nhanh tới.” Bây giờ hắn mới nhớ hoàng hậu của mình mới chỉ gần mười lăm tuổi. Quả nhiên vẫn còn nhỏ!

“Tham kiến Hoàng Thượng!” Một lão thái y bê hòm thuốc tiến đến, cung kính quỳ xuống.

“Mau đến đây xem! Nàng ấy đau bụng!” Hiên Viên Tuyệt đắp chăn cho Thiên Thanh Hoàng, chỉ lộ ra một bàn tay để Thái y bắt mạch.

“Thần tuân mệnh!” Thái y đặt một lớp khăn dưới cổ tay Thiên Thanh Hoàng, sau đó mới để tay lên, được một lát thì khuôn mặt căng thẳng rốt cục cũng dịu lại: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, nương nương chỉ là đến nguyệt sự, bởi vì lần đầu tiên nên mới đau một chút, uống nước đường đỏ với thuốc bổ máu xong là sẽ ổn.”

“Nguyệt sự?” Thiên Thanh Hoàng một tay ôm bụng từ trên giường ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Thái y: “Ngươi nói nguyệt sự là cái gì?” Chảy máu là bình thường sao?

Ách? Nghĩ Thiên Thanh Hoàng lần đầu mới trải qua nên không biết, Thái y cẩn thận giải thích: “Nguyệt sự là thứ mà mỗi nữ tử hàng tháng đều có, đây là hiện tượng bình thường nên nương nương không cần lo lắng, điều trị tốt thì qua vài ngày sẽ không sao.”

“Mỗi nữ tử đều có?” Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt kỳ quái: “Nếu như không có?”

“Hoàng Nhi, nàng làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt thấy rõ Thiên Thanh Hoàng có điểm không thích hợp.

Thiên Thanh Hoàng không để ý tới hắn, cố chấp hỏi: “Nếu không có nguyệt sự thì sao?”

“Ách?” Thái y cả kinh, nhưng vẫn thật cẩn thận đáp: “Cái này… nói là nữ tử nào cũng có, bởi vì đây là đặc tính riêng, liên quan đến việc sinh con sau này. Nếu như không có, vậy sẽ không thể sinh con! Nương nương mười lăm tuổi mới có cũng không tính là muộn, vậy nên người không cần lo lắng.”

“Hoàng Nhi! Nàng làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, rõ ràng cảm giác được thân thể nàng lạnh băng, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh hơn.

“Có cách gì để nữ tử mất đi khả năng này không?” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng bình thản nhưng lại lạnh đến thấu xương.

“Nương nương…” Thái y nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nếu như nói vừa rồi là hắn e ngại Hiên Viên Tuyệt, thì giờ phút này hắn là vì Thiên Thanh Hoàng, bởi vì hắn cảm giác được trên người nàng phát ra áp lực so với Hiên Viên Tuyệt còn lớn hơn.

“Nói!” Lạnh lùng phát ra một chữ, làm Thái y sợ tới mức phủ phục trên đất: “Hồi nương nương, có một số dược vật có thể làm nữ tử không thể mang thai, nhưng tuyệt đối không thể làm người ta không có kinh nguyệt, trừ phi… trừ phi không có tử cung…”

Thái y nói xong, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, tuy rằng không biết vì sao vị nương nương này muốn hỏi, nhưng hắn biết chính mình suýt hít thở không thông mà chết!

“Lui xuống đi!” Hiên Viên Tuyệt lập tức đuổi Thái y, ôm thân thể Thiên Thanh Hoàng lạnh băng vào lòng, ánh mắt tràn đầy đau xót cùng lo lắng: “Hoàng Nhi! Nàng làm sao vậy?”

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, bởi vì nàng đã không biết nên nói gì, tâm tư giờ phút đau đớn làm nàng muốn chết đi, ngay cả cơn đau ở bụng cũng không tính là gì!

Người kia! Cái người nàng gọi là cha! Nàng nhớ rõ hắn nói muốn nàng làm một chuyện, tuy rằng đã lâu, nhưng nàng chưa bao giờ quên, năm nàng mười ba tuổi ấy, nàng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, nàng không biết vì sao, nhưng đó là mệnh lệnh của hắn, nàng chỉ có thể nhận.

Nàng nhớ rõ ông ta đã lấy từ bụng nàng ra cái gì đó, tuy không biết cái kia là gì, nhưng vì thân thể không bất thường nên nàng cũng không hỏi nhiều. Mãi cho đến giờ phút này nàng mới biết, thì ra cái kia chính là tử cung!

Ông ta đã trực tiếp tước đoạt quyền làm mẹ của nàng, thậm chí tước đoạt của nàng thứ cơ bản nhất một người con gái phải có! Thẩm Thành Thương, ông thật nham hiểm!

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt nhìn ánh mắt Thiên Thanh Hoàng trở nên mê ly, hận ý khôn cùng cường đại bao phủ toàn thân nàng. Hắn kinh hãi đồng thời cũng đau lòng, Hoàng Nhi rốt cuộc đã phải trải chuyện gì mới có hận ý mãnh liệt như vậy? Thiên gia chết tiệt kia rốt cuộc đã làm gì Hoàng Nhi của hắn?

“Hoàng Nhi! Nàng tỉnh lại đi! Nhìn ta a!” Hiên Viên Tuyệt thật sự hoảng loạn, Thiên Thanh Hoàng như vậy làm hắn rất sợ, sợ hơn cả lúc nhìn nàng ở cùng Hoa Úc.

“Tiểu thư!” Hoan Lạc vừa mới vào cửa đã kinh hãi kêu lên, nhanh chóng chạy tới đem một viên Thanh tâm đan đút vào miệng Thiên Thanh Hoàng, nâng tay không chút do dự đánh ngất nàng.

“Hoàng tẩu làm sao vậy?” Hiên Viên Địch cũng bị bộ dáng vừa nãy của Thiên Thanh Hoàng dọa sợ, người kia thật sự là Hoàng tẩu của hắn sao?

“Ngươi không nên hỏi!” Khuôn mặt vui cười của Hoan Hỷ cũng trở nên trầm nặng.

“Nói!” Hiên Viên Tuyệt mắt sáng như đuốc nhìn Hoan Lạc đứng gần, xem bộ dáng của hai người thì hiển nhiên biết rõ.

Ánh mắt của Hoan Lạc dời khỏi khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng, chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ biết chuyện sau khi chúng ta gặp tiểu thư, còn trước kia tiểu thư cũng không nói gì, cho nên không rõ nguyên nhân lắm.”

“Mẫu thân của tiểu thư là ca cơ, phu nhân ở Thiên gia có địa vị rất thấp, thường bị khi dễ, nhưng phu nhân rất nhu nhược, cho dù bị khi dễ cũng không rên một tiếng, thậm chí còn yêu cầu tiểu thư cũng phải nhường nhịn, cho dù thiếu chút nữa tiểu thư bị bọn họ giết chết, bà ấy cũng muốn tiểu thư ngậm miệng không nói, thậm chí lấy mạng sống để bắt ép tiểu thư.” Nói tới đây, Hoan Lạc vô cùng tức giận, cái phu nhân kia không xứng làm mẫu thân của tiểu thư!

“Sau khi đi theo tiểu thư chúng ta mới biết, sở dĩ tiểu thư gặp và cứu chúng ta ngày đó, là vì nàng vừa bị đại ca cùng nhị ca lừa vào núi, thiếu chút nữa trở thành mồi ăn của dã thú, cuối cùng vì rơi vào vách núi mới giữ được tính mạng.”

“Hai người kia lấy việc tra tấn tiểu thư làm thú vui, mỗi khi tiểu thư xuất môn trở về đều bị thương, nhưng nàng cũng không nói một tiếng, chỉ yên lặng chịu đựng. Tiểu thư càng nhịn thì bọn họ càng làm càn. Lúc làm bài khảo niệm đã bày trò để tiểu thư trở thành kẻ ngu ngốc, thường xuyên đẩy tiểu thư vào trong hồ. Bởi vì có lão gia và đại phu nhân làm chỗ dựa, Lục tiểu thư còn bắt cóc tiểu thư đưa đến kỹ viện, cũng may tiểu thư chạy thoát được, bằng không cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì!”

Yết hầu Hoan Lạc nghẹn ngào, lại vẫn kiên trì nói xong: “Cho đến khi phu nhân uống thuốc độc đại phu nhân ban cho rồi chết đi, tiểu thư mới lần đầu tiên phát điên, so với bộ dáng vừa nãy còn đáng sợ hơn, nếu không phải chúng ta liều mạng lôi kéo tiểu thư, sợ rằng nàng đã đi tìm bọn họ liều mạng!”

“Sau đó, thỉnh thoảng tiểu thư lại đột nhiên như vậy, nhưng đã có thể tự mình khắc chế, hai năm nay cũng rất ít khi xảy ra, không ngờ hôm qua vừa khỏi, hôm nay lại biến thành như vậy.”

Tuy không nói vì sao nàng phát điên, nhưng Hiên Viên Tuyệt lại hiểu được cuộc sống của Thiên Thanh Hoàng ở Thiên gia, so với tin tức hắn điều tra được, lời Hoan Lạc kể hiển nhiên còn thê thảm hơn nhiều! Hắn nghĩ cuộc sống của mình đã đủ thảm, nhưng không ngờ nàng còn phải chịu đựng hơn hắn! Không trách được tính tình nàng lạnh lùng như vậy.

Hiên Viên Địch nghe xong không còn biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung cảm giác trong lòng, hắn không ngờ Hoàng tẩu lại phải trải qua những ngày tháng như thế…

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt đau lòng ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, bạo khí càng thêm dày đặc. Thiên Gia, những gì các ngươi đã làm với Hoàng Nhi, trẫm sẽ đòi lại còn hơn thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.